Chỉ có Vân Lệ và những người theo phe hắn ta là sắc mặt u ám nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Đáng chết!
Đồ ngu này thật sự có thể nhắm mắt cũng có thể lắp lại nó sao?
Đối mặt với sự cười nhạo của mọi người, Ban Bố vô cùng tức giận, điên cuồng hét lên.
Cười đi! Cứ cười đi Sẽ có lúc các ngươi phải khóc!
Thịt mà Bắc Hoàn bọn ta ăn vào miệng rồi, còn có thể trả cho các ngươi sao?
Nằm mơ đi! Có bản lĩnh thì đến lấy lại mảnh đất đã mất đi! Hôm nay cứ để các ngươi vui vẻ đất
Chờ chúng ta đạt được mục đích, rồi sẽ khiến các ngươi khóc!
“Được rồi, được rồi!”
Văn Đế giơ tay ngăn cản mọi người, trừng mắt nhìn Vân Hạc một cái, cười như không cười nhìn về phía Ban Bố: “Quốc sư, ngài có chịu thua cược không?”
Ban Bố nghẹn lại, nghiến răng nói: “Ta là nam nhi Bắc Hoàn, từ xưa đến nay nói lời giữ lời, đã cược với Lục hoàng tử đương nhiên đồng ý nhận thua!”
Nói xong, Ban Bố cởi bội đao của mình rồi ra lệnh mọi người cởi bội đao của mình ra.
Mặc dù những người trong sứ đoàn Bắc Hoàn không muốn nhưng Ban Bố đã lên tiếng, họ không còn cách nào chỉ đành ngoan ngoãn tháo xuống.
Thấy hành động của họ, mọi người vui mừng không thôi.
Trước đây họ còn lo lăng rằng Ban Bố sẽ không nhận thual
Chỉ cần chịu thua là được rồi!
Chỉ cần chịu thua cược, Đại Càn sẽ có thể lấy lại mảnh đất đã mất mà không cần đổ máu!
Trời phù hộ Đại Càn!.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Rất nhanh, những người trong đoàn sứ giả Bắc Hoàn đã cởi hết bội đao của mình, các cung thủ trong cung nhanh chóng tiến lên lấy bội đao trong tay họ.
“Đợi đã!”
Văn Đế gọi cung thủ đã lấy đi bội đao của Ban Bố: “Đưa nó cho tai”
Cung thủ tuân lệnh và vội vàng cung kính đưa bội đao của Ban Bố đến trước mặt Văn Đế.
“Keng…’
Văn Đế rút bội đao của Ban Bố ra xem, khinh thường nói: “Bảo kiếm của Bắc Hoàn cũng chỉ có như vậy!”
Nói xong, Văn Đế lại đưa nó cho Vân Hạc: “Trãm thấy ngươi có vẻ thích thanh đao này, thưởng cho ngươi!”
“Tạ ơn phụ hoàng!” Vân Hạc vui vẻ nhận lấy thanh đao!
Haha, ban đầu hắn đã muốn có thanh đao này, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, thằng cha này đã cho mình rồi!
Sướиɠ quá đi!
Mục đích của con dao này không phải là để chém người, đây có thể coi là tín vật của Ban Bố, sau này hắn đến Sóc Bắc chắc chăn nó sẽ rất hữu dụng!
“Được rồi!”
Văn Đế không nhịn được cười lớn, vẫy tay với các quần thần và hoàng thân: “Mất nhiều thời gian rồi, nên tiếp tục tiếp kiến sứ đoàn Bắc Hoàn!”
Nói xong, Văn Đế võ nhẹ vào vai Vân Hạc rồi nhanh chóng trở lại ngai vàng.
Khi Văn Đế trở về vị trí cũ, mọi người cũng quay lại vị trí của mình.
Tuy Vân Hạc vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng.
Hôm nay hắn được ra oai rồi nhưng chắc chăn tiếp theo sẽ gặp phiền phức, e là cả Vân Lệ và người Bắc Hoàn đều muốn gϊếŧ mình nhỉ?
Phải nghĩ cách đối phó trước đã!
“Sứ đoàn Bắc Hoàn yết kiến Hoàng đế Đại Càn!”
Lúc này, thái giám nội vụ rất hiểu chuyện hô lên.
Mọi người đều nhìn về phía Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn.
Cái này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Mặt Ban Bố hơi giật giật, cố gắng hít một hơi thật sâu, cắn răng quỳ xuống: “Quốc sư Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn xin được yết kiến Hoàng đế Đại Càn.”