Sau khi Hạ Phong Linh trở về không gian hệ thống, màn hình trước mặt liền hiện lên thông tin của cô.
Họ tên người chơi: Hạ Phong Linh.
Cấp bậc người chơi: sơ đẳng.
Giá trị sinh mệnh: 20
Điểm công đức: 24500
Điểm tích lũy: 2000
\[Tiến hành thanh trừ cảm xúc.\]
\[Thanh trừ cảm xúc hoàn tất\]
Hệ thống quan sát gương mặt của cô rồi cẩn thận hỏi.
\[Ký chủ có muốn nghỉ ngơi tại không gian hệ thống trước khi chuyển sang thế giới khác không.\]
\[Bắt đầu đi\]
Ban đầu cô là bị hệ thống này lừa gạt nên mới vào đây, giờ muốn thoát khỏi đây chỉ còn cách thu thập đủ công đức thì cô mới có thể thoát khỏi đây để trở về thế giới thực tại, do đó cô không thể nào lười biếng được, nhất là khoản công đức kia, tránh để hệ thống kia giở trò lưu manh.
Hệ thống: “…”
\[Bắt đầu dịch chuyển.\]
…
Tất cả mọi người ở thế giới ngầm đều biết Hạ Phong Linh là báu vật vô giá của Bắc Dã.
\- Vương Quân mày yêu nó lắm đúng không, vậy thì hôm nay tao sẽ cho mày biết cảm giác thế nào là sống không bằng chết.
Hạ Phong Linh nghe tiếng lên đạn thì hơi mơ màng, tên kia vừa nói cái gì ấy nhỉ? Chết à? Hạ Phong Linh lập tức mở bừng mắt ra, sau đó cô liền ngu người rồi.
“Thân thể này là người mù sao?”
Thế thì không được nha, hệ thống đổi thế giới đi.
“Ký chủ bình tĩnh lại đi, cô chỉ đang bị vải đen bịt mắt lại thôi.”
Hệ thống rất bình tĩnh nói, Hạ Phong Linh chớp chớp mắt, quả nhiên sau đó cô quả thật nhìn thấy khung cảnh xung quanh thật, tuy nhiên vẫn khá là hạn chế, cô thở phào nhẹ nhõm không bị mù là may rồi, đang định đưa tay lên kéo băng bịt mắt xuống thì phát hiện ra tay bị trói rồi.
Còn chưa rõ đang xảy ra tình huống gì nên Hạ Phong Linh không dám manh động mà chỉ lặng lẽ tháo dây thừng trên tay mình thôi, đang tháo dở thì giọng nói quen thuộc kia lại vang lên.
\- nếu mày dám làm gì cô ấy tao thề sẽ không bỏ qua cho mày.
Hạ Phong Linh nghe xong lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, quả nhiên người kia vừa nói xong Hạ Phong Linh liền cảm thấy thái dương bên trái lành lạnh, sau đó cô liền nghe thấy tiếng súng lên nòng.
Hạ Phong Linh: “…” cô chưa tháo được dây thừng nữa mà.
“Hệ thống giang hồ gặp nạn, cho ta bàn tay vàng đi.”
“Quy tắc như cũ, trừ khi nhân vật chết hệ thống mới có thể ra tay giúp đỡ.”
Mà ký chủ cũng chẳng chết nổi đâu, chủ nhân lên sàn rồi, sao có thể để cô treo dễ thế được.
Hệ thống âm thầm bổ sung thêm một câu, Hạ Phong Linh không nghe thấy câu nói kia nên cảm thấy hệ thống muốn chơi khăm mình thì tức đến dậm chân.
Cái hệ thống chết tiệt kia, mi đợi đó cho ta, đợi ta ra khỏi đây rồi ta tìm ngươi tính sổ.
Hệ thống quyết định giả chết không nghe.
Hạ Phong Linh tức tới xù lông, nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, hoảng cũng vô ích, tìm cách thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất, vì vậy cô vừa định dồn chút linh lực ít ỏi mình mới tích góp được lên dây thừng thì một tiếng nổ vang lên, Hạ Phong Linh bị vụ nổ ảnh hưởng nên ngã về phía trước, ngay khi cả người Hạ Phong Linh sắp tiếp đất cô liền cảm giác người mình được ai đó giữ lại rồi lăn qua một bên, vải bịt mắt cũng được kéo ra, Hạ Phong Linh chớp mắt mấy cái rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người vừa kéo mình, người kia quay mặt ra ngoài nên cô chỉ nhìn thấy sườn mặt của anh ta nhưng Hạ Phong Linh vẫn có thể nhìn ra được đây là một mỹ nam.
Góc nghiêng thần thánh thế kia cơ mà.
Quả nhiên khi người kia quay đầu lại liền để lộ ra một khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo.
\- tiểu thư không sao chứ?
Người kia vừa nói vừa cởi dây trói ra cho cô vừa hỏi, Hạ Phong Linh lắc đầu biểu thị mình không sao, đang định hỏi là ai thì hắn đã nói tiếp.
\- nơi này rất nguy hiểm, tiểu thư nhớ ở sát cạnh tôi nhé.