Hệ thống không trả lời, chỉ nói một câu “Hết hy vọng đi”
Thẩm Mộc Bạch đem mấy lời còn muốn nói nghẹn lại, sống không còn gì luyến tiếc đưa cái bánh nén khô vào trong miệng.
Một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng cầm lấy bánh nén khô trong tay cô, mang theo nhè nhẹ hàn khí lạnh lẽo.
Thẩm Mộc Bạch giương mắt, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ không ai có thể so sánh được, cặp mắt xanh băng kia nhìn thẳng cô.
Thẩm Mộc Bạch đã đói bụng, nhưng cô lại không dám lấy về, chỉ có thể dùng đôi mắt khô cằn nhìn bánh nén khô trong tay nam chính.
Hoắc Quân Hàn cao hơn cô, cho dù là ngồi, thời điểm đôi mắt hơi rũ xuống cũng làm cho người ta có một lại cảm giác cao ngạo nhìn xuống,
Hắn dùng tiếng nói lương bạc đạm nhiên nhàn nhàn nói “Không cho cô ăn đồ của bọn họ”
Thẩm Mộc Bạch đã đói bụng, vừa nghe thấy lời này lập tức không vui, đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lên “Tại sao?”
Hoắc Quân Hàn nhìn cô, hơi nheo đôi mắt lại “Hả?”
Thẩm Mộc Bạch đúng là không có tiền đồ “……..Nhưng mà tôi đóii”
Cô rất khổ sở nghĩ đến, bị cắn chết còn hơn bị chết đói.
Đôi mắt xanh băng của Hoắc Quân Hàn lướt qua mấy người trong đội ngũ, nói với Thẩm Mộc Bạch “Chờ tôi”
Không ai chú ý đến Hoắc Quân Hàn ra ngoài như thế nào, cho đến khi người trong tiểu đội dị năng phát hiện thì hắn đã quay trở lại.
Hoắc Quân Hàn đương nhiên không mang tay không về, trong tay hắn mang theo đồ ăn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với bánh nén khô.
Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm mấy cái đồ ăn đó cảm động đến mức nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.
Hệ không không tỏ vẻ cảm thấy người ký chủ ngu xuẩn này bị bán còn muốn giúp người ta đếm tiền.
Trong túi có khô bà, chocolate, khoai lát, cá khô, quả hạch, bánh mì, còn có một lon Pepsi. Tâm trạng đau buồn của Thẩm Mộc Bạch có chút bị hòa tân, cô nhìn mấy người Thẩm Trường Thanh, lại nhìn Hoắc Quân Hàn.
Hoắc Quân Hàn không nhìn cô, ngồi lại chỗ cũ nhắm đôi mắt lại, một bộ dáng cười sống chớ đến gần.
Thẩm Mộc Bạch nghĩ thẩm, nam chính không cho cô ăn đồ ăn mấy người Thẩm Trường Thanh đưa, nhưng lại không nói là không được cho mấy người đó đồ ăn.
Vì thế có qua có lại, cô và nam chính lại gia nhập vào đội ngũ này, Thẩm Mộc Bạch cầm đồ ăn đến chỗ mấy người kia, đương nhiên, trong đó còn kèm theo chút tâm tư.
Quả nhiên ngay lúc đầu mấy người đó không dám lấy đồ ăn của Hoắc Quân Hàn nhưng dưới dăm ba câu của Thẩm Mộc Bạch, mỗi người đều cầm một thứ.
Đã lâu không được ăn qua đồ ăn ngon như vậy, thái độ mấy người đối với Thẩm Mộc Bạch cũng thân thiết không ít.
Thẩm Mộc Bạch muốn biết đá năng lượng rốt cuộc là ở trên người ai, vì thế có mấy lần xúm lại nói chuyện với bọn họ.
Cuối cùng hệ thống xác định nói “Là Tần Ý Phong”
Thời điểm Thẩm Mộc Bạch đi đến, Tần Ý Phong còn đăng ăn quả hạch.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mộc Bạch nói “Trước mạt thế cậu chắc vẫn là học sinh đúng hông”
Thẩm Mộc Bạch gật đầu nói “Đúng vậy, cậu bao nhiêu tuổi”
Tần Ý Phong bỏ thẳng quả hạch vào trong miệng cắn răng rắc một cái “Mười tám, còn cậu”
Thẩm Mộc Bạch nghe thấy thế hàm răng thấy đau hộ, cô nhìn hàm răng trắng, có chút hâm mộ nghĩ, người này ăn hạch đào nhất định rất tốt.
“Em 17 tuổi”
Tần Ý Phong nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ vẫn còn chút trẻ con của cô “Anh còn tưởng em mới mười ba tuổi đó, nhìn giống em gái anh”
Thẩm Mộc Bạch “…..” Cả nhà anh mới mười ba tuổi
Tần Ý Phong nhìn biểu tình trên mặt cô cười ra tiếng, đưa cô một quả hạch nói “Anh đùa em thôi, ăn quả hạch không?”
Thẩm Mộc Bạch nói “Không ăn”