Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 304: 304: 21trà Xanh Vương Nhà Đại Lão



Hiểu rõ nhân phẩm nam nhân nhà mình nên cậu hoàn toàn tin tưởng y chắc chắn sẽ không phản bội,hơn nữa nữ nhân này thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng ở ngón áp út tay trái lại đeo chiếc nhẫn kim cương loại tình lữ.

Phong thái trang dung trãi đời thoạt nhìn trưởng thành hơn so với tuổi,hơn nữa ánh mắt đầu tiên thấy cậu từ kinh ngạc nghi hoặc chuyển sang thưởng thức vừa lòng liền hiểu,đoán không sai thì vị này chính là mẹ chồng tương lai của cậu mẫu thân đại nhân a~.

Nhưng cho dù là ai khi thấy một người xa lạ lấy tư thái thân mật này ở nhà con họ đều sẽ không vui,hoặc ít nhất dâng lên cảnh giác đề phòng xem kĩ,Mễ Lạc Tranh không muốn gây nàng mất hứng nên ấn tượng đầu tiên xác thực vô cùng quan trọng.

Thiết nghĩ nên cùng nàng cẩn thận giải thích một phen mới được,dù sao nếu y vì chuyện này kẹp ở giữa trở nên khó xử là điều cậu hoàn toàn không muốn nhìn thấy.

Ổn thoả bên này sau đó nhờ y nói giúp chút đỉnh chắc chắn sẽ tốt hơn thôi,xem kĩ chuyện này cũng chẳng qúa mức nghiêm trọng đi?
Nhưng sự thật não bổ xác thực có thể di truyền,tuy chỉ mới lần đầu tiên gặp nhưng Thời Tình đối với cậu luôn là nhiệt tình quan tâm thăm hỏi hệt như bọn họ đã thế từ lâu,đoạn hồi từ trong túi xách lấy ra một chuổi vòng tay hạt bạch ngọc nhỏ đích thân đeo lên tay cậu.

Mễ Lạc Tranh thụ sủng nhược kinh ngại ngùng từ chối đẩy lại mấy lần nhưng tất cả đều bị nàng hoá thành hư vô,mặc kệ cậu nói thế nhưng nàng chính là không chịu tiếp thu,sở bất đắc dĩ đành phải e thẹn nhận lấy món qùa qúy giá này.

Thời Tình trên mặt tràn ngập ý cười nhìn đứa con dâu này làm sao đều thấy hài lòng,nhi tử khô khan cục mịch vậy cũng có người yêu rồi vậy đại nữ nhi chắc không kém đâu nhỉ?nhưng rất nhanh đã vội vất suy nghĩ đó ra khỏi đầu vì nàng ngửi thấy mùi hương a,chóp mũi khẽ hít vài hơi cười nhạt hỏi “Thơm qúa đây là chuẩn bị cơm chiều thiết đãi ta sao?còn tưởng a Tuyên thằng nhóc này hôm nay lại dẫn ta đi ăn ngoài nữa chứ haha”
“Dạ vâng tay nghề cháu cũng tạm ổn,bác muốn ăn thử chút không ạ?”nhận định ý ngjĩ của nàng cậu không phủ định cũng chẳng từ chối,ngược lại tiếp câu cho nàng suy nghĩ rằng sự thật chính là như vậy.

Thời Tình lịch sự gật đầu đáp ứng nhưng không tin tưởng mong chờ gì,Omega hiện nay để trọn vẹn cả tài lẫn sắc thiếu đến đáng thương chứ đừng nói loại nấu ăn khó nhằn này,ra hồn ra dáng là vạn hạnh may nhưng nàng rất nhanh đã bị vả mặt tạt cho một chậu nước lạnh kinh hỉ.

Giò heo màu đẹp hầm đến mềm rục hương thơm phiêu đảng lan toả khắp khoang miệng,hầm bằng nước dừa béo nhưng không ngấy và rất nhiều đám thức ăn khác.

Mỗi thử đều thử đổi lại càng thêm kinh ngạc,ngon đến nổi nàng thiếu điều muốn đem đầu lưỡi cấp nuốt! thưởng thức một hồi sực nhớ nãy giờ chỉ mình nàng ăn,và đây là bữa tối cho cả ba chứ không phải một mình nàng.

1
Thời Tình mím môi tiếc nuối nhìn đám mỹ thực trên bàn thầm nuốt nước miếng,tâm tư nhạy bén cậu sao có thể không đoán được nàng nghĩ gì đâu?vẫn may hôm nay vì tiệc nên nấu rất nhiều đảm bảo ăn no không lo sợ thiếu,ở Thời Tình sau khi cậu cật lực cổ vũ đành “bất đắc dĩ” ăn thêm vài miếng liền thôi động đũa.

Không phải nàng chê nhưng ăn đến qúa no sợ lát nữa sẽ nháo ra chê cười thì mất hay,vì thế kiếm chuyện bảo cậu dắt mình vào xem phòng ngủ nhưng lại phát hiện bất thường “Tủ quần áo như thế nào không có quần áo thiếu niên?thậm chí đến cả đồ lụa xuyên ngủ cũng chả có”
Mặc nàng dò xét lục tục từng ngóc ngách đều chả thấy gì,ngoại trừ vật dụng cá nhân ít ỏi đáng thương biểu hiện tích cách khô khan của nhân thì chẳng còn gì cả.

Ôm hy vọng lớn cuối cùng trở thành thất vọng nhưng nàng không dám nói cho cậu biết chuyện này,trong lòng run rẫy hối hận vì đã không quan tâm nhi tử sớm hơn khiến con biết chất trở nên bạc tình chơi đùa tình cảm người khác như thế này.

Nàng phẫn nộ mở ra quang não muốn trực tiếp hỏi tội trách vấn nhưng e ngại cậu nên thôi,làm không tốt sẽ khiến thiếu niên mất mặt nghĩ quẩn xằng bậy lương tâm của nàng nên chuẩn bị ăn năn xám hối cả đời đi.

Sót xa đở trán thở dài,sớm biết có ngày hôm nay vậy khi còn bé nàng nên ngiêm khắc răn dạy chứ không phải để con thoải mái tự do thế này.

Nhưng như vậy không có nghĩa nàng sẽ dễ dàng bỏ qua,nàng không được nhưng Cổ Bác Tiêu chưa chắc thiện bãi cam hưu nha?
Mễ Lạc Tranh đứng phía sau sợ nàng nghĩ nhiều lên tiếng hỏi “Bá mẫu à Nguyên soái anh ấy mỗi ngày đều rất bận sao?”
Kết qủa não bổ vừa lúc phát huy tác dụng,câu hỏi cử chỉ đơn giản nhưng lọt vào mắt nàng lại tràn đầy thăm dò cùng ý vị sâu xa,thật không ngờ nhi tử ăn song chùi mép lãng tránh bỏ bê ngươi ta.

Hỏi câu này chứng tỏ thiếu niên dồn nén uất ức đến nổi chẳng thể nào chịu đựng được nữa,ánh mắt thương tiếc dào dạt như muốn tràn cả ra ngoài chua sót hỏi “A Tuyên bình thường luôn đối sử với con thế này sao?”
Mễ Lạc Tranh hơi chút khó hiểu nhưng không nghĩ nhiều gật đầu đáp.

Kết qủa chưa kịp làm gì Thời Tình nữ sĩ đã vội trao cho cậu cái ôm an ủi thấm đậm tình thương,qúa mức nhiệt tình làm cậu chậm chạp xấu hổ buông ra nhưng vừa buông ra thì trong tay đã xuất hiện một tấm thể ngân hàng đen bóng.

Mễ Lạc Tranh tròn mắt ngạc nhiên thiếu chút nữa mắng ra quốc ngữ,chuyện quái qủy gì đang diễn ra vậy chứ?yên lành nói chuyện tự nhiên tặng cậu black card là sao nha?
Khoé môi co giật khó sử nếu trực tiếp trả lại thì qúa mức khó coi,nhưng bắt cậu ung dung nhận lấy lại không yên tâm,vô công bất thụ lộc ai mà biết trong hồ lô trang thuốc gì chứ?lỡ nàng đang diễn kịch giả vờ thử lòng cậu thì sao?đánh trống cảnh báo bởi ai thử lòng ai còn chưa biết được đâu!
Thời Tình thấy con dâu không chịu nhận lễ gặp mặt của mình liền bắt đầu sốt ruột,sợ rằng qúa ít không đủ chân thành nên moi từ trong túi ra thêm một xấp thẻ chẳng thèm đếm,cứ thế mạnh bạo dúi vào trong tay Mễ Lạc Tranh “Con đừng từ chối lòng tốt của bác nữa,coi như ta thay thằng nhóc thối kia bù đắp cho con được không?”
Thiếu niên bị nàng hống đến mặt mũi đỏ au xấu hổ nghe vậy thì vành tai lại càng đỏ hơn,cầm đống thẻ ngân hàng trong tay mà bất giác nuốt nước bọt ngẹn khuất bối rối không biết làm gì.

Nó lúc này chẳng khác gì củ khoai lang bỏng tay cả,cầm ném thế nào đều không song sở bất đắc dĩ đành phải tạm thời thu lại,định bụng đến tối chờ y về cậu trả lại sau.

Lúc này thái dương đã hạ ánh chiều tà hoàng hồn màu vàng cam ấm áp kéo tới,từng chiếc xe bay lượn tới lui nhiều hơn hẳn vì đã đến giờ tan tầm,gió mát vi vu thổi qua từ phía xa cậu trông thấy bóng dáng của chiếc xe bay quen thuộc bay tới đậu trên tầng thượng.

Nhà y ở hiện tại khác với chổ cậu,là khu biệt thự chuyên dụng bảo mật dành cho các lãnh đạo quân bộ cấp cao,bắt buộc phải có chủ hộ cho phép thì mới được vào nên việc cậu được phép có mặt ở đây đã là chuyện của vài ngày trước.

Ai bảo hôm đó thất tình song y mượn cớ làm càn đâu?
Vì đã đánh tiếng hơn nữa với thân phận tình nhân Nguyên soái dẫn đến ấn tượng của bác bảo an đối với cậu đặc biệt khắc sâu,ai mà biết lỡ vị này tương lai lên làm Nguyên soái phu nhân thì sao?tranh thủ sớm lúc nịnh nọt không thơm a,đùa chứ bảo an thực chất là lính đặc chủng xuất ngũ về hưu đảm nhiệm so trình thì khu nhà dành cho cán bộ cấp cao này khó ai sánh bằng.

Cổ Tuyên mặc quân phục cả người ướt đẫm mồ hôi từ thang máy xuống lầu vừa ra liền gặp phải cảnh tượng khiến y tròn mắt ngạc nhiên,vừa ở từ xa nhìn đến không tồi đến gần lại thấy kinh hồn vạn chúng.

Bởi y phục thiếu niên mặc lúc này y đã từng thấy trên tinh võng,nổi tiếng đứng đầu hàng ngũ hoá trang tình thú vì trông vừa ngây thơ dụ hoặc quyến rũ đến lạ.

Thật sự trong lòng rất phấn khích bởi nhìn cậu thế nào đều cảm thấy đẹp,tựa mỗi chi tiết đều vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng hiện tại không phải lúc thưởng thúc cái đẹp,vì mẹ của y sắp tới rồi nếu để nàng thấy thiếu niên ở đây thì dù có trăm cái miệng cũng phải bó tay chịu thua.

Nghĩ đến đây Cổ Tuyên bớt hưng phấn hẳn,giả vờ đạo mạo ngiêm túc hỏi “Sao em tới đây mà không xin phép tôi?”
“Thì người ta nhớ anh mà,tới thăm ông xã chẳng lẽ còn phải xin phép hay sao chứ?”Mễ Lạc Tranh cố tình bày trò bĩu môi hờn dỗi nói,mặc kệ Cổ Tuyên cứng rắn cở nào nhưng đối mặt với thiếu niên xinh đẹp lúc này qủa thật tâm sinh thương tiếc.

“Nhưng! sao em lại ở chổ này?”Cổ Tuyên nghi hoặc hỏi,chổ này của y tính bảo mật cực cao muốn vào rất khó nhưng hai người vẫn chưa xác nhận quan hệ nên việc cậu có mặt ở đây y rất khó hiểu,đã thế còn ăn mặc hoá trang tình thú nữa?chẳng lẻ thiếu niên suy ngjĩ thông suốt bằng lòng chấp nhận y rồi?nghĩ đến đây y cao hứng ôm chầm lấy cậu,xem ra bản thân vẫn còn có sức hấp dẫn nha.

Cổ Tuyên thấy cậu đỏ mặt im lặng thì càng thêm vững tin suy nghĩ,lớn mật đưa tay nâng lên cằm cậu học theo hành động của nam chính tối qua y xem trong phim,nhướng mày nhếch môi cười nhạt “Bởi vì tôi qua đẹp trai nên em nhịn không nổi muốn làm của riêng đúng không?”
Thiếu niên tầm mắt hơi hoảng hướng phía phòng bếp nhưng y chẳng thèm quan tâm,toàn bộ ánh nhìn cùng tinh thần lực lúc này đều tập trung tới trên người thiếu niên,vừa vặn Thời Tình nữ sĩ bước ra y cũng không hay.

1
Đáy mắt Cổ Tuyên dần trở nên ám trầm thấy rõ,tầm nhìn nhắm ngay lớp vải đen trắng đang bao bọc lấy cơ thể tuyệt mỹ kia mà thầm nuốt nước bọt,cổ họng khẩn khô vì khát dưới bụng nhỏ hoả dược thiêu đốt phi cường khiến y nhớ tới mỹ vị hương diễm đêm hôm ấy,ngay lúc này vô cùng muốn làm nhưng sợ hãi thiếu niên chưa thể thích ứng,nhất thời dẫn đến cả người cứng đờ đành phải lên tiếng mờ mịt ám chỉ hỏi “Cũng đã gần 10 ngày trôi qua rồi chúng ta có nên gieo chút hạt giống hay không?”
Bàn tay Cổ Tuyên vuốt ve tuyến thể sau gáy cậu “Nghe nói chỉ cần bảy ngày đã có thể xét nghiệm rồi,hay mai anh đưa em đi để lỡ có thai thật mình làm đám cưới luôn chứ?thế nào chịu không?”
Mễ Lạc Tranh khoé môi giật giật cố nén ý cười,cậu đảo muốn xem vị này tới khi nào mới phát hiện ra đang có khán giả xem kịch vui nha?

Ở lúc cậu đang thất thần thì đôi bàn tay hư hỏng kia đã dần trượt ra sau váy,sờ tới dây nơ rút giơ tay định kéo thì chợt có giọng nữ quen thuộc vang lên “Thằng nhóc thối kia con làm cái gì vậy hả????”
Cổ Tuyên giật mình hoảng loạn nhìn lên,rốt cuộc yêu ngiệt phương nào dám can đảm phá hư chuyện tốt của gia??1
Nhưng y còn chưa kịp làm gì thì con qủy phương nào kia đã loáng xuất hiện trước mặt,lấy bộ dáng cùng gương mặt vô cùng thân thuộc không ai khác chính là Thời Tình mẹ ruột thân sinh ra y.

Thấy nàng cặp mắt y thiếu điều muốn trợn trừng lọt cả ra ngoài,hoảng sợ nắm tay cậu đẩy ngược ra sau lưng mình vẻ mặt cảnh giác cao độ nhìn nàng.

Chân mày cau chặt thần sắc khó chịu chỉ là nàng lần nữa dành quyền lên tiếng trước “Tại sao lại quen một đứa xấu tính như vậy chứ?”
Cổ Tuyên nghe mẹ nói vậy tức khắc khó chịu hiếm khi cải lại quát “Mẹ không được phép chê người yêu con như vậy!!”1
Ai ngờ đổi lại đơn giản là ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng của nàng,dảo bước đi tới giơ tay mạnh bạo đẩy Cổ Tuyên đang kinh ngạc đến thất thần kia,nắm tay nhìn thẳng vào cậu ngữ khí hận rèn sắt không thành thép nói “Hỏi con đó sao lại quen thằng xấu tính tùy tiện như nó chứ?”
“So kè tuổi tác nếu nó hư hỏng ăn chơi sớm hơn vài năm thì làm cha con còn được kia,không hiểu phong tình không biết lãng mạn yêu đương với nó khác gì con vào chùa tu đâu?nam nhân gì chán muốn chết! haiza”1
Mễ Lạc Tranh “!.

.


Cổ Tuyên “!.

.


Mẹ là đang giúp hay hại con vậy mẹ!!!!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 304: (20)Trà Xanh Vương Nhà Đại Lão



Mặc kệ da mặt dày nồng hậu trơ trẻn cở nào nhưng y vẫn không thể bày thêm trò nữa,cảm giác mất phương hướng như chẳng còn được làm chính mình khiến y khó sử,sợ gây phiền hà đến cậu cũng như chính bản thân mình.Mỗi lần nhìn cậu thân mật gần gũi kẻ khác trong lòng cực kì tức giận,muốn xông tới tách hai người ra và thiếu niên vốn nên chỉ thuộc về mình y.Vì thế nên lần này y sẽ không giữ cậu nữa cả hai thử tách ra một đoạn thời gian,tình cảm nếu như bền chặt thì tiến tới bằng không nếu thiếu niên y vẫn sẽ chịu trách nhiệm lấy người về nhà,tùy theo ý cậu với y thế nào đều không sao cả.

Lăn lộn rối rắm nữa ngày mà mang theo thần sắc phẫn hận chạy tới quân doanh,y nghĩ bản thân chắc bị trúng tà mắc bệnh tim rồi nếu không sao mỗi lần nghĩ về cậu đều đập nhanh như vậy chứ?nhìn khắp ngóc ngách trong nhà làm cái gì đều nghĩ tới cậu,chỉ cần liên quan đều sẽ thấy.

Như vậy chẳng phải qúa bất thường rồi?

Gương mặt tăm tối chân mày nhíu chặt trông như bị người cướp của,Cổ Tuyên nện mạnh bước chân muốn kiếm thêm việc để làm mong sớm quên đi chuyện kì lạ này.Thế nhưng vừa bước vào trong phòng họp thì không khí bỗng dưng chuyển biến,vốn nên ồn ào náo nhiệt thoáng chốc lặng ngắt như tờ,tất cả đồng thanh im lặng liếc về phía y.

Cổ Tuyên ngệch mặt đầu đầy chấm hỏi xoay quanh,tình huống gì đang sảy ra đây?y chỉ mới nghĩ gần một tuần thôi sao có thể lại sảy ra chuyện nữa chứ?huống hồ gì đầu sỏ đã sớm bị y tiễn vào rừng tập huấn dã chiến rồi còn đâu?không có Cổ Phàm đầu têu khơi mào đám lính này sao có thể biết?

Hơn nữa tất cả lúc này đều xem như kẻ mù công khai đánh mắt ra hiệu với nhau,ý vị thâm trường muốn bao dò hỏi liền có bấy nhiêu.

Đang muốn tiến tới hỏi giáo quan tổng phụ trách thì người này đột nhiên đứng lên chạy biến,làm bộ gặp phải chuyện gấp xông ra ngoài cửa.Cổ Tuyên nhíu mày khó hiểu nhìn hắn một chút sau lại đảo quanh toàn phòng nhưng tất cả đều đồng loạt tránh ánh mắt y,làm như không thấy là người vô hình vốn chẳng hề xuất hiện trong căn phòng này.

Khoé môi mím chặt cơ hồ thành một đường thẳng,xem ra đợt trước giáo huấn vẫn chưa đủ khiến họ biết điều sợ hãi bằng không hôm nay vì cái gì lại bày trò kiếm chuyện đâu?bỏ ngoài tai thay vào trang phục huấn luyện chỉ huy mọi người ra ngoài,kết qủa ngay khi chỉ đại một người lên làm mẫu động tác thì tên kia lại cố nén cười ngượng ngùng xấu hổ nói “Xin lỗi Nguyên soái nhưng tôi thực sự nhịn không nổi…”

“Hừ,ra ngoài chạy 50 vòng lĩnh phạt cho tôi”Cổ Tuyên bị đám lính khó hiểu này chọc cho tức giận,nếu cả gan dám trêu chọc y thì nên chuẩn bị sẵn tinh thần nhận trừng phạt đi.

Gian trá như vậy chắc chắn bày trò giấu diếm không muốn cho y biết đây mà?có điều chuyện đã ra nông nổi này y không tin bản thân mình lại không cạy được miệng họ,để xem được bao lâu.Giảo bước giơ tay ra lệnh lần này xác thực tập rất ngiêm túc bài bản,cứ ngỡ đã hết nhưng ở lần thứ hai y điểm danh gọi lên làm mẫu thì tuồng cũ soạn lại.Viện cớ xin lỗi đau bụng này kia,trách phạt chạy vòng quanh sân nhưng chỉ cần là người bị y điểm danh tới thì lập tức đau đầu chóng mặt.Một hai lần cũng thôi nhưng đây tận 5-6 lần là có ý gì?Cổ Tuyên bực dọc nghĩ nguyên do gây nên chuyện khác thường này,cố tình công khai kiếm chuyện bảo y giả vờ không hiểu sao có thể?

“Các cậu đây là chọc tức tôi à?”Cổ Tuyên phẫn nộ khoanh tay quát lớn,ánh mắt hung ác đảo nhìn tất cả mọi người xung quanh “Muốn chết đúng không?”

“Không…không phải đâu Nguyên soái à,chẳng qua mọi người chỉ muốn giúp anh thôi mà…”một tên lính trong đám đông dè dặt lên tiếng đáp.

Đổi lại là cái híp mắt đầy ý vị của Cổ Tuyên,trong lòng thầm sách nhàn nhạt hỏi “Nói đi các cậu muốn giúp tôi cái gì sao tôi không biết,hửm?”

Nghe vậy thì vị quân nhân kia liền đồng tình ý vị thâm trường nhìn thẳng vào y,trong mắt cảm xúc đan xen phức tạp nhưng nhiều hơn hết là kiên định cùng chắc chắn “Nguyên soái yên tâm chúng tôi chắc chắn sẽ không để anh thất vọng”

“Yên tâm gì chứ?bị điên à?”

Nhưng mặc kệ y có gặng hỏi đanh thép cỡ nào thì bọn họ đều nhất loạt giữ im lặng không chịu hé răng nữa lời,bất lực đành phải ôm thắc mắc nuốt ngược vào trong chỉ là đối với bọn họ lại tăng thêm cường độ tập luyện.Vừa khó tốn sức rất mệt nhưng họ vẫn nhất quyết không nói,phẫn hận lần nữa trào dâng nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải ấy cho song việc,nhìn bia ngắm dựng ở phía xa nắm chắc súng ngắn trong tay mà bóp cò.

Ngay khi y vừa xoay lưng thì phía sau đã truyền tới tiếng nói chuyện rôm rã,viên đạn bay trúng hồng tâm nhưng y chẳng sao tập trung nổi,bởi cứ muốn làm ngơ thì họ được nước làm tới nếu y hỏi thì giả bộ im lặng hoàn toàn không có một ai bình thường cả.

Đỉnh đầu bốc khói kiễn nhẫn qúa mức giới hạn chịu không nổi giơ súng chỉ thiên,tiếng đạn bùm bùm vang lên khiến đám lính giật mình hoảng loạn.Nhưng là quân nhân rất nhanh chỉnh đốn ngiêm túc trở lại,lần này họ không giỡn nữa và tên ban nãy chủ động đứng ra hướng y giải thích “Nguyên soái à,thật ra chuyện tình cảm giữa anh và tiểu omega phụ bếp kia Thiếu tướng đã sớm kể cho chúng tôi nghe hết rồi,vì tránh việc ngài lần đầu yêu đương bị kẻ gian lừa gạt nên thất lễ chủ động điều tra người ta.”

“Thân thế tuy không tốt lắm nhưng vẫn tạm ổn chưa đến nổi nào,ngài nếu theo đuổi xác xuất thành công là cực kì cao nhưng sẽ không qúa mức thuận lợi,bởi omega này nhiều người theo đuổi sức cạnh tranh giữa nhau rất lớn bắt buộc ngài phải gấp đôi cố gắng.Rốt cuộc năm nay cũng lớn tuổi rồi chỉ sợ bé Omega kia không ưng chê ngài già thôi…”

“….”

Lão tử thấy là mấy người tự chê thì đúng hơn,32 tuổi mà già lớn tuổi à!!!

Cổ Tuyên ngiến răng ngiến lợi đáp “Không cần các người quan tâm việc của tôi tôi sẽ tự làm”ném song câu đó liền nhanh chân chạy lấy người bỏ lại đám lính phía sau ngệch mặt ngơ ngác nhìn theo.Y chưa từng thấy lần nào mất mặt tức giận như hiện tại cả,rõ ràng có bí mật muốn giữ nhưng Cổ Phàm cứ thế tuôn ra là dụng ý gì?bản thân y thì không sao cả nhưng thiếu niên em ấy vẫn còn trẻ người non dạ nếu bị chuyện này ảnh hưởng thì không hay,tốt nhất nên trốn cho kĩ bằng không để y bắt được là ai tiết lộ chân tướng cho Cổ Phàm thì xác định.

Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt chứ gì?ha đợi đấy.

Nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý,câu nói vừa nãy lọt vào tai họ chính là ý này “Không cần quan tâm,tôi sẽ tự mình theo đuổi”một câu nói ẩn chứa hàm ý cùng ham muốn tự lập tự cường không muốn nhờ vả một ai,qủa nhiên Nguyên soái vẫn là Nguyên soái là nam nhân đội trời đạp đất đỉnh thiên lập địa,sao có thể bỏ cuộc vì chút chuyện nhỏ này cơ chứ?

Ban nãy chỉ vì thẹn qúa hoá giận làm xằng làm bậy mà thôi,nhưng thân là đồng minh đứng chung chiến tuyến đặc biệt như những lúc này bọn họ lại càng không thể bỏ mặc ngài ấy.Vì thể cả bọn âm thầm đánh mắt rủ nhau vào phòng theo dõi bật camera,xem thử Nguyên soái đang làm cái gì?phó quan mới đầu kịch liệt phản đối vì không muốn xen vào chuyện riêng tư cá nhân của anh,sau cùng vẫn bị bọn họ thuyết phục lôi đi.Thế là cả bọn gần 300 trăm người tể bao vây phòng theo dõi chặt như nêm cối,từ trong màn hình mô phỏng hiện lên hình ảnh nam nhân đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa.

Dù y hiện tại chẳng làm gì cả nhưng bọn họ lại có niềm tin mãnh liệt rằng nam nhân này lát nữa chắc chắn sẽ gây ra chuyện,ước chừng hơn vài phút sau qủa nhiên không phụ sự mong đợi của tất cả mọi người,Cổ Tuyên mở ra quang não khiến họ liều mình như ong vở tổ chen chúc ngến cổ nhìn xem.Mặc kệ hậu qủa thế nào cứ nhiều chuyện trước đã rồi tính,và rồi sự thật đúng như những gì họ nghĩ.Chính giữa quang não là ảnh chân dung của một thiếu niên dung mạo xinh đẹp cười tươi như hoa,làn da trắng nõn tuổi tác trông thập phần trẻ tuổi thoạt nhìn có chút ngây thơ.

“Biết ngay là Nguyên soái đang hẹn hò với cậu nhóc phụ bếp này mà”ngữ khí khẳng định chắc chắn nhưng nhiều hơn hết là khoái trá cùng vui mừng,bởi hơn ai hết bọn họ đều mong Nguyên soái sẽ sớm có được Omega của riêng mình.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên vi diệu khác thường,rốt cuộc biết ái nhân Nguyên soái thương thầm là ai rồi nhưng nên làm cái gì tiếp theo bây giờ?Nguyên soái rất tốt cũng rất đẹp trai nhưng chỉ vì năm nữa thôi đã bước vào cửa hoa tàn ít bướm,cạnh tranh sao nổi với lớp trẻ thanh xuân phơi phới kia?bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy rét run sợ hãi,việc này ban đầu Thiếu tướng kể họ cũng không tin nhưng vì tò mò nên vẫn thử.

Nguyên soái thật tìm kiếm được một bé người yêu như ý,có điều bé này nổi tiếng nhiều người theo đuổi nên chưa chắc sẽ ưng thuận đáp lại tình cảm của y.Bắt họ nhẫn tâm nhìn mối tình đẹp đẽ ấy cứ thế phai mọt theo thời gian thật không nở,Nguyên soái ngài ấy khó khăn lắm mới để ý yêu thầm một người cây vạn tuế trăm năm nở hoa này tuyệt đối phải liều mạng bảo vệ.

Cổ Tuyên căn bản chẳng hề nghĩ tới hình ảnh bản thân vì chuyện này mà biến hoá ngiêng trời lệch đất,từ sát thần độc cô cầu bại trăm trận trăm thắng nháy mắt biến thành vì yêu không được mà sinh lòng thù hận.Nghĩ tới vẻ mặt tráng thái sáng nay thì bọn họ càng thêm chắc chắn với suy nghĩ ấy,xem ra tình trạng của Nguyên soái còn nghiêm trọng hơn họ nghĩ nhiều nha?

Sự thật rành rành phơi bày trước mắt muốn họ không tin cũng thật khó,phải biết Nguyên soái từ trước nay giữ thân trong sạch chưa bao giờ vấp phải tin đồn nha.Mà người trong cuộc còn lại ở phía bên này tràng cảnh cũng chả khác hơn là bao,trăm miệng khô cổ mãi mới thoát ra được vòng vây của sam sam.

Mễ Lạc Tranh định bụng muốn tạo bất ngờ cho y nên tự thân đi siêu thị lựa thức ăn,chưa hết còn kiêm luôn phần dọn dẹp nhà cửa hảo thoả bộ dáng vợ hiền dâu đảm mà các mẹ yêu thích vậy.Loay hoay tới tận sế chiều biết chắc y sắp về nhà nên vào bếp hâm lại thức ăn,món hầm đã song riêng rau thì phải sào nóng ăn liền mới ngon.Đặc biệt hôm nay cậu còn hoá trang mặc váy hầu gái,trên đầu còn đeo tai mèo sau váy gắn đuôi bông xù và vòng cổ choker nữa.

Vui sướng nhảy múa trước gương thì lại càng thêm vui tai thích ý,cơm ngọt canh ngọt đợi sẵn lại thêm tráng miệng mỹ vị thế này y chắc chắn sẽ rất thích cho mà xem.Dọn hết ra bàn rồi vui vẻ chống cằm nghĩ,buổi tối hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt cho xem.Hắng giọng tập lại mấy lần sau khi xác định không có sai lầm thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên,Mễ Lạc Tranh vui sướng nhanh chân chạy ra mở cửa lấy tư thế xét đánh không kịp bưng tai cúi người gập sâu 90° nói “Chủ nhân hoan nghênh ngài trở về nhà!!”

Nhưng vừa nói song thì bất giác ngây ngẩn cả người,bởi đôi giày cùng hương nước hoa xa lạ cậu chưa ngửi thấy bao giờ.Cả người cứ thế đứng thẳng trở lại đập vào mắt là một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp ôn nhu,tuổi chừng 30 mặc bộ sườn xám bó eo dáng người thon thả trước nhô sau vểnh.Dù chưa đến mức hoạ quốc yêu cơ nhưng thắng ở chổ mang trong người khí chất ôn nhu dịu dàng,tuy trang điểm nhẹ cùng trang sức đơn giản vẫn chẳng tài nào lấn át nổi vẻ đẹp ấy.

Mễ Lạc Tranh chắc chắn mình chưa gặp người phụ nữa này lần nào nhưng cảm giác rất chi quen thuộc,như đã từng thấy ở đâu rồi mà không nhớ.Trái ngược với cậu thì vị nữ sĩ kia ánh mắt mang đầy ý vị thâm trường kiểu bừng tĩnh đại ngộ,nàng khoanh tay híp mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Càng nhìn càng thấy hài lòng không thôi,thật không ngờ mục đích tiểu Tuyên hôm nay mời nàng tới nhà là vì cái này sao?xem ra khuyên bảo hiệu qủa khiến hài tử giác ngộ nên chịu yêu đương lấy vợ rồi đi?nhưng sở thích ở nhà như vậy cũng qúa mức “đặc biệt” nha?ai đời lại bắt Omega người ta mặc đồ hầu gái cúi đầu kêu mình là chủ nhân bao giờ??

Thằng nhóc này bộ nghĩ bản thân mình là qúy tộc giai cấp tư sản đấy à???đợi về đây nàng nhất định phải dạy dỗ nó một trận ra trò đánh nhừ tử,cho bớt cái thói đè đầu cưởi cổ bắt nạt người khác đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.