Cô mở mắt ra thì nhìn thấy căn nhà bày trí với phong cách cổ trang như trong phim cô hay thấy kèm theo là tiếng nói vui mừng của ai đó: “sinh rồi, sinh rồi, là một vị tiểu thư, xin chúc mừng Tể Tướng đại nhân.”
Cô ngạc nhiên tiếng của ai mà lạ vậy, cô nhớ rõ ràng mình bị tai nạn xe, giờ mở mắt ra lại là khung cảnh này là sao? Đang định mở miệng hỏi thì phát hiện tiếng nói của mình giờ chỉ là tiếng khóc oe oe của trẻ nhỏ thì cô cực độ hoảng hốt mà im bặt rồi dùng đôi mắt to tròn ngập nước mà quan sát xung quanh.
Cô được một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi mặc áo quần kỳ lạ ẵm lên nói: “Mời Tể Tướng ngắm nhìn Diệp tiểu thư.” Sau đó trao cô cho một người đàn ông khoảng tầm ba mươi.
Ông ấy tóc búi củ tỏi có cài trâm như những chiếc trâm ngọc trong tivi, gương mặt tuấn tú mang nét nghiêm nghị, trên đội môi đang nở một nụ cười thật tươi, quần áo kiểu dáng như người phụ nữ ấy. Ông cười nói: “Chúng ta đã có nữ nhi rồi, phu nhân nàng vất vả rồi, nàng xem nữ nhi của chúng ta này, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân như phu nhân.”
Rồi đưa cô sang cho một người phụ nữ khác với mái tóc ướt sũng, gương mặt mang nét hiền hậu với ngũ quan xinh đẹp có chút mệt mỏi vì vừa mới mất sức, quần áo cũng giống hai người kia, đôi môi nhợt nhạt cười khẽ lắc đầu: “Không vất vả, phu quân chàng xem nhi nữ của chúng ta thật ngoan a!” Nói rồi bà làm nhiệm vụ của người mẹ, còn cô thì tay chân quơ loạn xạ hết lên trong lòng thầm hét: “Nè tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi mà giờ bắt tôi uống sữa mẹ nữa á?”
Bà thấy vậy khẽ nói với giọng dịu dàng: “Hài tử ngoan, uống sữa cho mau lớn nha nữ nhi ngoan của mẫu thân.” Cô nghe xong cũng không làm loạn nữa mà nằm im, cả hai ông bà ngồi nhìn cô mà mỉm cười. Còn cô vừa uống sữa vừa suy nghĩ.
Cô tên là Diệp Thiên Kỳ, lúc trước cô sinh ra và lớn lên trong gia đình bình thường, ba cô phải xuất khẩu lao động còn mẹ phải buôn gánh bán bưng mới đủ tiền nuôi cô và cho cô ăn học, hiện tại cô đang làm thư ký cho một công ty lớn. Một tuần trước, khi ba cô kết thúc hợp đồng về nước thì máy bay xảy ra vấn đề nên bị rơi xuống biển, nhận được tin mẹ cô không chịu nổi cú sốc mà hai ngày sau bà mãi ra đi vì bệnh tim tái phát.
Sau một tuần lo tang lễ cho ba mẹ, cô đi trên đường thì gặp một bà lão nắm tay cô cười nói: “Duyên con tại nơi này đã hết, con hãy trở về nơi của con đi.” Nói rồi bỗng có một chiếc xe lao tới cô và “rầm” một tiếng, khi cô mở mắt ra thì đã ở đây. Cô thầm nghĩ: “Không lẽ mình về thế giới của mình như bà lão nói? Mình xuyên không rồi sao? Mà thế quái nào lại xuyên về cổ đại vậy nè?”
Còn đang suy nghĩ thì một giọng nam nhưng có phần non nớt vang lên: “Phụ thân, mẫu thân muội muội đâu ạ.”
Sở Tuyết sau khi cho cô uống sữa xong thì đưa cô cho một anh chàng tầm năm tuổi rồi nhẹ nhàng nói: “Thiên Khương, đây là muội con đó, sau này con phải yêu thương và bảo vệ muội muội nha.”
Anh gật đầu ôm cô vào lòng mà nói: “Muội ngoan, sau này ca ca sẽ chăm sóc và bảo vệ muội nha.” Cô im lặng nhìn anh, người này tóc búi củ tỏi với trâm bạc, quần áo cũng y chang mấy người kia, tuy còn nhỏ nhưng đã có nét, sau này nhất định là đại mỹ nam a. Anh quay lên hỏi: “Phụ thân muội muội tên là gì vậy phụ thân?”
Ông khẽ xoa cằm rồi nói: “Con bé sẽ tên là Diệp Thiên Kỳ.”
Cô nghe là tên của mình thì vui mừng cười thành tiếng, anh mừng rỡ nói: “Muội ấy cười kìa, muội cũng thích tên này hả? Vậy sau này ca ca sẽ gọi muội là Kỳ Kỳ nha.” Anh vừa nói vừa nựng cái má phúng phính của cô còn Diệp Thiên Khang khẽ ôm Sở Tuyết vào lòng nhìn cảnh này mà mỉm cười hạnh phúc.
vì là nữ chính nên mình xin đổi từ cô sang thành nàng, nhân vật phụ gọi là cô và anh, còn nam chính gọi là chàng nha mọi người.