Về đến nhà, Vân Hạc đi ngủ bù trước.
Đương nhiên ngủ bù chỉ là để cho người ta nhìn, thật ra là hắn đang nằm trên thuyền suy nghĩ.
Một lát sau tỳ nữ Tân Sênh mới đến gọi hắn nói người hoàng cung tới ban thưởng.
Nhìn nha đầu này, Vân Hạc không khỏi cảm khái, quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Trước đó nha đầu này bẩn thỉu, nhìn qua chẳng ra thể thống gì.
Bây giờ tắm rửa sạch sẽ thay đồ mới, hắn lập tức cảm thấy nha đầu này cũng khá xinh đẹp.
Có điều nha đầu này mới mười sáu tuổi, chưa có đồi núi nước non gì.
Mặc dù Vân Hạc cảm thấy mình có lẽ nên sống cuộc sống lãng phí xa hoa của hoàng tử một chút, nhưng làm một thành niên tốt thời đại mới, hắn cũng không thể có mưu đồ với nha đầu này.
Ừ, cứ nuôi đi đã.
Trong đầu Vân Hạc bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Ý nghĩ này trong nháy mắt làm Vân Hạc sợ hết hồn.
Má! Quả nhiên mình vẫn tà da^ʍ vãi!
Ý, không đúng, hơn một nửa là tàn hồn của người huynh đệ chưa siêu thoát kia quấy phá, chính là như vậy.
Vân Hạc bịa cho mình một lý do thích hợp, lúc này mới mang theo Tân Sênh rời phòng.
Bên ngoài, người hoàng cũng đã mang đồ ban thưởng tới. Nhìn một đống đồ chất đầy trên bàn kia, trong lòng Vân Hạc không khỏi vui mừng.
Làm lão Lục là điều đương nhiên, nhưng không thể thiếu ban thưởng được.
Chỉ có quân quyền còn chưa đủ, có người rồi thì còn phải bồi dưỡng những nhân tài này.
Sau khi thưởng cho những người đưa đồ ban thưởng tới rồi đuổi đi, Vân Hạc lại dặn dò quản gia trong phủ: “Cầm chút vải đi làm quần áo mới cho mọi người. Đợi lúc ta và Thẩm Hinh đại hôn, tất cả mọi người hãy mặc đồ mới…”
Quản gia vui vẻ không thôi, ông ta vội khom người: “Tiểu nhân thay người trong phủ tạ ơn điện hạ.”
Vân Hạc vung tay lên, nhưng lòng thầm hừ lạnh, trong phủ này trăm phần trăm có người Văn Đế sắp xếp giám thị mình.
Đáng nghỉ nhất chính là quản gia này.
Trì hoãn một phen thì thấy cũng đã đến trưa, sau khi dùng cơm, Vân Hạc đang định dẫn theo Cao Hợp ra ngoài thì Thẩm Hinh và Diệp Tử lại tới cửa viếng thăm.
“Sao các người lại tới đây?” Vân Hạc kinh ngạc nhìn hai nữ tử.
“Yên tâm, chúng ta không phải đến chia đồ ban thưởng phụ hoàng ngươi đưa cho ngươi.”
Thẩm Hinh trừng mắt Vân Hạc.
Trải qua chuyện tối hôm qua, nàng đã có cái nhìn mới với Vân Hạc, nhưng cũng chỉ hơi mới mà thôi. Vân Hạc không biết văn cũng chẳng biết võ, đúng là vô dụng.
Diệp Tử bất đắc dĩ liếc Thẩm Hinh, hé miệng cười: “Người trong cung tới thông báo ngày cưới của điện hạ và Thẩm Hinh, mẫu thân đại nhân bảo tỷ tới xem thử phía điện hạ có chỗ nào cần giúp đỡ không.”
Vừa nói xong, Diệp Tử còn lặng lẽ nháy mắt mấy cái với Vân Hạc.
Bỗng nhiên Vân Hạc tỉnh ngộ, chắc chắn là Diệp Tử cố ý bảo Thẩm phu nhân sai nàng ấy đến giúp đỡ.
Như vậy nàng có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong phủ mình, chờ đợi mình phân công khi có thể.
Thông minh! Giờ phút này Vân Hạc rất muốn nói một câu: “Vẫn là tẩu tử tốt hơn”
Vân Hạc thoáng suy nghĩ rồi lập tức nói với Diệp Tử: “Tạm thời ta cũng không biết phải làm gì, như vậy đi, tẩu tử, tỷ ở lại phủ ta trước đi, đợi lát nữa ta tìm người bên lễ bộ hỏi thử rồi nói tiếp.”
“Cũng được.” Diệp Tử đồng ý luôn.
Hai người cười ăn ý một tiếng, Vân Hạc lại nói với hai người: “Đúng rồi, ta đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo, hai người cũng đi cùng ta chứ? Phụ hoàng vừa mới ban thưởng cho ta không ít tài vật, nếu như hai người thích thứ gì thì ta mua giúp hai người.”
“Ai thèm.” Thẩm Hinh hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không từ chối.