Mộc Thanh ngồi trên giường đá, nhìn song sắt trước trước mặt u buồn. Y không biết bản thân đã làm sai điều gì, tại sao lại dẫn đến cớ sự này?
Khi nãy Thái Hậu triệu kiến y, người chưa phân rõ trắng đen, chỉ nghe thấy y nhận ngọc bội liền nộ khí, muốn bắt giam y vào đại lao.
Nhưng Sở Khải Phong ngăn lại, hắn nói tạm thời đưa đến Lãnh Cung, đợi chờ truy xét.
Nơi Mộc Thanh đang ngồi chính là Lãnh Cung, nơi đây lạnh lẽo, u ám, hoang tàn giống như cái tên. Địa thế hút gió, ban đêm chắc chắn sẽ rất lạnh.
Tiêu thị vội vã từ bên ngoài chạy vào, gương mặt bà đầm đìa nước mắt, theo phía sau là a đầu Ngọc nhi.
” Thanh nhi, hài tử của ta ”
Bà với tay qua song sắt, hai tay ôm lấy đôi má lạnh ngắt của y, giọng run run:
” Là nương không tốt, nương không nên đồng ý để con xuống núi, đến hoàng cung… Chúng ta… chúng ta trở về Mộc gia thôi con, ta sẽ cầu xin Thái Hậu, niệm tình tổ tiên chúng ta tận trung với vua mà tha tội cho con ”
” Người đừng làm vậy, Thái Hậu hiện giờ rất tức giận, người không thể đi gặp bà ” Mộc Thanh nắm tay bà, trấn an ” Con là trong sạch, hơn nữa hoàng thượng đã nói sẽ điều tra, con tin người sẽ trả lại trong sạch cho con ”
” Nhưng… ” tiếng khóc của bà đứt quãng, nói không thành lời. Ngọc nhi đứng bên mở lời an ủi.
” Phải đó Mộc phu nhân, công tử nói rất có lý. Người đừng khóc nữa, như vậy công tử càng thêm đau lòng ”
Bà lau nước mắt, nén cảm xúc nhìn Mộc Thanh. Trong lòng cầu nguyện.
” Lãnh Sang, ông trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho hài tử của chúng ta ”
– —————————
Sở Khải Phong ở trong thư phòng, ánh mắt mệt mỏi nhìn mảnh ngọc trên bàn. Hắn đưa tay xoa thái dương, thở dài. Đã qua ngày thứ hai, Tịnh Hương vẫn chưa tỉnh lại. Mẫu hậu rất tức giận, người muốn ngay lập tức dụng hình với Mộc Thanh. Hiện tại mọi chứng cứ đều chống lại y, ngay cả tỳ nữ ở Mai An cung cũng khai rằng đã thấy y xuất cung vào đêm muộn. Chỉ mong Tịnh Hương hồi tỉnh, nàng có thể nói ra manh mối gì đó, nếu không ngay cả hắn cũng khó lòng bảo hộ Mộc Thanh.
Dư công công bước chân khe khẽ đi vào, nhẹ giọng bẩm:
“Khởi bẩm hoàng thượng, có Giai Kỳ chiêu dung cầu kiến ”
” Người ra truyền lại ý trẫm, nói nàng hồi cung đi, trẫm muốn yên tĩnh ”
” Hoàng thượng, chiêu dung có mang đến canh gà hầm sâm để người bồi bổ. Từ ngày hôm qua người đã không ăn đủ bữa. Người là thiên tử, xin hãy chú ý đến long thể, thỉnh người để chiêu dung vào ”
“… Được rồi, để nàng vào đi ”
Giai Kỳ vận hồng y thướt tha yểu điệu, tay bưng theo chén canh đi vào, tiểu Liễu theo hầu phía sau. Nàng đặt chén canh gần hắn:
” Bệ hạ, thần thiếp thấy người lo nghĩ nhiều, lo sợ người sinh bệnh nên đã kêu ngự trù hầm canh gà để người bồi bổ ”
Sở Khải Phong nhìn nàng, như có như không đáp trả:
” Khiến nàng lo lắng rồi ”
” Người đừng nói vậy, thần thiếp thân là phi tử, dĩ nhiên phải lo nghĩ đến người ” Giai Kỳ đẩy nhẹ chén đến trước mặt hắn ” Nhân lúc canh còn nóng người mau uống đi ”
Hắn nhấp miệng rồi cái rồi hạ chén canh xuống. Nàng nhìn hắn, e dè hỏi:
” Bệ hạ đang lo lắng cho Tịnh Hương tỷ tỷ sao? ”
Sở Khải Phong im lặng, hắn không biết nên trả lời thế nào. Giai Kỳ thấy hắn như vậy bèn nói tiếp.
” Người đừng quá lo. Tịnh Hương tỷ hiền lương thục đức, chắc chắn ông trời sẽ phù hộ tỷ ấy ”
” Trẫm mong là vậy ”
Giai Kỳ ngồi hầu hắn uống canh xong muốn hồi cung. Đột nhiên nghe tin Dư công công bẩm báo.
” Khởi bẩm hoàng thượng, Tịnh Hương nương nương đã tỉnh lại ”
” Thật sao?” Sắc mặt hắn khởi sắc, nghe vậy liền khẩn trương muốn đến thăm ” Dư công công, bãi giá Tú Xuân cung ”
” Nô tài tuân chỉ ”
” Thần thiếp cũng muốn đến thăm tỷ tỷ ”
” Được ”
– ———————————
Tịnh Hương khí sắc nhợt nhạt nằm trên giường, nghe tiếng Dư công công truyền chỉ Sở Khải Phong hạ giá, nàng muốn bước xuống hành lễ, nhưng không thể.
Sở Khải Phong tiến vào, đến bên giường nhìn nàng.
” Tịnh Hương, nàng sao rồi? Đã thấy tốt hơn chưa ”
“…”
” Tịnh Hương?”
“…”
Khải Phong khó hiểu nhìn nàng mở miệng mấp máy nhưng không nói ra tiếng. Hắn cầm lấy tay nàng, hoảng hốt phát hiện ra gân cốt nàng mềm nhũn liền kích động gọi thái y.
” Chung thái y, tại sao lại như vậy, nàng ấy tại sao lại trở nên như vậy ”
Vị thái y kia nghe khẩu khí biết rằng hắn đang nộ khí, ông sợ hãi quỳ rạp xuống.
” Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng. Lúc nương nương tỉnh lại, vi thần phát hiện người không thể nói ra tiếng, gân cốt cũng như bị đoạt mất, tay chân cử động khó khăn ”
” Tại sao… ai lại ra tay tàn nhẫn hãm hại tỷ tỷ như vậy ” Giai Kỳ đứng bên nghe thái y nói vậy thì trong lòng mừng như mở cờ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ ai oán, diễn trò mèo khóc chuột.
” Thỉnh hoàng thượng cho vi thần một cơ hội, vi thần sẽ tận lực cứu chữa cho nương nương ”
Sở Khải Phong im lặng, sao đó hắn nhìn sang Tịnh Hương, khẽ siết tay nàng, thủ thỉ.
” Trẫm xin lỗi, đã không bảo hộ tốt cho nàng ”
Tịnh Hương nhìn hắn, nàng nhắm mắt chầm chậm, ý nói ” Người đừng tự trách “. Hắn vén tóc trên trán nàng đang dính mồ hôi.
Đột nhiên nàng kích động, nhìn tỳ nữ đứng bên Giai Kỳ đầy căm phẫn. Tay nàng nhúc nhích muốn cử động, miệng muốn nói nhưng lại không thể. Tịnh Hương uất ức đến ứa nước mắt.
” Nàng sao vậy, sao lại kích động như vậy ”
” Tịnh Hương, đừng kích động, sức khỏe của nàng còn chưa hồi phục ”
Sở Khải Phong một bên trấn an Tịnh Hương, một bên nói với Giai Kỳ:
” Nàng hồi cung đi, hôm nay nàng đã vất vả rồi ”
“… Thần thiếp cáo lui ”
Sau khi Giai Kỳ rời đi Tịnh Hương mới bình tĩnh trở lại. Hắn kéo chăn đắp cho nàng, rồi quay sang dặn dò Chung thái y.
” Mấy ngày này khanh phải tận lực cứu chữa cho nàng. Trẫm chờ tin tốt của khanh, khi ấy sẽ có trọng thưởng ”
” Vi thần tuân chỉ ”
– ——————————
Đã là ngày thứ năm kể từ khi Mộc Thanh bị bắt giam vào Lãnh Cung. Ngoài việc không thể ra ngoài, y cũng không chịu bất cứ ngược đãi nào.
Hôm nay tiết trời trở lạnh nên Ngọc nhi đã mang đến thêm chậu than sưởi ấm. Nàng thấy y cứ mãi nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, tò mò hỏi.
” Công tử, người đang nhìn gì vậy?”
“… Không có. A phải rồi, mẫu thân ta đâu?”
” Phu nhân nói trời nổi gió rồi, bà sợ người bị lạnh nên đã đi khâu lại áo choàng lông để người mặc ”
” Mộc Thanh ”
Sở Ngọc Hân chưa thấy hình đã nghe thấy tiếng. Nàng cùng Tố nhi ôm rất nhiều thứ tiến vào Lãnh cung.
” Công chúa, người mang nhiều đồ như vậy đến đây làm gì?” Mộc Thanh nhìn nàng nở một nụ cười không mấy tự nhiên.
” Này là chăn bông, để ngươi đắp cho đỡ lạnh. Còn có, đây là ít hoa quả và đồ ăn ”
Nàng đặt chăn bông lên chiếc bàn cũ kĩ, Tố nhi đưa trái cây và đồ ăn cho Ngọc nhi. Ngọc Hân ngồi xuống ghế, nhìn Mộc Thanh thân thể đã gầy đi không ít, không khỏi xót xa.
” Ngươi cái tiểu tử này, mới qua vài ngày sao lại gầy như vậy ”
” Khiến công chúa bận tâm, thần thật hổ thẹn ”
” Ngươi yên tâm, hoàng huynh chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, trả lại tự do cho ngươi ”
” Công chúa, liệu thần có thể hỏi… mấy ngày nay hoàng thượng bận rộn việc gì không? ”
” Ta… việc đó… ” Nàng ngập ngừng khó xử, nàng nên nói là Hoàng huynh mấy ngày nay là bận rộn ở chỗ Tịnh Hương chăm sóc cho nàng ấy?
Không thể được, như vậy càng khiến Mộc Thanh thêm sầu muộn.
“Huynh ấy…”
Chưa đợi đến Ngọc Hân nói, đám tỳ nữ bên ngoài đã nói chuyện:
“Các ngươi nghe tin gì chưa, Tịnh Hương nương nương tỉnh lại rồi đó!!”
“Ta nghe nói người mắc bệnh rất nặng, qua nhiều ngày rồi vẫn không thuyên giảm”
“Phải đó, người lương thiện như vậy mà…”
“Lúc nãy, ta thấy hoàng thượng bồi nương nương uống dược đó! Rất tình cảm a ~~”
“Ngươi còn không biết sao, ta thấy hoàng thượng cơ hồ ngày nào cũng đến Tú Xuân cung. Tình cảm phu thê của hai người họ thật sự đáng ngưỡng mộ a ~~”.
…
Bọn họ nói còn nhiều lắm nhưng Mộc Thanh không nghe nổi nữa. Thế ra là tự y đa tình, là y ngu muội. Y cứ mòn mỏi chờ đợi Sở Khải Phong đến thăm mình chỉ vì câu nói:”Ta nhất định bảo hộ đệ”.
Đám người Ngọc Hân thấy y như vậy, không dám nói tiếng nào, đành lặng lẽ quay gót đi. Để lại Mộc Thanh trên giường đá ngây ngốc nhìn a ngoài.
Trời nổi gió lạnh rồi nhưng trong tâm y còn lạnh hơn. Y lần đầu tiên biết yêu một người là gì nhưng không ngờ lại đau đớn đến như vậy. Mấy ngày qua, y như tự thôi miên bản thân mình rằng hắn bận việc triều chính, chỉ cần qua vài ngày nữa sẽ đến nhìn y. Nhưng không phải, hắn là đang chìm trong nỗi lo cho người hắn yêu thương, làm gì còn thời gian nghĩ đến một thường dân bé nhỏ tên Mộc Thanh.
Phải rồi, y bị nghi ngờ là ác nhân hạ độc, nghe bọn họ nói Tịnh Hương bệnh nặng chưa khỏi, hắn yêu nàng như vậy, có khi nào…, có khi nào y sắp phải chết. Mộc Thanh nghĩ đến thì cười lớn một tiếng, sau đó lại nức nở bật khóc. Nước mắt y cứ như những chuỗi chân châu lăn dài trên má nhưng mà cái người nói sẽ bảo hộ y lại không có ở đây để lau khô.
Mộc Thanh nằm xuống trên mặt đá lạnh lẽo nhắm mắt lại, chỉ mong sáng mai tỉnh lại y sẽ trở về căn nhà thân thương lúc trước. Nơi này không thuộc về y, hắn…không thuộc về y…
– ————————–
Sáng hôm sau, Ngọc nhi đến Lãnh cung dọn dẹp. Nàng gọi Mộc Thanh nhưng không thấy y hồi đáp. Mộc Thanh trên Người không có đắp chăn, Ngọc nhi lo sợ đến gần lay y, nàng phát hiện tay y nóng ran, trán cũng nóng.
Ngọc nhi vội vã chạy ra ngoài túm lấy tay một tỳ nữ
“Nàng…làm ơn hãy đi gọi thái y giúp ta. Công tử…công tử của ta ngã bệnh rồi!!”
Tỳ nữ nọ nhìn nàng khinh bỉ
“Công tử nhà người mang trọng tội, sắp bị xử phạt, còn tìm thái y xem bệnh làm gì. Ta không rảnh rỗi, ngươi muốn thì tự mình đi tìm đi.”
Ngọc nhi tuyệt vọng nhìn nàng, sau đó lật đật đứng lên đi nhờ những người khác nhưng không ai chịu giúp nàng, ngay cả thái y cung không. Nàng khóc, chợt nàng nhớ đến Sở Khải Phong, hắn là người duy nhất giúp được.
Ngọc nhi chạy nhanh đến Tú Xuân cung, mặc kệ chân đã tê cứng và rướm máu. Nàng đứng ở ngoài cung, bị thị vệ ngăn cản.
“Hai vị quan gia, cầu xin hai người để ta gặp hoàng thượng, cầu xin hai người”. Nàng quỳ xuống dập đầu lạy.
“Nàng…aizz, đừng làm khó bọn ta”
Nàng hết cách, đành dùng hết sức mà gọi to
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, cầu xin người hãy đến gặp công tử!”
Sở Khải Phong đang bồi Tịnh Hương uống dược, nghe thấy tiếng gọi, hắn liền đi ra xem thử. Thấy Ngọc nhi đang quỳ gối trước cửa, hắn hỏi:
“Ngọc nhi, sao ngươi lại ở đây?”
“Hoàng thượng, nô tỳ xin người hãy đến gặp công tử. Công tử ngã bệnh rồi!!”
“Cái gì?!”
#Mọi người đọc truyện thấy hay thì hãy đề cử, ấn nút theo dõi truyện và để lại cmt ủng hộ Nấm nha ??