“Ha..ha.ha, công tử, ngài đến sớm thì tốt rồi”
“Tiểu.. nữ, rất nhớ ngài”
“Công tử biết không, suốt 100 năm qua.. Thanh Tử luôn nhớ lời dặn của công tử, trông coi Tông môn và Dạ Tuyết…”
“Tiểu nữ, đã thống nhất Ngũ Đài Thành giúp công tử”
“Tiểu nữ, đã phát chiêu mộ rất nhiều đệ tử cho tông môn..
“Tiểu nữ….”
Tách..tách..
“..Nhưng, tiểu nữ làm ngài thất vọng rồi, tiểu nữ không bảo vệ được Dạ Tuyết, không bảo vệ được Hồng Hưng Môn…”
“..Hy vọng, nếu có kiếp sau, tiểu nữ nguyện mãi bên cạnh công tử, hầu hạ ngài suốt đời, suốt kiếp…”
Tách.. tách..
Đan Thanh Tử nhìn bàn tay nam tử phía trước đang lau nước mắt trên khuôn mặt mình, nàng gượng cười. Đối với nàng, trước khi chết lại còn được gặp lại công tử, cho dù là ảo ảnh thôi, nàng cũng mãn nguyện. Nàng biết, người Tu tiên một khi vẫn lạc, sẽ mãi mãi không thể luân hồi, nhưng nàng vẫn mong, kiếp sau lại được đoàn tụ cùng Phá Thiên và Dạ Tuyết, sống một đời bình an, không chém giết, không lo âu..
“Đừng khóc, Thanh Tử ngoan, ta đã trở về” – Phá Thiên ôm Đan Thanh Tử vào lòng, trái tim nơi lồng ngực hắn, đau nhói.
Hắn biết suốt 100 năm qua đi, nàng đã chịu không ít cực khổ. Nhưng hắn không ngờ, những gì nàng trải qua, lại khó khăn đến như vậy.
“Công… công tử, là ngài thật sao” – Đan Thanh Tử khuôn mặt sững sờ, hai hàng lệ chảy dài xuống, giọng nói run run không dám tin đây là sự thật.
Giọng nói này, khuôn mặt này, đúng thật là Phá Thiên, là vị công tử trong lòng nàng. Suốt 100 năm qua, cái ngày nàng mong muốn cũng đã đến, nàng cứ ngỡ, đời này, sẽ mãi mãi không được gặp lại Phá Thiên.
Hạnh phúc, mãn nguyện, khoảnh khắc tất cả đau đớn, uất ức suốt bao năm qua đều tiêu tan hết
“Công, công tử ngài đừng lo cho ta, mau đến cứu Dạ Tuyết. Muội ấy bị Vô Diện hãm hại, hút vào bên trong chiếc gương kia.” – Giây phút cảm xúc qua đi, Đan Thanh Tử bừng tỉnh, nếu công tử ở đây. Chắc chắn sẽ có cách cứu được Dạ Tuyết.
“Được rồi, nàng đừng lo, tất cả đều đã có ta” – Phá Thiên hai tay vỗ vai Đan Thanh Tử, truyền vào một chút Thiên Địa Chi Khí, để nàng khôi phục lại Nguyên Hồn và Chân Khí.
“Vâng, công tử” – Đan Thanh Tử trong lòng chợt một tia ấm áp, ngoan ngoãn gật đầu. Cảm giác này, đã lâu nàng không được tận hưởng. Cái cảm giác, mà chỉ cần có Phá Thiên, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Phá Thiên nói xong, xoay người, bước tới một bước, biến mất khỏi bầu trời, chỉ để lại một tia tàn ảnh.
Chớp mắt, Phá Thiên đã thuấn di đến trước mặt Vô Diện, đôi mắt nheo lại, nhìn hắn hờ hững nói
“Tu La Đế nhỏ nhoi, ngươi đã phạm phải 3 sai lầm”
“Sai lầm thứ nhất, là chọc đến bằng hữu của ta”
“Sai lầm thứ hai, khiến bằng hữu ta phải khóc”
“Sai lầm thứ ba, nhìn ngươi rất chướng mắt”
“Tội – chết”
Phá Thiên nói xong, không đợi Vô Diện trả lời, một tay giơ lên, chưởng nhẹ một cái về phía trước.
OÀNHHHHHHHHHHHHHH
OÀNHHHHHHHHHHHHHHHHHH
ẦMMMMMMMMMMM
ẦMMMMMMMMMMMMMMMM
Một tiếng nổ lớn vang lên, chưởng lực đánh xuyên thẳng qua người Vô Diện, thẳng đến một mảnh thương khung phía trên, khiến cả bầu trời rách một lỗ lớn
TÁCH..TÁCH!!
Từng tiếng máu lộp bộp rơi xuống, Vô Diện đôi mắt trợn tròn nhìn Phá Thiên, hắn khó có thể tin được chính hắn một thân Tu La Đế, thiên tài đỉnh cấp của Tu La Giới, chưa đến ngàn năm tu luyện đến Tu La Đế đỉnh phong. Vậy mà lần này phụng mệnh Tu La Vương đến để bắt yêu hồ, lại bị một thiếu niên nhân tộc khiến cho toàn bộ thân thể bị một cỗ lực lượng vô hình trói chặt, không thể cử động, cũng không thể vận lên Chân khí bảo hộ, chỉ có thể nhận lấy đau đớn từ thể xác
.
“Ngươi… vì sao không bị Âm Dương Kinh phản chấn ?” – Vô Diện khó khăn mở miệng, lên tiếng hỏi
“Âm Dương Kính ? đồ chơi đó chỉ có tác dụng dưới Thần Vương cảnh thôi”
“Ta, không phải Thần Vương cảnh” – Phá Thiên nhìn Vô Diện trước mắt, không vui không buồn nói ra
“Một trong Tam Đại Chí Bảo của Cửu Giới, ngươi lại gọi là đồ chơi..”
“Ngươi, quá đáng sợ..” – Vô Diện nghe Phá Thiên trả lời xong, khuôn mặt ngẩn lên một lúc, sau đó để lại một câu nói, nhắm mắt lại. Chút khí lực còn lại của hắn bắt đầu tiêu tán đi, khiến đầu hắn đang lơ lửng trên không rơi xuống đất
Bởi vì một chưởng của Phá Thiên, đã đánh tan đi 3 hồn, 7 phách, 9 thể thân của hắn.
Một chưởng qua đi, Tu La Đế Đỉnh Phong, chỉ còn lại một cái đầu
Vô Diện, chết
Đinh”
“Chúc mừng người chơi Tiêu diệt Vô Diện, nhận được 249.000 điểm kinh nghiệm, 3 vạn Hắc Thạch”
“Chúc mừng người chơi nhận được Cửu Thể Thần Công (Thiên kỹ)
“Hệ thống: Người chơi có hay không học Võ kỹ ?”
“Tạm thời không học” – Phá Thiên nhàn nhạt đáp, võ kỹ hắn tạm thời hắn không cần, cũng không học làm gì.
“Tu La Giới, chúng ta chưa xong đâu” – Phá Thiên sau khi chứng kiến Vô Diện chết đi, đang câu thông hệ thống trả lời thì bỗng nhiên ngẩng mặt lên, nhìn thẳng lên phía trên bầu trời, nhàn nhạt nói ra một câu
PHỤTTTTT
PHỤTTTTTTTTT
Tại một nơi nào đó bên ngoài Cửu Giới, chính giữa một cung điện to lớn xây dựng bằng Hỏa Thạch. Một đám lão giả lần lượt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó vội vàng hủy đi Chiếu kính quan sát. Một trong số đó quỳ xuống, hướng phía trên cung điện, chắp tay nói
“Bẩm Vương Hoàng, hắn phát hiện ra chúng ta”
“Vô Diện cũng đã chết, không đỡ nổi một chưởng của hắn”
“Còn nữa, hắn rất mạnh, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến bốn chúng ta trọng thương” – Ba lão giả còn lại ngồi tại chỗ chữa thương, lên tiếng rên rỉ nói
“Hửm, lại có chuyện như vậy sao…”
Từ phía trên cao của tòa cung điện vang lên tiếng nói, có phần khó hiểu
“Được rồi, các ngươi nói rõ một chút” – Bên trong tòa cung điện thu nhỏ phía trên, người đàn ông trung niên đang nằm bắt đầu ngồi dậy, lấy một tấm khăn quấn quanh người, phất tay ra lệnh cho đám nữ tử đang hậu hạ xung quanh giải tán.
“Bẩm Vương Hoàng, ngay khi Vô Diện dụ dỗ được tiểu hồ ly vào trong Âm Dương Kính thì không biết thanh niên kia từ đầu xuất hiện. Sau đó chỉ một chưởng đã đánh tan đi thân thể của Vô Diện, giết chết hắn. Đến cả Nguyên Hồn cũng không kịp đào thoát” – Một lão giả khuôn mặt nhân tộc, nhưng trên đầu có hai cái sừng màu đỏ, vội vàng quỳ xuống run cầm cập nói
“Hửm, giết chết Vô Diện bằng một chưởng sao ? đó là vị Thần Vương nào của Tiên Giới ?” – Người đàn ông trung niên phía trên nghe xong, lông mày nhướng lên một chút rồi hỏi tiếp
“Bẩm Vương Hoàng, ta cũng không biết, chỉ biết hắn được Tông chủ của Hồng Hưng Môn gọi là Phá Thiên”