Thống đốc Tào Chấn Khang và thiên kim hào môn Nhậm Đình Đình đã cử hành đại hôn sau một tháng.
Thực chất đây là sự giao dịch của họ, liên hôn để nâng cao vị thế gia tộc.
Hai người đều không yêu đối phương, một người gả vì thù, một người cưới vì lợi.Sau khi trở mặt với người nhà, Tào Chấn Kiệt quyết định gia nhập vào xã hội đen, tiếp quản một nửa tiệm sòng bạc của Kiều Trấn Vũ.
Hắn làm vậy chỉ muốn nắm giữ một ít quyền thế, để có thể bảo vệ người mình yêu.Anh em họ bành trướng hắc bạch hai đạo, đả thông quan hệ với các quan chức và người ngoại quốc đặt chân đến Thượng Hải, ngay cả Tào Chấn Khang cũng mắt nhắm mắt mở mặc cho họ làm loạn.Về phía Kiều Trấn Vũ, anh đã nghe lời Phương Hiểu Đồng, bước đầu dẹp đi một phần ba tiệm thuốc phiện.
Bọn đàn em và các ông trùm hắc bang khác dần thấy anh chướng mắt, không muốn phục tùng một lão đại chỉ biết nghe lời phụ nữ.
Đám người này đang bày mưu tính kế lật đổ Kiều Trấn Vũ, sau đó thừa cơ thay thế vị trí anh.Còn Tào Chấn Hoa, dạo gần đây ông ta hành sự thần thần bí bí, vừa đến bệnh viện vừa tìm luật sư.Nửa tháng trước ông vừa gặp một vị luật sĩ tên Cao Hải, vài ngày sau báo chí liền đăng tin ông bị nhồi máu cơ tim, nằm liệt trên giường, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Sức khỏe ông trong tình trạng báo động đỏ, hơi thở thoi thóp, ngày đêm nằm trên giường bệnh.
Ông ta không ở bệnh viện điều trị mà là Tào Chấn Khang mời bác sĩ tư nhân về Tào Gia khám chữa cho ông.Ngoài phòng luôn có năm vệ sĩ lực lưỡng ngày đêm canh giữ, ngoài Tào Chấn Khang, không ai được đến gần căn phòng nửa bước.Chỉ trong một đêm, Tào Gia đổi mới toàn bộ, tất cả người làm đổi thành thuộc hạ của Tào Chấn Khang, hắn đuổi hết vợ bé của ông ta ra đường, chỉ giữ lại một mình bà vợ lớn – Doãn Phụng, cũng là mẹ anh.Sức khỏe của bà ta cũng chẳng khá khẩm hơn Tào Chấn Hoa là mấy.
Nghe đồn từ khi ông ta bị bệnh, Doãn Phụng liền bị tâm thần, tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, có người còn bị bà ta nhào vô cắn đến chảy máu.Tào Chấn Khang cho biết, nếu bệnh tình của Doãn Phụng không có tiến triển, hắn sẽ lên kế hoạch đưa bà vào trại tâm thần.…[Ba tháng sau]Chớp mắt đã bước vào mùa đông, còn hai tuần nữa là đến lễ giáng sinh rồi.Hai cô nàng Phương Hiểu Đồng và Yên Chi cùng nhau trang trí nhà cửa.
Họ đặt một cây thông lớn giữa sảnh, gắn đủ phụ kiện trang trí lên đó.
Rồi treo đèn lấp lánh trên tường và cầu thang, gắn vòng nguyệt quế trước mỗi cửa phòng, trên bàn thì đặt một mâm bánh kẹo đầy ắp.Hôm nay Kiều Trấn Vũ dẫn Hiểu Đồng đi mua quà giáng sinh.
Họ mặc một chiếc áo len bên trong, choàng áo khác lạnh bên ngoài.Vào thu đông nên thời tiết rất lạnh, nói chuyện phả ra khói, tay chân lúc nào cũng lạnh cóng.
Ra đường phải quấn khăn quàng cổ và đeo găng tay giữ ấm.Nhà dự báo thời tiết cho biết, trước giáng sinh ba ngày sẽ có tuyết rơi, kéo dài hai tuần.Kiều Trấn Vũ nắm tay cô rồi nhét vào túi áo khoác của mình.
Hai người kề bên nhau đi đến tiệm quà lưu niệm.
Bỗng phía sau có một người chạy đến, hắn chạy nhanh dẫn đến gió lạnh càng thêm lạnh, khiến hắn run bần bật.- Kiều… Kiều thiếu gia… Cha anh Tào Chấn Hoa bảo anh ngay lập tức đến Tào Gia.Phương Hiểu Đồng và anh nhìn nhau khó hiểu, anh liền hỏi hắn:- Tào Chấn Hoa hay là Tào Chấn Kiệt?Hắn nhấn mạnh tên gọi, giọng nói khẳng định chắc nịch.- Là Tào Chấn Hoa, khi nãy tôi đang mua đồ gần Tào Gia, đột nhiên có thứ gì đó rơi trúng đầu tôi, tôi vừa mở ra thì thấy một tờ giấy viết chữ nguệch ngoạc, trên đó ghi là “giúp tôi tìm kiều trấn vũ”.
Còn có một tờ tiền lớn kẹp trong đó.
Tôi nghĩ ông ấy không thể ra ngoài nên mới dùng cách này.Kiều Trấn Vũ ngây người ra một hồi, anh vỗ vai hắn rồi khẽ gật đầu.- Được rồi, cảm ơn anh.- Vậy tôi đi trước nha.- Ừ.Hắn ta đi khuất mắt, Kiều Trấn Vũ vẫn đứng thẫn thờ.
Anh nhìn chằm chằm xuống nền đất, đầu óc lơ lửng đâu đó ngay cả Hiểu Đồng nói chuyện với anh, anh cũng không để ý đến.- Anh!- Trấn Vũ! – Cô phải lay mạnh cánh tay anh, anh mới hoàn hồn.- Hả? Sao vậy?Họ tiếp tục cất bước, vừa đi vừa nói.- Ông ta gọi anh thì anh cứ đến đó đi.
Nghe nói ông ta bệnh nặng lắm, sẽ qua đời bất cứ lúc nào đó.Kiều Trấn Vũ thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng trở nên trầm lặng.- Có liên quan gì đến anh?Phương Hiểu Đồng biết anh rất muốn thăm ông ta, từ nhỏ anh đã thiếu thốn tình yêu cha mẹ.
Bây giờ ông ta sắp chết rồi, còn cơ hội thì hãy gặp một lần cuối đi.- Có lẽ ông ta muốn gặp con mình trước khi chết thì sao?Nghe đến đây anh liền dừng bước chân, ngẩng đầu thở dài, nở nụ cười miễn cưỡng.- Tào Chấn Hoa chưa bao giờ coi anh là con trai.
Ông ta chết rồi anh sẽ đốt pháo ăn mừng.- Nhưng mà…- Được rồi đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi.Kiều Trấn Vũ ngoan cố lắm, chuyện mà anh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.
Mặc dù thân thể anh ở bên cô, nhưng tâm trí luôn hướng về Tào Gia, anh liên tục suy nghĩ rốt cuộc là lý do mà ông ta lại tìm anh chứ không phải Tào Chấn Kiệt.Anh vừa sợ có bẫy, vừa lo có khi nào ông ta muốn gặp anh trước khi nhắm mắt xuôi tay không.
Cả ngày tâm thần không ổn định, cứ như người mất hồn vậy.Thấy vậy Phương Hiểu Đồng liền nghĩ ra cách gì đó:- A em nhớ ra rồi, em có hẹn với Yên Chi đi sắm quần áo, anh tự về một mình nha.- Anh đưa em đi.- Không cần đâu, ở căn tiệm phía trước thôi.- …- Em phải đi đây, anh yên tâm, tụi em sẽ về nhà sớm.- Ùm.
– Anh khẽ gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.Cô mượn cớ trốn đi để tạo cơ hội cho anh đến Tào Gia.Kiều Trấn Vũ miệng nói không quan tâm nhưng cơ thể lại rất chân thực.
Anh lề mề lâu lắc đến chiều tối, đi được một bước thì dừng một chút.
Anh đứng trước cửa Tào Gia đi qua đi lại, bồn chồn lo lắng, không dám bước vào, bởi vì anh không biết phải đối mặt với ông ta ra sao.Trong khi anh đang do dự, đột nhiên “bằng” một tiếng lớn, có người nổ súng ngay trong Tào Gia.Kiều Trấn Vũ hoảng hồn giật mình, anh mặc kệ mọi thứ chạy thẳng lên lầu.Anh vừa mở cửa phòng liền thấy cái xác của Tào Chấn Hoa nhằm dưới đất.
Hai mắt trừng to, đạn xuyên qua não mà chết.Kiều Trấn Vũ trơ mắt ngây người, run rẩy từng bước lại gần, căng thẳng đến không dám nuốt nước bọt.- Nè, ông đừng giả chết!Anh chạm vào mạch cổ của Tào Chấn Hoa, xác định ông ta đã qua đời.Kiều Trấn Vũ quan sát xung quanh, đây là lầu hai, không thể nào trốn thoát từ cửa sổ được, ở đây chỉ có một lối xuống duy nhất, nếu hung thủ chạy xuống lầu, không lý nào anh không bắt gặp.Sống trong Tào Gia từ nhỏ, anh biết rõ lầu hai chỉ có một căn phòng duy nhất.
Không lẽ hung thủ chạy trốn lên lầu?Kiều Trấn Vũ vừa nhích chân sang phải liền đạp vào một cây súng dính đầy máu.
Anh nghi ngờ đây là hung khí, bèn cầm lên xem, bên trong lại không có một viên đạn nào.Lúc này anh mới sực tỉnh, mau ném cây súng xuống đất, lau sạch vết máu trên tay.
Nhắc đến mới nhớ, hôm nay trong nhà không có một bóng ma, đây rõ ràng là một cái bẫy lớn, dụ anh nhảy vào.Kiều Trấn Vũ vừa quay lưng thì một đoàn bảy người trong tuần bộ phòng kéo đến, họ nhìn thấy xác của Tào Chấn Hoa liền đồng loạt rút súng nhắm vào anh.- Đứng yên!Một tên dẫn đầu lên tiếng:- Mau báo cáo đến cấp trên, có người gi3t chết đốc gia Tào Chấn Hoa.Sau đó hai tên trong đó đến còng tay anh ra sau, buộc thêm dây thừng phòng anh chạy thoát.Kiều Trấn Vũ nghiến răng tức giận, thì ra mọi thứ đều được an bày ổn thoả, chỉ đợi anh nhảy vào thôi.Trong nhà không có người hầu hay vệ sĩ, đám người phòng tuần bộ lại đúng lúc kéo đến.
Ngay cả hung khí giết người cũng dính dấu tay của anh, lần này đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.Tên dẫn đầu trong đó nói:- Mau áp giải hắn về phòng tuần bộ..
Người trong phòng tuần bộ áp giải Kiều Trấn Vũ xuống lầu. Anh vừa nhìn lên hành lang lầu trên, phát hiện một ánh mắt theo dõi anh qua khe cửa. Anh lập tức dừng bước chân.
– Tôi vừa nhìn thấy hung thủ, hắn đang trên lầu, các anh mau lên bắt hắn đi.
Họ chau mày nhìn nhau, người dẫn đầu tên Cao Đằng, sắc mặt hoá nghiêm trọng, khẽ lắc đầu ra lệnh.
Kiều Trấn Vũ ngây người quan sát họ, dù họ ra ám chỉ bằng những cử chỉ cực kỳ nhỏ, nhưng anh vẫn dư sức nhận ra.
– Các anh không nghe tôi nói sao, trên lầu có kẻ thứ hai. Người đó rất có thể là hung thủ!
Cao Đằng chỉ tay vào mặt anh, gằn giọng đe doạ.
– Anh chính là hung thủ giết chết Tào Chấn Hoa. Nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, bây giờ chúng tôi phải áp giải anh về thẩm tội.
Kiều Trấn Vũ muốn lên tiếng phản kháng, tên khác liền lấy băng keo đen bịt miệng anh lại.
Anh lén lút thò tay vào sau túi quần, lấy ra một cục nhựa màu đen, to cỡ 2cm, đợi họ không chú ý, ném mạnh về cửa phòng của Tào Chấn Hoa. Tính cảnh giác của anh rất cao, anh không tin tưởng Tào Gia nên mới đem theo thứ đó. Hy vọng sẽ tìm được một số manh mối rửa oan cho anh.
Phòng tuần bộ còng anh ra khỏi Tào Gia. Lúc này Tào Chấn Kiệt từ xa chạy đến, trong tay hắn còn cầm một mẩu giấy nhỏ.
– Anh ba!
Tào Chấn Kiệt hét lớn, nhanh bước chân chạy đến. Hắn hoảng hốt khi nhìn thấy Kiều Trấn Vũ bị còng tay.
– Anh ba, đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Trấn Vũ bị bịt miệng nên anh không thể trả lời hắn, thấy vậy Cao Đằng liền lên tiếng.
– Kiều Trấn Vũ đã giết chết Tào Chấn Hoa, chúng tôi tìm được cả hung khí gây án. Bây giờ phải áp giải anh ta về điều tra.
Đám người này có thể đã bị chủ mưu hối lộ, anh tạm thời không thể nói chuyện riêng với Tào Chấn Kiệt, nhưng một khi bị nhốt vào nhà lao, họ nhất định sẽ tách ly anh khỏi thế giới bên ngoài, không một ai được phép tiếp cận.
Đám người đó lại nháy mắt ra hiệu với nhau, phải lập tức đưa anh về điều tra.
Tào Chấn Kiệt chặn đường họ, nhất định phải hỏi cho ra lẽ:
– Không thể nào, sự việc này rất nghiêm trọng, các anh không thể quy án bừa bãi được.
Cao Đằng chống hông mất nhẫn nại:
– Tam thiếu gia, cậu có biết làm vậy là cản trở người chấp pháp không. Tôi có đủ lý do bắt luôn cậu về.
Bây giờ có nói gì cũng vô ích, Kiều Trấn Vũ nhíu mày ám chỉ hắn đừng ra mặt.
– Đi! – Cao Đằng ra lệnh, phòng tuần bộ lập tức bắt anh lên xe.
Tào Chấn Kiệt hét lớn, muốn đuổi theo phía sau, nhưng bị hai tên lính cản lại. Hắn lập tức lội cơn giá lạnh chạy về nhà thông báo cho Phương Hiểu Đồng.
…
Kiều Trấn Vũ bị áp giải về phòng tuần bộ. Họ buộc chặt anh vào ghế, đằng sau có hai tên lính cầm súng dài canh giữ.
Đối diện là một bàn ba người cấp cao cùng nhau xét xử. Trong đó, có một người ngoại quốc tên Robinson, giữ chức vụ cao nhất trong phòng tuần bộ.
Hắn từng hợp tác buôn thuốc phiện với Kiều Trấn Vũ, nhờ anh mà hắn kiếm được bộn tiền so với cái chức vụ nhà nước này.
Ngồi chính giữa là thị trưởng Thượng Hải, ông ta cũng nhận không ít lợi lộc từ Kiều Trấn Vũ. Nếu nạn nhân là kẻ khác, ông ta còn có thể khoan hồng, phạt tiền rồi thả anh đi. Nhưng người chết là đốc gia Thượng Hải, chuyện này đã kinh động đến chính phủ Nam Kinh, ông ta nhất định phải công chính liêm minh, không thể bao che hay biện hộ giùm Kiều Trấn Vũ.
Còn người ngồi ngoài cùng bên trái là sếp Trình của tổ trọng án. Phụ trách điều tra các vụ án giết người.
Sếp Trình mời hai nhân chứng lần lượt bước vào.
Một người là ông chủ hàng rong, ông ta thấy Kiều Trấn Vũ hung thần sát khí xông vào Tào Phủ, không lâu sau liền vang lên tiếng nổ súng.
Một người là quản gia Tào Phủ, ông ta nói Kiều Trấn Vũ đã mua chuộc ông bằng một số tiền lớn, dặn ông hôm nay phải điều hết các vệ sĩ canh giữ Tào Chấn Hoa, để anh có cơ hội vào thăm ba mình.
Ai ngờ Kiều Trấn Vũ lợi dụng ông, thừa cơ hội nổ súng bắn chết Tào Chấn Hoa. Ông quản gia còn lấy ra số tiền hối lộ, giao cho cảnh sát làm bằng chứng.
Họ vừa đưa khẩu cung xong, Kiều Trấn Vũ liền nhếch môi cười khinh.
– Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi mà anh đã tìm hết nhân chứng về đây. Anh không sợ họ thông đồng với nhau sao?
Anh biết rõ, bây giờ bản thân có biện hộ, có nói gì cũng vô ích. Họ đều bị chủ mưu mua chuộc cả rồi. Đưa anh về đây lấy khẩu cung cho có lệ thôi.
Lúc này, ông Robinson lên tiếng, ông là người Mỹ, biết nói tiếng địa phương nhưng không rành lắm, phát âm hơi lệch lạc nhưng cũng không đến nỗi khó hiểu.
– Ngài thị trưởng, tôi thấy khẩu cung của họ có nghi vấn rất lớn. Nếu Kiều Trấn Vũ một lòng muốn giết người, tại sao anh ta lại tự mình ra mặt mua chuộc người khác, khác gì tự đẩy mình xuống hố.
Thị trưởng thầm gật đầu tán thành.
Sếp Trình bên tổ trọng án thì phản đối, hắn cho rằng khẩu cung rất hợp lý, một mực xác định Kiều Trấn Vũ là hung thủ.
Hắn đặt một bao xốp lên bàn, trong đó chính là hung khí giết người.
– Cây súng này là hung khí giết chết Tào Chấn Hoa, trên đó có dấu tay của hung thủ. Chỉ cần đem xét nghiệm, sẽ biết dấu tay đó thuộc về ai thôi, lúc đó coi anh còn chối cãi được không.
Ông Robinson quay sang hỏi thị trưởng:
– Ngài thị trưởng, ngài thấy sao?
Ông ta suy tư một hồi, đáp lại:
– Hai bên đều có lý, lời khai của nhân chứng rất mâu thuẫn. Tạm thời giam hắn vào nhà lao, đợi chỉ thị của cấp trên.
Chỉ cần chưa định tội thì anh vẫn còn cơ hội phá án.
Sếp Trình mặc cho họ quyết định ra sao, bấm bút viết xuệch xoạc vào bản báo cáo – tội trạng thành lập – Trình Hải.
Viết xong hắn liền đặt bút xuống, xấc xược nói thêm:
– Ngài Robinson, Kiều Trấn Vũ là tội phạm nguy hiểm, bản thân lại gian trá xảo nguyệt, không được cho ai vào thăm tù hắn. Nếu ông không làm được, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, áp giải hắn về tổ trọng án canh giữ.
Robinson nhếch môi cười nhẹ, giữ vững giọng điệu bình thản.
– Hừm, đương nhiên!
Thị trưởng thở dài một hơi, chuyện này tạm thời được giải quyết, ba người họ bèn đứng dậy rời khỏi.
Kiều Trấn Vũ gọi lại ông ta:
– Ngài Robinson, tôi có chuyện muốn nói với ông.
Sếp Trình nghe thấy liền dừng lại, đưa ánh mắt nguy hiểm dán chặt vào mặt ông ta.
– Không được, ông quên ban nãy tôi mới nói gì sao. Hắn là tội phạm nguy hiểm, không được tiếp cận bất kỳ ai.
– Ở đây là địa bàn của tôi, không đến lượt người của tổ trọng án lên mặt dạy bảo.
Thị trưởng đã nhức đầu lắm rồi, hai tên này còn nội chiến nữa:
– Đủ rồi! Kiều Trấn Vũ không thoát được đâu, hắn muốn nói gì nói đi.
Ông ta chỉ vào mặt Robinson:
– Sở trưởng, chỉ một lần này thôi. Giam hắn vào nhà lao rồi không được để bất kỳ một ai lại gần.
Quyết định này của thị trưởng vừa hay giải quyết được mâu thuẫn của hai người. Coi như ông trả lại ơn nghĩa cho Kiều Trấn Vũ, ngoài việc này ra, ông không còn khả năng khác nữa.