Sau khi hai ông bà trở về thì nghe Thiên Khương kể hết mọi chuyện. Ông bà vội vàng chạy đến biệt viện. Đến nơi, ông thấy vị bạn hữu của mình lâu rồi không gặp nay lại bị thương đang ngồi trên giường với gương mặt nhợt nhạt thì ông xúc động chạy lại ngồi bên cạnh hỏi: “Nhật Minh mười năm nay đệ ở đâu? Giờ sao lại thành như vậy?”
Nhật Minh cười nói: “Diệp ca, mười năm nay đệ bận thành lập môn hộ nên không đến thăm huynh được, đến khi rảnh thì đệ lại bị phản đồ hãm hại ngay tại phủ của huynh. May gặp hai hài nhi đệ mới còn sống để gặp huynh.”
Ông quay qua nói với Thiên Khương và Thiên Kỳ: “Thiên Khương, Thiên Kỳ! Nào lại đây, ta giới thiệu với các con đây là bạn hữu của ta, các con mau chào thúc thúc đi.” cả hai bước lại cùng chào thúc thúc rồi ông quay qua Nhật Minh lần lượt giới thiệu: “đây là Thiên Khương và đậy là ái nữ của huynh Thiên Kỳ”
Nhật Minh cười nói: “quả nhiên là hài tử của huynh, chúng rất giỏi.”
Sở Tuyết ngồi bên bàn trà hỏi: “vậy nay đệ làm gì? Ở đâu?”
Nhật Minh: “đệ hiện là trang chủ của Minh Nguyệt sơn trang, công việc của đệ là kinh doanh các tửu lâu cùng với các y quán, cửa tiệm trang sức cùng tiền trang.”
Bà ngạc nhiên: “Minh Nguyệt sơn trang vang danh tại kinh thành là của đệ sao?”
Nhật Minh gật đầu: “đúng vậy, trong mười năm nay đệ xây dựng được bốn tửu lâu lớn tại kinh thành, các y quán lớn cũng là do đệ mở để hành y cứu người, các tiền trang và cửa tiệm trang sức cũng ở trong kinh thành, tuy đệ ở gần nhưng công việc bộn bề không thể đến thăm huynh tẩu được”
Thiên Khang cười nói: “không sao, giờ biết rồi thăm cũng chưa muộn mà, nay đệ giàu hơn Tể Tướng ta đây rồi đó. Còn thê tử và hài tử của đệ đâu?”
Nhật Minh cười buồn: “vì lo thành lập môn hộ nên đệ không thành thân, Nguyệt Minh muội ấy thành thân đã lâu nhưng cũng không có con.” Nói đến đây ông ngước lên nhìn Thiên Khang và Sở Tuyết mà nói: “ Diệp ca, Diệp tẩu! Đệ muốn nhận hai hai tử của ca tẩu để làm truyền nhân của đệ. Hai người đồng ý chứ?”
Cả hai ông bà hơi bất ngờ quay qua nhìn nhau rồi nhìn đến hai hài tử của mình. Nhật Minh thấy thế cười nói: “ca tẩu yên tâm, sơn trang của đệ ở cách đậy chỉ hai con đường thôi, nên hai người có thể đến thăm mọi lúc mà.”
Lúc này hai ông bà mới vui vẻ gật đầu và gọi Thiên Khương và Thiên Kỳ quỳ bái nghĩa phụ. Vì lần này Nhật Minh phải trở về gấp nên ông bà cũng vội sửa soạn đồ cho hai người.
– ————*******————-
Đến sơn trang, Nàng cùng ca ca ngạc nhiên mà há hốc mồm về môn hộ của nghĩa phụ. Ở đây to gấp hai lần phủ Tể Tướng với hàng trăm thủ hạ chưa tính đến một số không có mặt, khi gặp ông ai cũng cúi đầu chào trang chủ thật oai phong, sơn trang được chia làm hai nơi riêng biệt. nơi phía trước được chia làm năm phòng việc: Phòng thứ nhất ở ngay giữa sơn trang để tiếp khách vào sơn trang khi muốn đặt hàng hoặc khiếu nại về chất lượng; phòng thứ hai bên phía đông để ghi chép về việc kinh doanh tửu lâu khắp đất nước; phòng thứ ba bên phía tây ghi chép về tình hình ở các y quán, phòng thứ tư bên phía bắc ghi chép về việc buôn bán của các cửa tiệm trang sức và cuối cùng là phòng cuối cùng bên phía nam ghi chép về tiền trang.
Phía sau là biệt viện cho thuộc hạ và biệt viện của trang chủ. Biệt viện của trang chủ gồm bốn phòng lớn bên cạnh nhau được bao bọc bởi hồ nước lớn trong vắt, bên dưới trồng đầy sen còn có rất nhiều cá bơi lượn, ở trên thì có cả một vườn hoa đủ các loại hoa đầy màu sắc. Xung quanh được bao gọn bởi những ngọn núi cao đầy hoa thơm cỏ lạ. Không ngờ tại kinh thành lại có một thế ngoại đào nguyên như trong tranh vẽ vậy.
Ông thấy vậy chỉ cười rồi nói: “từ nay đây là nhà của hai con, ta sẽ dạy hai con võ công, y thuật, độc thuật lẫn kinh doanh buôn bán.” rồi dẫn cả hai đi vào biệt viện của trang chủ để sắp xếp đồ đạc rồi ông cho người thông báo mọi người tụ họp dầy đủ để thông báo.