Tiểu Trúc đứng lên đở cô nằm xuống giường. vừa định quay đi thì đả thấy cửa phòng mở ra. một thân ảnh nử nhi khá xinh đẹp bước vào. tay cầm khăn lau nước mắt vừa khóc vừa nói.
– ” Đại tỷ, sao tỷ lại dại dột như vậy chứ.sao lại đến nổi phải tự sát thế này.”
Mặt Ái Linh nổi lên 3 vạch đen. nử nhân này đang nói gì vậy chứ? cái gì mà nghỉ không thông? cái gì mà tự sát? cô nhìn sang tiểu Trúc với vẻ mặt khó hiểu. tiểu Trúc bước đến bên nói nhỏ vào tai cô.
– “Tiểu thư, đây là nhị tiểu thư Liễu Ái Liên. nhị muội của người.”
Ái Linh gật gật đầu rồi nói với Ái Liên.
– “Nhị muội khóc gì chứ, chẳng phải ta không sao rồi sao.”
– “Điều tại muội,sáng nay không chú ý đến tỷ. nếu muội ở lại với tỷ một lúc nửa thì tỷ đả không nhảy xuống hồ rồi.đại tỷ, chỉ là một nam nhân thôi, sao lại cả mạng sống củng không cần vậy? mặc dù đại điện hạ rất xuất chúng. nhưng tình cảm là thứ không thể cưởng cầu. tỷ đừng cố chấp nửa.”
Ái Linh trợn tròn mắt nhìn nử nhân đang nói uyên thuyên mà chẳng hiểu gì cả. cái gì mà vì nam nhân không cần mạng. cái gì nhảy xuống hồ tự sát. tình tiết hấp dẩn ghê. cô hỏi
– ” Muội nói… ta tự sát? Vì nam nhân mà không cần mạng sao? muội nói rỏ xem nào?.
Ái Liên nhìn cô ngầm đánh giá.’ hóa ra ả không nhớ gì thật. nếu nhớ ả đả vạch trần mình đẩy ả xuống hồ với phụ thân rồi. không nhớ thì càng tốt.xem như ngươi mạng lớn thoát chết lần này. nhưng không may mắn thế mãi đâu.’ Ái Liên khôi phục lại tinh thân khuôn mặt bi thương nói.
– “Đại tỷ… không nhớ gì nửa sao?”
Tiểu Trúc đứng bên cạnh thưa.
– “Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư đả không còn nhớ gì cả. hoàn toàn mất trí rồi ạ.”
Ái Liên liền ôm trầm lấy cô khóc rất thương tâm.
– “Sao lại ra nông nổi này chứ. tỷ tỷ.”
Ái Linh không chịu được bèn gở tay cô ra nói. ” nếu nhị muội còn tiếp tục ôm như thế thì ta thật sự sẻ chết mất đấy. có thể nói cho ta biết chuyện gì sảy ra không? tại sao ta lại rơi xuống hồ?còn nam nhân mà muội nhắc đến là ai.?”
Ái Liên lau nước mắt nói.
– “Đại tỷ có tình ý với đại điện hạ từ lâu.đả nhiều lần tỏ bày nhưng đều bị đại điện hạ từ chối.sáng nay muội gặp tỷ ở bờ hồ. tỷ nói tỷ rất buồn vì đại điện hạ từ chối tỷ. nhưng muội không ngờ tỷ lại nghỉ không thông như vậy. muội vừa rời đi tỷ đả nhảy xuống hồ tự sát.tỷ tỷ, sao lại dại dột vậy chứ?”
Trời ạ,nghe cứ giống như phim truyền hình vậy. Ái Linh cô tuy không phải là mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. nhưng củng được cho là có chút nhan sắc. trong trường không biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi cô còn chưa nhìn tới. sao lại có chuyện tự sát vì tình chứ. thật nực cười.
Còn vị nhị muội này nhìn có vẻ rất quan tâm cô.nhưng biểu cảm trên gương mặt cô ta thì thật giả trân quá. diễn xuất củng tệ quá đi.được, nếu cô muốn diễn thì ta diễn với cô.nghỉ rồi cô lại cười nói.
– ” Ay da muội xem. chẳng phải bây giờ ta không sao rồi sao? với lại chuyện trước đây ta không còn nhớ gì nửa.củng chẳng có gì đáng lo.”
– “Nếu đại tỷ đả không sao thì muội yên tâm rồi. vậy tỷ nghỉ ngơi đi. muội xin phép về trước.”
– “được rồi, muội về đi ta cung hơi mệt. không tiễn muội được.”
Ái Liên vừa rời khỏi. nụ cười trên môi cô củng tắt hẳn. cô nằm lăn ra giường hai tay ôm mặt than vãn.
– “Trời ạ thật là mất mặt quá đi.sao có thể vì nam nhân mà tự sát chứ.sao này ta làm sao sống nổi đây chứ?xấu hổ quá đi mất.”
Tiểu Trúc thấy cô như vậy thì an ủi.
– “Đại tiểu thư người đừng lo. thừa tướng gia rất yêu thương người. ngài ấy đả dặn dò người trong phủ không ai được nói chuyện này ra ngoài. sẻ không ai biết đâu ạ.”
cô ngước mắt nhìn tiểu Trúc.gương mặt mếu máu rất khó coi rồi lại úp mặt vào chăn.tiểu Trúc thấy cô như vậy không khỏi buồn cười.tuy rằng đại tiểu thư của cô hiện giờ không nhớ gì cả. nhưng xem ra như vậy củng tốt. tiểu thư của cô sẻ không nhớ nhung buồn rầu vì đại điện hạ nửa.có thể bắt đầu cuộc sống mới tốt hơn rồi.
phủ nhị điện hạ.
Trong một gian phòng, một thân ảnh nam nhân đang nằm trên giường. gương mặt anh tuấn trắng bệch. hai mắt nhắm nghiền.hai hàn lông mày nhíu chặt dường như đang rất khó chịu.đó chính là nhị hoàng tử Tống vĩnh Thuần. Từ nhỏ sức khỏe luôn yếu ớt,nhiều bệnh tật. mẫu phi hắn là Lan phi rất được hoàng thượng sủng ái, nhưng vì mắc bệnh lạ đả qua đời khi hắn 5 tuổi. sau khi Lan Phi qua đời không lâu, hắn vì quá thương nhớ mẫu phi nên củng lâm bệnh. Từ đấy trở đi nhị hoàng tử sức khỏe luôn yếu ớt, lại bênh tật triền miên nên ít tiếp xúc bên ngoài. hoàng hậu thấy hoàng thượng yêu thương nhị hoàng tử hơn cả đại hoàng tử con trai mình thì đem lòng ghen ghét.vì muốn chia cắt tình cảm cha con. hoàng hậu bài kế cùng thái y thân tính nói nhị hoàng tử mắc bệnh lạ, nếu tiếp tục để nhị hoàng tử trong cung bên cạnh hoàng thượng sẻ ảnh hưởng đến sức khỏe của hoàng thượng.nên đưa nhị hoàng tử ra bên ngoài tìm cao nhân chửa trị.hoàng thượng lo nghỉ rất nhiều không muốn để nhị hoàng tử bôn ba bên ngoài.lệnh cho xây riêng phủ cho nhị hoàng tử bên ngoài cung.tìm kiếm danh y khắp nơi để chửa trị cho nhị hoàng tử.củng để người thường xuyên thăm nom.
Từ ấy đến nay, mặc dù tìm rất nhiều cao nhân giỏi y thuật. củng không ai có thể trị khỏi cho nhị hoàng tử.Nhưng không ai biết rằng bên trong cái vỏ bọc bệnh hoạn sắp chết ấy là một nhị hoàng tử khỏe mạnh, vỏ nghệ không ai sánh kịp. lại là người đứng đầu Thuận Thiên Môn nổi tiếng giang hồ. Biết được hoàng hậu có địch ý với mình.nhị hoàn tử luôn che dấu sức khỏe thật của mình. hắn luôn nghi ngờ cái chết của mẫu phi hắn có liên quan đến hoàng hậu. nhưng lúc ấy vì quá nhỏ, bên cạnh lại không thể tin tưởng ai. trong lúc thất vọng Phương Trung Hoànhđả bày kế cho hắn giả bệnh. tương kế tựu kế của hoàng hậu cầu xin hoàng thượng xây biệt phủ riêng đưa hắn ra ngoài an toàn.
sau khi an toàn ra khỏi cung,Phượng thượng thư hết lòng phò tá hổ trợ hắn.Giúp hắn che đậy chuyện giả bệnh,luôn tung tin tìm được nhiều cao nhân nhưng đều lắc đầu trước bệnh của hắn.Tạo một cái vỏ bọc hắn sống được ngày nào hay ngày ấy.lại giúp hắn tìm cao nhân để học vỏ nghệ.chiêu mộ nhân tài cho Thuận Thiên Môn.
cánh cửa phòng mở ra,cận vệ thân tính Phong Nhất của hắn bước đến bên giường nói khẻ.
– “Nhị điện hạ, hoàng thượng đến thăm người.”
Tống Vĩnh Thuần mở đôi mắt yếu ớt nhìn lên thân ảnh quen thuộc rồi chống tay ngồi dậy. nhưng hoàng thượng đả nhanh hơn hắn, ngài vội ngăn hắn lại rồi ngồi xuống bênh cạnh.nói.
– “Sức khỏe con không tốt, không cần phải thỉnh an đâu.”
– “Nhi thần bất hiếu, lại làm người lo lắng rồi.”
– “Ta nghe nói con vừa lên chùa nghe kinh cầu nguyện cho mẫu phi con,sức khỏe đả không tốt sao lại đi xa như vậy làm gì để bệnh nặng thêm thế này. nếu con có mệnh hệ nào ta làm sao ăn nói với mẫu phi con đây.”
– “Nhi thần lại làm người phiền lòng rồi.”
Hoàng thượng nhìn hắn với ánh mắt ôn nhu, trìu mến.muốn nói gì đó nhưng lại thôi. ông đứng lên rồi lại nói.
– “Con cố gắng tịnh dưỡng cho khỏe. ta phải hồi cung rồi.”
– “Nhi thần cung tiễn phụ hoàng” hắn bước xuống giường quỳ xuống hành lể. Khi không còn ai nửa hắn lại khôi phục tinh thần, khuôn mặt lạnh lẻo nhìn xa xăm thầm nói’ Phụ hoàng,nhi thần xin lổi đả lừa dối người. mong phụ hoàng không trách nhi thần.’