Mộc Thanh thức giấc, thấy mình đang nằm trong vòng tay của Sở Khải Phong, rất ấm áp. Y mỉm cười, thỏa mãn nhắm mắt, dụi đầu vào lồng ngực hắn. Sở Khải Phong thấy ngưa ngứa, hắn mở mắt, phát hiện một tiểu miêu đang làm nũng. Hắn hôn lên tóc y:” Tỉnh rồi sao?”
“Ưm” Mộc Thanh rầm rì đáp.
“Còn thấy mệt không?”
” Không có. Đều tốt hơn rồi “
Sở Khải Phong ngồi dậy, kéo chăn cho y, nói:” Trời còn sớm, rất lạnh. Đệ nằm thêm chút nữa, khi nào đói hãy kêu Ngọc nhi mang đồ vào “
” Không cần đâu, mấy ngày vừa rồi đệ ở đây nhàm chán. Không ăn thì cũng là ngủ “
” Còn nói dối, đệ chính là đợi ta đến mức ngã gục “
Hắn vừa nói xong lại thấy Mộc Thanh im lặng. Sở Khải Phong biết mình thất thố, đành ho nhẹ, nói:” Được rồi, ta phải thượng triều. Đệ nếu muốn rời giường hãy gọi cung nữ. Đến giờ Tỵ ta sẽ trở lại “
Mộc Thanh quấn chăn kín người, nhu thuận gật đầu. Sở Khải Phong cảm thấy y như tiểu hài tử, cao hứng cúi người hôn lên môi y, rồi rời đi.
Sở Khải Phong mở cửa, gió lạnh ùa vào khiến y hơi run người, sau đó rúc vào chăn ngủ tiếp. Khi tỉnh lần hai là lúc mặt trời đã lên đỉnh đầu. Mộc Thanh ngồi dậy, vươn vai khoan khoái. Đúng là tâm trạng tốt, thời tiết cũng tốt. Hôm nay trời đã ngưng đổ tuyết, nắng đẹp và tươi hơn bao giờ hết. Nắng xuống thì tuyết tan, cây cỏ hoa lá trong vườn được sưởi ấm. Mộc Thanh rất cao hứng, đến hậu viện ngắm cây, miệng còn ngâm ca.
Sở Ngọc Hân đến thăm, thấy y như vậy, nàng rất mừng. Cái vẻ mặt tươi tỉnh ấy kìa, giống như hài tử được cho kẹo.
” Là tiểu hài tử nhà ai a~ Mặt tươi hơn hoa rồi ” Nàng bước đến, nói đùa một câu. Mộc Thanh cũng tươi cười đáp lại ” Công chúa, người lại chê cười thần “
” Mộc Thanh a Mộc Thanh, ta rõ ràng là đang khen ngươi, ngươi thế nào lại nghe ra là ta đang cười người a ~”
Hai người lại nói cười rôm rả. Bỗng nhiên Mộc Thanh cảm thấy có thứ gì đó níu lấy y phục, y nhìn xuống. Thì ra là Củ Cải, nó hình như đang gặm tà áo của y. Nhìn Củ Cải rất khác thường ngày. Bộ lông vốn mềm mại của nó xệp xuống, nhìn rất thảm. Đúng lúc nghe được tiếng Tố nhi:
” Củ Cải ” Tố nhi ôm một rổ rau lớn chạy đến.
” Tố Tố, em làm gì, thường không phải em không cho Củ Cải ăn vì sợ nó quá mập sao.”
” Công chúa, Củ Cải từ tối qua đột nhiên không ăn nữa. Vừa rồi em muốn đưa nó đến Mộc công tử, ai ngờ đi qua đây lại để rơi nó. Em kiếm xung quanh, thì ra là nó đã đến được đây “
Mộc Thanh cúi người bế nó lên, Củ Cải đều trong trạng thái mơ màng, còn nghe tiếng thở có phần nặng.
” Thần đưa nó vào dược phòng xem sao. Có lẽ nó nhiễm bệnh “
Tố nhi vẻ mặt lo lắng cùng Ngọc Hân theo sau. Củ Cải hôm trước lẻn ra ngoài nên bị dính mưa tuyết, toàn thân nó run run, lông bết. Mộc Thanh kiếp trước là bác sĩ, kì thực cũng từng thử sức với vai trò là thú ý nên không khó khăn gì. Y cho nó một lá thuốc nhỏ, ban đầu nó không chịu nuốt xuống, nhưng sau có lẽ vì vị thuốc làm nó dễ chịu hơn nên đã ngoan ngoan gặm từng lá. Còn một phần thuốc dã nhỏ đưa cho Tố nhi, nói nàng bôi lên da Củ Cải.
Ngọc nhi đi tìm Mộc Thanh. Nàng đứng ngoài dược phòng, gọi nhỏ:” Công tử, có Dư công công đến tìm người “
” Là chuyện gì?”
” Thánh chỉ đến “
Mộc Thanh đến nơi, Dư Minh nhìn y, mỉm cười phúc hậu:” Mộc công tử, thỉnh nhận thánh chỉ “
Mộc Thanh quỳ gối, lắng nghe
” Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Mộc thái y – Mộc Thanh lần này đi sứ, lập được công lớn, quả đúng hiền tài. Xét thấy ngươi dung mạo thanh tú động lòng người, khiến trẫm yêu thích. Nay sắc phong làm Quý quân(= quý phi), kề cạnh bên trẫm, giúp việc giang sơn. Ban thưởng vàng bạc lụa gấm. Khâm thử.”
Mộc Thanh có chút bần thần, phải đợi đến khi Dư Minh nhắc nhở, y mới đưa tay đón thánh chỉ:” Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế “.
” Cung hỉ, cung hỉ, Mộc thái y… a, không đúng, là Mộc quý quân. Nô tài tham kiến Quý quân”
Ngọc nhi đỡ y đứng dậy, Mộc Thanh mim cười hơi gượng, đối Dư Minh nói:” Dư công công, người đưa ta đến gặp bệ hạ. Ta muốn cùng ngài nói vài câu “
” Nô tài tuân lệnh. Mời Quý quân theo nô tài “
Thư phòng yên tĩnh, Sở Khải Phong đều đều tay phê tấu chương. Dư Minh đứng bên ngoài cửa, kính cẩn: ” Bẩm hoàng thượng “
” Có chuyện gì?”
” Có Mộc quý quân cầu kiến ” ba chữ Mộc quý quân của ông mang theo tiếu ý. Sở Khải Phong buông tấu chương:” Để y vào “
” Nô tài tuân lệnh “
Mộc Thanh mở cửa tiến vào, y nói cùng Dư Minh:” Phiền công công đứng bên ngoài đợi ta “
Dư Minh cúi người, khép cửa lại đứng bên ngoài.
” Thanh nhi là nhớ ta không chịu nổi mới đến tìm ta sao ” Hắn có vẻ gặp chuyện vui, cười cười nói đùa với y.
” Ta muốn nói chuyện cùng huynh ” Mộc Thanh nói rất nghiêm túc. Sở Khải Phong cũng thu lại nét bông đùa, kéo y đến bên ghế ngồi. Mộc Thanh đưa thánh chỉ ra, hỏi:” Thánh chỉ này… “
” Ta muốn cho đệ một danh phận. Dù sao chúng ta cũng đã thành thân “
Y mím môi suy nghĩ một lát, rồi nói:” Thái Hậu sợ là sẽ phật ý, người mong muốn huynh nạp phi tần để có hài tử, nối dõi. Nếu người biết, có sợ người sẽ đối huynh trách cứ “
Sở Khải Phong lúc này mới rõ, thì ra y lo lắng cho hắn. Hắn nắm tay y, giọng ôn nhu:” Mẫu hậu đối với đệ không có ác ý, người chỉ vì hương quả của họ Sở mà lo lắng. Tần vương vừa đưa thư đến, trong thư có nhắc đến đệ đã lập công, Mẫu hậu rất vui mừng. Hơn nữa trước kia ta chỉ đáp ứng người sẽ nạp Vương Ngải Lị làm hậu, không có đáp ứng cùng nàng sinh bảo bảo, người tuyệt nhiên sẽ không ngăn cấm ta thú thêm người khác. “
” Nhưng mà… huynh thú ta, ta không thể vì huynh sinh hài tử… “
” Không sao ” hắn ôm lấy y, để y ghé lên lồng ngực, cảm nhận hơi thở ấm áp bên cổ, hắn ân cần:” Chúng ta có thể tìm biện pháp. Ta từng nghe nói trên đời có một loại dược khiến nam nhân mang thai, chỉ cần tìm được nó, chúng ta có thể có nhưng đứa trẻ của chúng ta. “
” Huynh thực sự tin là như vậy sao?”
” Trước đây ta từng cho rằng đó chỉ là bịa đặt. Nhưng mà hiện tại ta lại thập phần mong nó tồn tại.”
” Lỡ như…”
” Ta nhất định tìm ra nó “
Mộc Thanh nghe lời khẳng định của hắn, cảm thấy ấm lòng. Nam nhân này vì y dốc nhiều tâm sức, nam nhân này yêu y nhiều, y cảm thấy may mắn, không biết bản thân có điều gì lại gặp được hắn. Y nhất định giữ lấy thật chặt.
Mộc Thanh “ừm” một tiếng, nép vào lòng hắn, mỉm cười.
– — Mai An cung —-
Mộc Thanh rời khỏi thư phòng, trở về Mai An cung, y vừa đi, thi thoảng lại khẽ cười.
Mai An cung vắng vẻ hơn mọi ngày, Mộc Thanh nhìn quanh, thật khó hiểu. Bình thường Ngọc nhi sẽ đi lại bận rộn, giờ này đã là giờ Dậu, là giờ cơm chiều, nàng sẽ đi thúc dục ngự trù, rồi thu dọn đồ. Nhưng hôm nay lại không có một bóng người qua lại.
” Ngọc nhi ” y cất tiếng gọi, nhưng không ai đáp. Đến lúc mở cửa phòng chính ra mới thấy, thì ra bọn họ đều ở đây. Họ hí háy nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi người hành lễ:” Tham kiến Mộc quý quân. Mộc quý quân cát tường. “
Mộc Thanh hơi sửng sốt, rồi nhận ra. Chắc hẳn là Sở Ngọc Hân bày ra trò này.
” Công chúa, người thật biết cách khiến người khác bất ngờ “
” Tẩu tử*, người quá khen “
” Người đừng gọi thần như vậy “
” Không được nga. Người hiện tại là phi tần của hoàng huynh, chức Quý quân, có thể nói đứng trong hậu cung là dưới một người, trên vạn người, không thể giữ cách xưng hô ngày trước. Ta gọi người một tiếng Tẩu tử mới phải lẽ.”
” Thế nhưng ta là nam nhân, gọi tẩu tử có điểm không đúng ” y bỏ đi cách xưng ” thần”, nhưng cảm thấy hai chữ kia có hơi ngượng.
” Vậy sao, ta thấy nghe rất tốt mà “
Y lắc đầu, cười khổ nhìn nàng. Ngọc nhi rất hào hứng, vụt đến trước mặt y:” Công tử, công tử, cung hỉ. Người được sắc phong, sau này sẽ có ít đi người khinh mạt người “
Mộc Thanh gật đầu nhìn nàng.
” Công chúa đã chuẩn bị tiệc rượu, giúp người làm tiệc mừng. Người hiện tại hãy mộc dục. Nô tỳ giúp người chọn một y phục thật đẹp. Người nhất định sẽ là Quý quân đẹp nhất “
Sau đó y bị đẩy đi mộc dục. Ngọc nhi giúp chọn lam y thanh khiết, đường thêu tinh tế, hoa văn thanh nhã. Tóc búi thả, cài lên cây trâm mà Sở Khải Phong tặng. Mộc Thanh thỏa mãn nhìn trong gương, ngượng ngùng cười.
Buổi tối, hôm nay Mai An cung thực náo nhiệt. Tại chính phòng đèn hoa tưng bừng, bàn tiệc đều là những món xa hoa. Sở Ngọc Hân đứng lên, cầm lấy ly rượu, nói lớn:” Hôm nay chúng ta chúc mừng Mộc quý quân được sắc phong. Vì Mộc quý quân, cạn ly “
“CẠN LY!!!”
Tất cả hạ nhân đều được phép tham tiệc, rất rôm rả.
Mộc Thanh bị chuốc rượu rất nhiều, y tửu lượng không tốt, đều uống đến mặt đỏ ửng.
Khi Sở Khải Phong tiệc đã tàn, Sở Ngọc Hân nằm trên bàn, liên tục nói:” Thêm rượu, thêm rượu đi, ta còn uống được mà “
” Công chúa, mau hồi cung, đã muộn rồi. Công chúa ” Tố nhi lay lay nàng, Sở Ngọc Hân vẫn nằng nặc đòi rượu. Tố nhi bất đắc dĩ phải… kéo nàng hồi cung.
Sở Khải Phong thấy một cảnh, đứng hình vài giây. Hắn đột nhiên thấy thân mình nằng nặng, cúi đầu nhìn. Thì ra là Mộc Thanh, y say rồi. Mộc Thanh bám chặt lấy hắn, nói lè nhè:” Sở Khải Phong, huynh, sao huynh lại không đến nhìn ta, hức(nấc)…”
Sở Khải Phong luống cuống tay chân đỡ y:” Thanh nhi, đệ say rồi”
” Không có, ta không có say, hức… Huynh nói cho ta nghe, huynh không đến nhìn ta, là tại sao, hức…”
” Ta ở đây, ta không có không đến… “
” Huynh nói dối… ” mắt y ươn ướt, giọng mềm xuống, như làm nũng nói:”Huynh hỗn đản, còn cùng Hoàng hậu đầu ấp tay gối, bỏ mặc ta…”
Hắn thấy y khóc thì vội vàng bế y lên, Dư Minh bên cạnh đang cười trộm, bị hắn trừng một cái, ông liền nép người để hắn đi.
Sở Khải Phong đưa y về phòng, đóng cửa. Mộc Thanh ngồi trên giường, mơ màng nhìn hắn, y vỗ vỗ tay xuống tấm chăn, ý gọi hắn lại ngồi.
Hắn lại gần, bất ngờ bị y lật xuống. Mộc Thanh leo lên bụng hắn ngồi, giọng giáo huấn:” Nói, huynh cùng hoàng hậu đã làm tới bước nào “
Hắn buồn cười, không nghĩ đến Mộc Thanh thường ngày dễ ngượng, lúc say lại táo bạo nhưng vậy. Bất quá, hắn thích.
” Ta với nàng cái gì cũng chưa có làm qua “
” Có thật không?” Y nghiêm mặt tra hỏi, có điều vẻ mặt đỏ ửng say rượu lại làm phản tác dụng.
” Ta chưa từng nói dối đệ. Nếu không, đệ chính mình kiểm chứng ” Sở Khải Phong lén cười xấu xa, ấn y ngồi lên “bảo bối” đang phấn chấn của hắn.
Mộc Thanh “ưm” một tiếng:”Tại sao cái thứ này của huynh lúc nào cung có tinh thần như vậy ” y sờ lên “thứ kia”, qua một lớp y phục khiến hắn hít mạnh một hơi, quá kích thích.
” Nó nhiễm bệnh rồi ” hắn kéo y xuống ” Thanh nhi mau cứu chữa ” rồi nhanh chóng gặm lấy môi y, thỏa sức dày vò.
Mộc Thanh thở dốc không thôi, y hoàn toàn bị hắn lôi vào ái dục. Sở Khải Phong rất nhanh đổi khách thành chủ, đem y đặt dưới thân, hôn cắn khắp nơi. Ánh mắt y nhiễm sương, nhìn hắn đem chân mình đặt lên vai, ra vào mãnh liệt.
” Ư… chậm chút…”
” Thanh nhi, Thanh nhi… ” hắn vừa hôn chân y, vừa ám muội kêu tên.
” A… ha… A Phong…”
Đến cao trào, hắn thoải mái phóng ra bên trong, tay dịu dàng xoa vùng bụng y. Rồi lắc đầu, gọic cung nữ:” Người đâu “
” Có nô tỳ “
” Chuẩn bị nước, trẫm muốn mộc dục “
” Nô tỳ tuân lệnh “
Sở Khải Phong đứng dậy, lấy ngoại bào mặc lên, bế y đi mộc dục. Mộc Thanh khẽ… rên một tiếng, rồi tiếp tục ngủ. Hắn cười, hôn lên mặt y:” Nếu không nể tình đệ đang say, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. “
Sáng hôm sau, Mộc Thanh thức muộn, y cảm thấy đầu đau, thân thể cũng đau. Trên người đầy dấu vết đo đỏ, ký ức tối qua nhanh chóng bày ra trước mắt. Y ôm chăn che mặt. A, xấu hổ chết được.
” Khởi bẩm hoàng thượng, có thư từ Tần quốc “
” Trong thư nói gì?”
” Họ nói để thể hiện lòng cảm kích, Tần vương đưa đến lễ vật, và còn đến cầu thân “
Động tác của Sở Khải Phong thoáng chốc dừng lại:” Khi nào họ đến “
” Bẩm, họ đã khởi hành, ngày mốt sẽ đến cửa thành “
” Chuẩn bị cho trẫm thật chu đáo, để đón tiếp họ “
” Mạt tướng tuân lệnh “
Lúc này Tần vương đang ở trên xe ngựa, đã qua nhiều ngày hắn mới có thể đích thân đi, lần này đi, hắn phải tận tay đón được mỹ nhân về.
” Thanh nhi a Thanh nhi, mỹ nhân của ta…”