Edit & Beta: Mi An
Khi vở kịch kết thúc, đêm đã về khuya.
Phi Tuyền đẩy Thích Lăng Vân ra khỏi sân luyện võ, so với những người khác về thẳng sân viện của mình, Thích Lăng Vân còn phải đi qua vườn hoa mới về đến tiểu viện Trúc Lâm. Vào ban đêm, vườn hoa Hầu phủ Quan Tây rất yên tĩnh, sắp đến Trung Thu, vầng trăng sáng trên bầu trời tỏa ra một tầng sáng bạc lấp lánh.
Phi Tuyền yên lặng đẩy xe lăn, Thích Lăng Vân nhắm mắt lại, một người từng đặt chân lên chiến trường như hắn càng dễ tưởng tượng chân thực hơn ba cảnh kịch hôm nay. Tôn Tẫn mất đi hai chân mà vẫn có thể tung hoành sa trường, hắn mới chỉ bị phế chân phải mà phong thái đã khó coi như vậy.
Thích Kiêu Thần kiêu ngạo, Thích Lăng Vân đã từng kiêu ngạo hơn cả Thích Kiêu Thần, thế nên hắn không muốn để bộ dáng đi khập khiễng của mình xuất hiện trước mặt mọi người, thà trốn một mình trong tiểu viện Trúc Lâm, suy sút mà tránh xa việc đời. Bây giờ, có một nữ nhân viết một vở kịch cho hắn, nàng hi vọng hắn sẽ trở lại chiến trường, bảo vệ quốc gia như vị anh hùng trong vở kịch ấy.
Tiếng trống trận còn vang bên tai, trong trái tim bình lặng như nước suốt năm năm đã dấy lên một mồi lửa, cái nhiệt độ ấy khiến chiếc hộp sách trong tay Thích Lăng Vân cũng nóng cháy lên.
“Dừng.” Thích Lăng Vân thấp giọng nói.
Phi Tuyền lập tức dừng bước: “Gia, sao vậy ạ?”
Thích Lăng Vân không nói gì, một tay cầm hộp sách, một tay vịn xe lăn, chậm rãi đứng lên.
Thích Lăng Vân ngồi trên xe lăn suốt năm năm, mỗi ngày chỉ khi rời giường hay đi tịnh phòng mới đứng lên một lát ngắn ngủi, bây giờ đột nhiên muốn thử đi đường, động tác của hắn càng gian nan hơn một người bị què chân bình thường. Lúc vừa bị thương, Thích Lăng Vân nghĩ trông mình sẽ rất khó coi khi thử đi đường, bây giờ, khung cảnh Thích Lăng Vân nghĩ tới chính là một đội ngũ quân lính khổng lồ oai hùng trên sa trường.
Sa sút năm năm, Thích Lăng Vân gầy đi rất nhiều, từ một vị tướng quân hùng vĩ tráng kiện biến thành một thư sinh gầy gò bất lực. Ngồi trên xe lăn, Thích Lăng Vân không có cảm giác rõ ràng lắm, giờ đứng lên, Thích Lăng Vân bỗng nhiên ý thức được nếu cứ tiếp tục ngồi xe lăn như vậy nữa, hắn mới thật sự biến thành một phế nhân.
Hắn chỉ bị cà thọt chân phải mà thôi, hai chân không phế, hai tay cũng còn dùng tốt. Thích Lăng Vân không thích cảm giác bất lực này, hắn chẳng những muốn chỉ huy ngàn quân mà còn muốn tự tay giết địch. Thích Lăng Vân càng đi càng nhanh, trừ dáng đi trông hơi khác với người thường, tốc độ của hắn không hề thua kém một người nam nhân bình thường.
Phi Tuyền thật sự khóc.
Thế tử gia rốt cuộc đã trở lại!
Thích Kiêu Thần đi cùng với Tô Lê về nhị phòng.
Ánh trăng vằng vặc, Tô Lê vừa đi vừa nhớ lại biểu hiện của Thích Lăng Vân, cảm giác kế hoạch cổ vũ của mình có vẻ thành công rồi.
Nàng đang nghĩ đến Thích Lăng Vân, Thích Kiêu Thần thì mắt không chớp nhìn nàng. Lúc xem kịch Thích Kiêu Thần không nghĩ quá nhiều, sau đó kịch diễn xong, thê tử tặng sách cho đại ca, không ngờ đại ca nhận lấy thật. Chẳng biết tại sao, ánh mắt đại ca nhìn nàng lúc ấy cùng với sự dụng tâm mà nàng dánh cho đại ca khiến Thích Kiêu Thần cảm giác có chút nguy cơ.
Thích Kiêu Thần tự nhận dung mạo võ nghệ của hắn không thua đại ca, bây giờ đại ca còn tàn phế chân, Thích Kiêu Thần không lo lắng mình sẽ không hơn được đại ca. Sở dĩ thê tử tốt với đại ca là vì bị hắn gây tổn thương, chỉ cần hắn đền bù nàng trọn vẹn, lòng của nàng nhất định sẽ về bên hắn.
Sắp đến nhị phòng, Thích Kiêu Thần bỗng nhiên ngăn trước mặt Tô Lê, nhìn nàng nói: “Trước kia là ta không thật sự hiểu nàng, bây giờ ta đã hiểu rồi, ta phát hiện nàng mới là người vợ chân chính ta muốn cưới. Y Lan, nàng chọn thời gian bán Nguyệt Luyện đi, ta không cần thiếp thất, ta có nàng là đủ rồi.”
Nguyệt Luyện chỉ là hạng dong chi tục phấn, Thích Kiêu Thần không hi vọng vì Nguyệt Luyện mà ảnh hưởng hai vợ chồng hắn viên phòng, biểu muội thì không vội, hắn ân ái với Tống Y Lan mấy tháng, qua năm rồi hẵng tìm cơ hội thích hợp thu biểu muội. Nhưng Thích Kiêu Thần thu biểu muội làm thiếp chỉ để thực hiện hứa hẹn, về sau hắn sẽ đặt Tống Y Lan ở vị thứ nhất, biểu muội chỉ là thiếp thôi.
Tô Lê thật sự giật mình, không ngờ vở kịch này của nnàg còn phát huy tác dụng cho cả Thích Kiêu Thần. Thích Kiêu Thần là một võ tướng anh tư hiên ngang, dưới ánh trăng bừng sáng đêm đen, giờ phút này, Thích Kiêu Thần thâm tình chân thành, dường như thật sự đã động mấy phần chân tình với nàng.
Nhưng Tô Lê rõ ràng, Thích Kiêu Thần không có khả năng thật sự yêu bất kì nữ nhân nào, hắn chỉ yêu bản thân hắn. Nguyệt Luyện quá nhiệt tình, Thích Kiêu Thần có thể vì niềm vui giường chiếu mà quên đi tình cảm giữa hắn và Liễu Doanh Doanh, đêm nay “thiên phú binh pháp” của nàng hấp dẫn Thích Kiêu Thần, thế nên hắn vì lấy lòng nàng cũng có thể nhẹ nhàng bỏ qua Nguyệt Luyện mà hắn đã sủng hạnh mấy tháng.
Tô Lê đoán, nếu nàng thật sự động phòng với Thích Kiêu Thần, bao giờ không chiếm được cũng ngon miệng hơn chiếm được, chẳng bao lâu sau, Thích Kiêu Thần sẽ lại trở về bên Liễu Doanh Doanh thôi.
“Nhị gia thật lòng sao?” Tô Lê có phần cảm động nhìn Thích Kiêu Thần.
Thích Kiêu Thần trịnh trọng nói: “Đúng vậy, sau này ta chỉ đối tốt với mỗi mình nàng, sẽ không còn kẻ nào chen chân vào hai chúng ta nữa.”
Nói xong, hắn còn muốn cầm lấy tay Tô Lê nhưng Tô Lê lùi ra sau một bước, liếc mắt sang hai nha hoàn bên cạnh. Thích Kiêu Thần nhớ tới quy củ nặng nề của nàng, bấy giờ mới không tiếp tục.
Tô Lê suy nghĩ một chút, nói: “Nguyệt Luyện hầu hạ Nhị gia lâu như vậy, dành cho ngài cả một tấm chân tình, bán đi thì quá tổn thường lòng nàng ấy, không bằng Nhị gia đưa nàng ấy đến thôn trang danh nghĩa của ngài ở đi, qua một thời gian nàng ấy nghĩ thông suốt rồi, thiếp sẽ tìm cho nàng ấy một người chồng khác.”
Thích Kiêu Thần cảm khái nói: “Nàng thật tốt bụng, nàng ấy chẳng bao giờ khen nàng trước mặt ta.” Mặc dù cũng không nói xấu, nhưng Thích Kiêu Thần nhìn ra được Nguyệt Luyện không trung thành với thê tử bao nhiêu.
Tô Lê cười khổ, nhìn sang bên cạnh nói: “Từ nhò mẫu thân đã dạy bảo thiếp phải rộng rãi khoan dung, nếu không phải do người ngoài lấn hiếp thiếp quá đáng, thiếp nhịn được cũng sẽ nhịn.”
Thích Kiêu Thần chột dạ.
Để chứng minh quyết tâm của mình, hôm sau Thích Kiêu Thần đưa Nguyệt Luyện đến thôn trang. Không hổ là vị võ tướng ra tay mau lẹ, trên giường một kiểu xuống giường một kiểu, đến một câu giải thích Thích Kiêu Thần cũng không cho Nguyệt Luyện, Nguyệt Luyện khóc lóc thì hắn cho người chặn miệng Nguyệt Luyện, từ đầu đến cuối không kinh động bất cứ kẻ nào. Tô Lê ngủ một giấc dậy mới được Tố Tâm báo, nói Nguyệt Luyện đã bị Nhị gia đưa ra ngoài Hầu phủ.Tô Lê cười cười, an bài tiểu nha hoàn truyền tin tức này đến tai Liễu Doanh Doanh.
Tiểu nha hoàn vừa đi, Tố Tâm lại nhận được một tin tức, cao hứng nói với Tô Lê: “Phu nhân, nghe nói sáng nay Thế tử gia chuyển về Đường Lâm Huy, hơn nữa Thế tử gia tự mình đi về, không dùng xe lăn!”
Hai mắt Tô Lê sáng lên, không ngờ Thích Lăng Vân phấn chấn nhanh như vậy!
Nếu Thích Lăng Vân vực dậy ý chí chiến đấu lần nữa, trên cơ bản Tước vị Hầu phủ sẽ không rơi vào tay Thích Kiêu Thần, Tô Lê quyết định cho Liễu Doanh Doanh thêm một mồi lửa nữa, bôi xấu đôi hung thủ hại chết Lan Hoa này xong, Tô Lê sẽ có thể lập tức danh chính ngôn thuận hòa ly với Thích Kiêu Thần.
Qua hai ngày, Tô Lê phái Tố Tâm đem hết những phong thư đến từ Liễu Doanh Doanh mà Thích Kiêu Thần đưa nàng qua cho Liễu Doanh Doanh.
“Biểu cô nương, chỗ này đều là những bức thư cô nương viết cho Nhị gia, Nhị gia thấy quá phiền nên giao hết cho phu nhân nô tỳ xử lí.” Tố Tâm đặt chúng lên chiếc bàn trước mặt Liễu Doanh Doanh, cuối cùng mở một bức thư ra, vô cùng châm chọc nói: “Nhị gia đã mở bức thư này ra, phu nhân nô tỳ khinh thường xem, lúc nô tỳ sửa sang không cẩn thận nhìn thấy mấy chữ. Biểu cô nương, Nhị gia đã quyết định sống hạnh phúc với phu nhân nô tỳ, cô nương nói thế nào cũng là tiểu thư nhà quan gia, nô tỳ khuyên cô nương nên quên Nhị gia sớm chút, chuẩn bị hết giữ đạo hiếu rồi sẽ được gả đi. Cô nương yên tâm, phu nhân nô tỳ thiện tâm, cô nương lấn hiếp ngài ấy lâu như vậy nhưng ngài ấy vẫn khoan dung độ lượng không tính toán với cô nương, nhất định sẽ tìm một mối hôn sự môn đăng hộ đối cho cô nương.”
Nói xong một hơi, Tố Tâm hả hê đi.
Liễu Doanh Doanh giận tím người!
Thảo nào Thích Kiêu Thần không chịu hồi âm nàng, thì ra toàn bộ bức thư đều bị hắn đưa cho Tống Y Lan để lấy lòng!
Hét lên một tiếng, Liễu Doanh Doanh gạt hết thư xuống đất. Thúy Nhi “phịch” một tiếng quỳ xuống. Ngay khi Liễu Doanh Doanh còn đang cắn răng nghiến lợi, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Liễu Doanh Doanh quay phắt đầu, thấy người chế giễu nàng chính là tiểu nha hoàn Hồng Nhi mà Tô Lê đưa tới giám thị nàng.
Hồng Nhi không sợ Liễu Doanh Doanh, chẳng những không sợ mà còn nói móc Liễu Doanh Doanh một phen: “Biểu cô nương, đừng trách nô tỳ nói khó nghe, ngài nhìn ngài đi, thân phận thua xa Nhị phu nhân, bề ngoài càng không sánh bằng, chắc là nửa năm trước khi ngài tới Nhị gia chưa từng thấy mỹ nhân chân chính nên mới bị ngài câu đi đấy, bây giờ phu nhân nô tỳ có lòng tranh đoạt, trong lòng Nhị gia nào còn vị trí của ngài? Tố Tâm tỷ tỷ nói không sai, ngài vẫn là nên chuẩn bị sẵn sàng xuất giá đi, vốn dĩ ngài không chen vào Nhị gia và phu nhân nổi!”
“Ngươi cút đi cho ta!” Liễu Doanh Doanh chộp lấy chén trà quăng về phía nàng!
Hồng Nhi tay mắt lanh lẹ tránh đi, ra sân rồi mà còn cười hai tiếng chế giễu.
Liễu Doanh Doanh đột nhiên nhoài người lên bàn, ô ô khóc lên. Nàng không cam tâm, rõ ràng mấy tháng trước biểu ca vẫn ngồi bên nàng, nắm lấy tay nàng hỏi han ân cần cơ mà.
Thúy Nhi từ nhỏ đã hầu hạ nàng, nghĩ đến Nguyệt Luyện có mỹ mạo không hề thua kém cô nương nhà mình mà cũng bị Nhị gia đuổi đi, khó chịu nói: “Cô nương, hay là ngài nhận đi, trước kia Nhị gia và Nhị phu nhân cách lòng, ngài làm thiếp Nhị gia cũng có thể bình yên sống qua ngày, bây giờ đã khác, nếu Nhị gia một lòng muốn sống với Nhị phu nhân, ngài cần gì phải ủy khuất mình làm thiếp chứ? Ngài là cháu gái Hầu gia, ngày ngài xuất giá Hầu gia nhất định sẽ tặng ngài một phần đồ cưới, ngài được gả làm phu nhân chính đáng tốt biết bao nhiêu?”
Liễu Doanh Doanh khóc lóc nói: “Em thì biết cái gì, hai tháng sau khi ta hết chịu tang sẽ qua năm mới, khi đó ta đã mười tám tuổi, không cha không mẹ, có thể gả cho người tốt lành nào chứ? Cho dù ta có thể, nhưng Hầu gia chỉ biết mang binh, hôn sự của ta khẳng định sẽ rơi vào tay nữ nhân kia, nàng ta sẽ thành toàn ta sao?”
Thúy Nhi sầu lo nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nha hoàn vô dụng, Liễu Doanh Doanh bỗng nhiên ngừng khóc, bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Tố Tâm, Hồng Nhi đều chế giễu nàng không thể chen chân vào giữa biểu ca và nữ nhân kia, Liễu Doanh Doanh càng muốn chen vào cho chúng nhìn!
Tại sao biểu ca lại bất công Tống Y Lan? Là vì Tống Y Lan mưu kế biểu ca không cho phép biểu ca và nàng gặp nhau, chỉ cần nàng có thể nhìn thấy biểu ca, biểu ca nhất định sẽ về bên nàng một lần nữa!
Tô Lê cũng tin tưởng trong lòng Thích Kiêu Thần còn có Liễu Doanh Doanh, hai người chỉ thiếu một cơ hội cháy lại lửa tình mà thôi. Tô Lê quyết định làm người tốt, cho hai người một cơ hội.
Thích Kiêu Thần vẫn ăn cơm tối với nàng, trên bàn cơm, Tô Lê nói với hắn: “Lâu lắm rồi thiếp không về nhà, ngày mai thiếp muốn về thăm.”
Thích Kiêu Thần lập tức nói: “Ngày mai ta nghỉ mộc, vừa lúc về với nàng.”
Tô Lê cười nói: “Không cần đâu, Nhị gia là người tập võ, nhà thiếp nhiều quy củ nên sẽ rất câu nệ, thiếp về một mình thì người nhà không cần hao tâm tổn trí chiêu đãi thiếp, có thể tỉnh lược rất nhiều lễ nghi.”
Đúng là Thích Kiêu Thần không thích đống lễ nghi phiền phức ấy của Tống gia, nếu thê tử thật sự không đòi hỏi hắn về chung, Thích Kiêu Thần bèn không khuyên nhiều. Sáng sớm hôm sau, Thích Kiêu Thần cùng Tô Lê đi thỉnh an Thích Kính, thuận tiện tạm biệt.
Đến nhà chính, Tô Lê ngoài ý muốn phát hiện Thích Lăng Vân cũng ở đây. Thích Lăng Vân một thân cẩm bào màu trắng đứng cạnh Thích Kính, cao lớn kiên cường ôn nhuận tuấn mỹ, còn sáng chói hơn võ sinh đóng vai Tôn Tẫn trên sân khấu.
Tận mắt thấy hắn thoát ly xe lăn, Tô Lê rất có cảm giác thành công, vô thức cười với Thích Lăng Vân: “Mấy ngày không gặp, trông đại ca có tinh thần quá.”
Thích Lăng Vân động ngón trỏ, cụp mắt nói: “Còn phải cám ơn ân đánh thức của đệ muội.”
Tô Lê cười nói: “Đều là người một nhà, đại ca đừng khách sáo với ta.”
Thích Kiêu Thần tới gần Tô Lê một bước, cũng nói: “Đúng đấy, đại ca khách sáo gì với bọn đệ chứ.”
Thích Lăng Vân nhìn vạt áo gần như sát bên nhau của hai người, dời đi tầm mắt.
Thích Kính kỳ quái nói: “Hai người các con cùng nhau tới đây, tìm ta có chuyện gì vậy?”
Tô Lê nói: “Tối hôm qua con dâu mộng thấy mẫu thân, tỉnh lại rất nhớ bà ấy nên muốn về nhà thăm viếng, nay đến xin chỉ thị phụ thân.”
Thích Kính cởi mở nói: “Thế thì có gì đâu, đó là nhà mẹ con, con muốn về lúc nào thì cứ về, không cần nói với ta đâu, lão Nhị, mày mang mấy vò rượu ngon theo, hiếu kính nhạc phụ nhạc mẫu mày cho đàng hoàng.”
Thích Kiêu Thần bất đắc dĩ nói: “Y Lan không cho con về theo, chê con về nhạc phụ nhạc mẫu sẽ hao tâm tổn trí chiêu đãi ta, các nàng sẽ thiếu thời gian ôn chuyện.”
Tô Lê giận trừng hắn một cái, cúi đầu làm sáng tỏ nói: “Thiếp không có ý đó, thiếp sợ Nhị gia không quen ở nhà thiếp.”
Thích Kiêu Thần vội vã biểu hiện: “Có gì mà không quen, hay ta vẫn cùng nàng về đi!”
Tô Lê lại không lên tiếng, bàn tay nhỏ nắm chặt khăn.
Thích Kính thấy rõ, con dâu đang ngại lão Nhị.
“Thôi, để Y Lan về một mình đi, mày thô kệch không biết lễ nghi, mày có nghe hiểu nếu nhạc phụ mày hàn huyên thư họa với mày không?” Thích Kính chế giễu con trai.
Thích Kiêu Thần lén liếc ông già nhà mình, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, rốt cuộc ông già là cha ruột ai vậy?
Oán trách thì oán trách, không cần đến Tống gia ăn mực nước, trong lòng Thích Kiêu Thần vẫn rất vui vẻ. Hắn đưa Tô Lê lên xe ngựa, trước khi chia tay còn giả mù sa mưa một tiếng: “Không cần ta đi cùng thật sao?”
Tô Lê ôn nhu nói: “Thật sự không cần, hiếm khi phụ thân ở nhà, đại ca cũng nghĩ thông suốt rồi, Nhị gia ở cạnh họ nhiều hơn đi.”
Thích Kiêu Thần còn chưa nhìn đủ bộ dáng ôn nhu của nàng, ngón tay của Tô Lê đã buông ra, màn cửa hạ xuống.
Xe ngựa chậm rãi xuất phát.
Thích Kiêu Thần đứng trước cửa Hầu phủ, mãi đến khi xe ngựa rẽ đi, hắn mới vào trong. Cùng lúc đó, có người tranh công mách tin Nhị phu nhân đơn độc về nhà mẹ đẻ cho Liễu Doanh Doanh.