Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 18: Âm thanh ái muội



Ngày mùng 7 tháng 10, tại Từ Ninh Cung, không khí nô nức, náo nhiệt vô cùng.

Quả là sinh thần thứ 40 của Thái hậu, làm lớn ghê!

Đó là những gì Chu Nghiên Vũ cảm nhận được khi đang ngồi trên cỗ kiệu đi từ cửa cung đến cung của Thái hậu.

Tính ra, đây cũng là lần đầu tiên nàng vào Hoàng cung từ khi xuyên đến thế giới này, cảm giác thật tò mò và lạ lẫm.

So với trong phủ của nàng thì xa hoa hơn nhiều lắm, và tất nhiên cũng hơn xa cuộc sống hiện đại của nàng. Khung cảnh tráng lệ đẹp đẽ, nhuốm thêm màu cổ kính khiến nàng không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Nếu đây là một giấc mộng, thì giấc mộng này cũng quá chân thực rồi.

“Nghiên nhi, đã tới nơi rồi.” Tiếng của Chu phu nhân vang lên bên cạnh, lôi kéo thần trí nàng trở về, cũng khiến nàng hiểu ra đây hoàn toàn không phải một giấc mơ.

Thôi, cứ mãi rầu rĩ như vậy làm gì. Một lần đến nhân gian, ta phải sống đời rực rỡ. Dù là có lỡ xuyên đến cái thế giới quỷ quái này cũng vậy, nàng nhất định sẽ sống thật tốt và tìm cách quay trở về.

Nàng sóng bước bên cạnh Chu phu nhân, hồi tưởng lại những lễ nghi, quy củ vài ngày qua mình được học. Môi khẽ câu lên một nụ cười méo xệch, người cổ đại quả thực biết hành hạ nhau.

Vì phải vào cung dự yến tiệc mừng sinh thần Thái hậu, nàng lại vừa mất trí nhớ nên Chu phu nhân sợ nàng làm ra sai sót gì, ép nàng học tập.

Trong lòng Chu Nghiên Vũ khổ sở không thôi, những quy củ trong cung này cũng thực quá nhiều đi. Nhưng thôi vậy, nhập gia phải tuỳ tục, nàng cũng không muốn còn chưa tìm được cách trở về thì đã bay đầu đâu.

Cũng may, thiên phú học tập của nàng tốt, có thể dung nạp những kiến thức kỳ quái kia, cũng có thể làm ra hình ra dạng, chuẩn mực một quý nữ kinh thành.

Càng gần chính điện, nàng càng trông thấy nhiều phu nhân, tiểu thư hơn. Thấy họ dần hướng ánh mắt về phía mình và mẫu thân, nàng vô thức ưỡn ngực, thẳng lưng hơn nữa, phô bày khí thế tự tin ngút trời.

Thua gì thì thua, cũng không được thua người ta về khí thế!

Sau đó nàng nghe thấy những tiếng hít hà và xì xào liên tục nhưng nàng mặc kệ, quy quy củ củ đi theo phía sau Chu phu nhân.

Một vài quý phụ kinh thành tiến tới bắt chuyện với Giang thị, bà cũng lễ độ đối đáp lại, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Còn phải nói, mẫu thân nàng là nhất phẩm phu nhân nha, không cần quá xởi lởi với đám người đó cũng không sao.

Dù gì khi mới về tới kinh thành, Chu phụ đã quán triệt tư tưởng trong nhà là mới đến phải thu liễm một chút, nữ không cần đi quan hệ với mệnh phụ phu nhân, nam không cần vội vàng móc nối với quan lại trong triều cũng chẳng sao. Cứ để từ từ ông lo liệu, không cần năng nổ quá, khiến Hoàng đế chú ý.

Vì vậy, đây chính là lần đầu tiên mẫu nữ nàng tham dự một yến tiệc, cũng là lần đầu tiên ra mắt trong giới quý tộc. Thế nhưng, quả thực là gây chấn động.

Lại bộ thượng thư Trương phu nhân cười khen ngợi: “Chu phu nhân thật khéo nuôi, nuôi ra được Chu tiểu thư sắc nước hương trời, nho nhã lễ độ như vậy.”

Nữ nhi mình được khen, người làm nương nào lại không vui mừng. Chu phu nhân thân thiết vỗ vỗ tay Trương phu nhân: “Trương phu nhân quá lời rồi. Ta thấy thực khéo léo nuôi dạy phải là bà mới đúng, nhìn xem Trương Đại tiểu thư xinh đẹp cao quý, lại hiểu lễ nghi như vậy kia. Ta nhìn xem mà thật thích.”

Người xung quanh nghe thế thì liên tục phụ hoạ cho 2 vị phu nhân.

Trương Đại tiểu thư Trương Thư Di nghe vậy thì ngượng ngùng cúi thấp đầu, hai má đỏ hồng một mảnh. Nàng kia là tiểu thư dòng chính của Trương gia, nữ nhi của Trương phu nhân. Trương phu nhân có hai nhi tử, một lớn nhất là mười bảy tuổi, một nhỏ nhất là mười tuổi. Trương Thư Di vừa vặn ở giữa, bằng tuổi với nàng, cùng là 14.

Tất nhiên, Chu phu nhân không tự nhiên thân thiết với ai cả. Trương thượng thư này có giao tình tốt với phụ thân nàng, mỗi đợt Chu Cao Lãng vào cung bẩm báo tình hình ở Trí châu cũng qua lại với ông ấy.

“Thư Di nhà ta cũng trạc tuổi Nghiên Vũ nhà tỷ thôi. Thư Di à, Nghiên Vũ vừa đến kinh thành không bao lâu, còn chưa quen biết nhiều người. Con mau dẫn nàng đi làm quen, tránh để cho nàng lạ lẫm.” Trương phu nhân quay lại nói với Trương Thư Di.

Bà không mảy may suy nghĩ gì về lời đồn cả, bà cảm thấy vị Chu tiểu thư này được nuôi dạy rất tốt, xinh đẹp lại ngoan ngoãn. Hơn nữa, bà cũng hiểu được hai nhà nên quan hệ nhiều hơn, để đám trẻ quen thân với nhau cũng tốt. Vậy nên nàng có mất trí nhớ thật hay không cũng không quan trọng, huống hồ gì nhìn nàng bây giờ quả thực không có chút gì thất lễ cả.

Về phần Chu Nghiên Vũ, sau khi lục lọi ký ức kiếp trước của “Chu Nghiên Vũ” thì liền nhớ ra người này là ai. Trương Thư Di bằng tuổi với nàng, vào cung cùng một thời điểm với nàng. Nàng kia tính tình rất được, thời điểm nàng suy sụp nhất, nàng kia vẫn quan tâm đến nàng, cũng nhiều lần cầu tình cho nàng.

“Ta nghe nói Chu tiểu thư không may gặp tai nạn. Sức khỏe ngươi hiện giờ như thế nào rồi?”

“Ta không có vấn đề gì rồi. Chỉ là như mọi người đều biết đó, ký ức trước đây ta không nhớ gì mấy.” Nàng nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

“Mà nè, đừng gọi Chu tiểu thư nghe xa lạ lắm. Cứ gọi ta là Nghiên Vũ, ta gọi ngươi là Thư Di được chứ?”

“Tất nhiên là được rồi. Đi, chúng ta đi nhìn ngắm xung quanh một chút, nhân tiện ta sẽ giới thiệu ngươi nghe về mọi người.” Trương Thư Di rất thích sự nhiệt tình, thoải mái của nàng, vui vẻ đáp lời.

Hai người đang nói chuyện đến hưng trí bừng bừng thì đi ngang qua một ngọn núi giả nọ.

“Ưm … ưm … a … Gia à, nhẹ … nhẹ chút … a …”

Tiếng kêu ái muội và tiếng thở dốc đáng ngờ không ngừng vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.