Trải qua thời gian dài diễn ra đấu giá hội, trời lúc này đã sáng nhưng thân đều là người luyện võ cho nên không có ai cảm thấy mệt mỏi. Gần như toàn bộ người tham gia đều đứng vây ở hai bên cửa ra vào muốn nhìn thấy người bên trong căn phòng số chín xem rốt cuộc đối phương là ai tại sao giàu như vậy.
Nhưng để bọn hắn thất vọng, chờ đợi hai canh giờ người trong căn phòng số chín vẫn còn chưa thấy mặt mũi đâu cả. Còn lại khách nhân ở tám căn phòng VIP khác đều đã lần lượt lộ diện, toàn bộ những gương mặt bọn hắn đã sớm quen thuộc.
Lê Ngọc Anh đi ra ngoài thấy mọi người đang đứng vây quanh, mày phượng nhíu lại cũng không nói gì dẫn theo một đám thủ hạ rời đi. Ngày mai đã là ngày hành quân xuất phát đến Thạch Sơn Thành, nàng còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị không có rảnh rỗi như đám người này.
Lại tiếp tục chờ đợi thêm một canh giờ, rốt cuộc người bọn hắn mong chờ cuối cùng đã xuất hiện. Chỉ thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài cửa, đi đằng trước là một người trên mặt đeo một cái mặt nạ nhưng mái tóc bạc cùng cái lưng hơi còng để lộ ra hắn tuổi tác đã cao, đi ở phía sau vài bước một người khác tương tự trên mặt đeo mặt nạ dáng người cao gầy sống lưng thẳng tắp không khó đoán được đây là một thiếu niên.
Cả hai người trên thân thể bao phủ bởi áo choàng đen thoạt nhìn giống như một đôi sư phụ cùng đồ đệ thần bí. Bọn họ đi đến đâu đám người nhường đường đến đó, dù sao tất cả chỉ bởi vì tò mò nên mới ở nơi này chờ đợi chứ cũng không phải muốn cùng đối phương gây chuyện.
Hai người mặc áo choàng đen vừa ra khỏi Thanh Vân Các đã mua hai con ngựa đi dạo trên phố giống như không hề hay biết trong bóng tối lúc này đã có nhiều đến mấy ngàn người mặc quần áo dạ hành, dùng khen đen che đi nửa khuôn mặt đi theo.
Ngồi ở trong quán trà, Triệu Hạo nhìn xem một số người âm thầm bám theo hai người áo đen cười lạnh nói: “Ngu ngốc!”
Ngọc Long cười nói: “Ngươi đoán tiểu tử kia dự định làm gì?”
Ban đầu hắn còn lo lắng kế hoạch khó lòng thành công nhưng bây giờ phát hiện đối phương tách nhau ra hành động, hắn trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù sao bản thân chỉ còn lại có sợi tàn hồn này, ngộ nhỡ phạm phải sai lầm gì thì hắn sẽ thật sự chết đi.
Triệu Hạo trả lời: “Dương đông kích tây a! Dùng mồi nhử dẫn dụ toàn bộ kẻ địch nhưng bản thân hắn chắc chắn sẽ trở về phủ Phò Mã.”
Nói xong, đứng dậy thanh toán tiền trà, chạy như bay về phía phò mã phủ phương hướng. Nhưng hắn lại làm sao biết được sau khi hắn vừa rời khỏi lại có một người thiếu nhiên khoác áo choàng màu trắng đeo mặt nạ chạy ra khỏi Thanh Vân Các đi về phương hướng quân doanh.
Chỉ có những lão hồ ly tinh một mực chờ đợi ở nơi này, bọn hắn lần lượt đứng lên thanh toán tiền trà sau đó đuổi theo sau lưng người mặc áo choàng trắng.
Bất quá, ngay cả bọn hắn cũng làm sao có thể nghĩ ra rằng mình vừa đi không bao lâu lại có một tên đeo mặt nạ mặc áo choàng vàng chạy ra từ Thanh Vân Các.
Cứ liên tục như vậy cho đến một canh giờ sau, tiềm phục tại xung quanh Thanh Vân Các ‘những kẻ săn mồi’ hai phần ba số lượng bị dẫn dụ rời đi. Cho đến khi một cỗ xe ngựa xa hoa từ trong Thanh Vân Các chạy ra ngoài, một phần ba số còn lại bám theo chiếc xe.
Bọn hắn không thể không thừa nhận đối phương quả thực quá thông minh, tung ra rất nhiều hỏa mù đánh lừa những tên ‘thợ săn’ còn non kia. Còn như muốn lừa bọn hắn những lão thủ này….haha.
— QUẢNG CÁO —
…..
Đi dạo trên đường cặp sư đồ mặc áo choàng đen vừa đi dạo vừa trò chuyện, cho đến khi ‘cảm thấy trời không còn sớm’ mới lên ngựa phóng ra khỏi thành. Đám ‘thợ săn’ trong bóng tối thấy vậy trong lòng lại càng vui vẻ bởi vì trong kinh thành khắp nơi đều là tầm mắt của hoàng thượng, cộng thêm trong thành có luật thép cấm đánh nhau cho nên bọn hắn không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng một khi ra khỏi thành câu truyện lại khác!
Nghĩ như vậy, cả đám người nhanh chóng bám theo ra khỏi thành. Nhưng bọn họ cũng không ngay lập tức hành động bởi vì còn chưa biết rõ thực lực của đối phương đến đâu.
Hai người mặc áo choàng đen sau khi đi ra khỏi thành tiến vào một khu rừng rậm, nơi này cây cối rậm rạp dễ trốn khó tìm. Đám ‘thợ săn’ thấy vậy vội vàng bám theo nhưng chỉ bám theo được một đoạn đường lại phát hiện đối phương đã mất hút không thấy bóng dáng, chỉ thấy hai con tuấn mã bị buộc dưới thân cây.
“Không tốt! Bị trúng kế rồi!”
Một tên người áo đen la lên nhưng đáng tiếc đã muộn, hắn quay người nhìn lại giật mình phát hiện đồng bọn của mình không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy, trên mặt đất chỉ còn lại từng bộ quần áo đặt trên vũng máu.
Nhìn xem cảnh này, hắn quá sợ hãi hô lên: “Thanh Vân Các độc sư….”
Lời còn chưa nói xong đã sùi bọt mép ngã xuống, cũng chỉ trong chớp mắt toàn bộ thân thể hắn bị hòa tan thành một vũng máu chỉ để lại một bộ quần áo đen.
Trên một cành cây to lớn, hai người toàn thân bao phủ áo choàng đen bây giờ đã tháo xuống mặt nạ. Một người tuổi tác đã cao ông lão, gương mặt mọc đầy mụn cóc tự nhiên không phải Chu lão. Người còn lại anh tuấn tiêu sái đến cực điểm, gương mặt so với con gái còn xinh đẹp hơn mấy phần.
Hắn nhìn xem trên mặt đất khắp nơi đều là vũng máu khẽ nói: “Tiểu tử này quả thật thông minh.”
Ông lão lắc đầu nói: “Đây chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, kết quả thế nào còn phải xem hắn có còn sống qua ngày hôm nay không mới biết được.”
Thiếu niên trầm mặc không nói bởi vì hắn cũng rõ ràng trong kinh thành ‘thợ săn’ cấp bậc lão luyện không phải là số ít, muốn qua mắt được toàn bộ bọn hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ông lão quay người rời đi chỉ để lại một câu nói: “Tiểu thư, nhiệm vụ đã xong. Lão phu còn có việc nên đi trước, ngài tự mình trở về Thanh Vân Các a.”
Thiên niên khẽ gật đầu, lựa chọn một phương hướng khác cũng rời đi.
— QUẢNG CÁO —
………
Kinh thành, bên trong một con ngõ nhỏ vắng người. Một người toàn thân bao phủ áo choàng màu trắng trên người không dính một giọt máu nhưng trong tay cầm trường kiếm lại nhuộm đỏ máu tươi, hắn giễu cợt nhìn xem một đám ‘thợ săn’ đang hấp hối: “Chỉ với chút cảnh giới ấy các ngươi cũng muốn cướp của giết người?”
“Các hạ rốt cuộc là người nào?” Một tên mặc áo đen ‘thợ săn’ không cam lòng hỏi.
“Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết vậy thì ta sẵn lòng trả lời.” Nói xong, người mặc áo choàng trắng đem mặt nạ tháo xuống nhếch miệng cười nhìn xem đối phương.
Nhìn thấy gương mặt này, tên mặc áo đen bị dọa sợ đến tiểu tiện và đại tiện đồng thời đều ra, hắn run lẩy bẩy nói: “Ngươi là Thanh Vân Các…..”
Còn chưa nói hết thì đã bị lạnh lão như địa ngục lưỡi kiếm chém đứt đầu.
……
Tại một khu vực khác tràng cảnh cũng không khác biệt bao nhiêu, chỉ thấy Vân Kỳ toàn thân bao phủ áo choàng màu vàng nhìn xem một ông lão có chút thở dài: “Phượng gia lão tổ a Phượng gia lão tổ, ngươi tốt xấu cũng từng ở trên quan trường chinh chiến bao nhiêu năm làm sao ngay cả ngươi cũng bị trúng kế của hắn.”
Phượng gia lão tổ khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy khổ sở: “Aizzz…..nhìn bộ dạng này của các chủ thì tám chín phần mười là nhận tiền hành sự. Lão phu tự biết bản thân tai kiếp khó thoát, chỉ hi vọng các chủ niệm một chút tình xưa đem thi thể của lão phu đưa về Phượng phủ.”
Xuất thân của Vân Kỳ trong kinh thành không người không biết, để có được Thanh Vân Các như bây giờ hắn cũng đã từng hành nghề sát thủ gần trăm năm để kiếm tiền vốn. Về sau vị các chủ này mặc dù đã không còn thiếu tiền nhưng thi thoảng ngứa nghề cũng sẽ tiếp nhận một số loại ủy thác.
Vân Kỳ không đáp ứng cũng không từ chối, nhẹ nhàng vung kiếm đem Phượng gia lão tổ chém thành hai đoạn sau đó thân hình lóe lên một cái biến mất tại chỗ.
……
Ngoại thành, cỗ xe ngựa mạ vàng phi nhanh mà đi. Bất ngờ từng tiếng xé gió truyền đến kèm theo khủng bố uy áp đem hai con ngựa kéo xe trấn thành thịt nát.
“Hắc hắc…kiệt kiệt xem các ngươi trốn đi đường nào.”
“He he he…..”
— QUẢNG CÁO —
“Hì hì….”
Từng tiếng cười quái dị vang lên, ngay sau đó từng đạo thân ảnh xuất hiện bao vây xung quanh xe ngựa. Để người ta kinh ngạc là, xuất hiện ở nơi này người áo đen toàn bộ đều có cảnh giới Độ Kiếp Sơ Kỳ.
Từ trong xe ngựa truyền ra thanh âm chanh chua, nam không ra nam nữ không ra nữ: “Thật sự bị công tử đoán đúng, các ngươi sẽ không bị những mồi nhử kia lừa gạt.”
Chu lão bước xuống xe ngựa, mặt nạ cũng chẳng buồn đeo lên cười như không cười nhìn xem đám người.
Đám người kinh ngạc hô lên: “Ngươi là Chu Lượng!!!”
Chu lão cười ha ha nói: “Lão phu đã rất nhiều năm không xuất thủ, thật vinh hạnh khi vẫn còn người nhớ đến tên của lão phu.”
Nói xong Độ Kiếp Đỉnh Phong uy áp khuếch tán mà ra đem cả vùng không gian phong tỏa. Nếu như để Vân Kỳ cùng Trần Minh Quân chứng kiến cạnh này chỉ e sẽ sợ hãi gần chết bởi Độ Kiếp Đỉnh Phong đã rất gần với cảnh giới của hoàng thượng Đại Lê.
….
Đáng tiếc hắn không cách nào biết được bởi vì giờ phút này, thân làm ‘hắc thủ sau màn’ hắn đang ngồi nhàn nhã ung dung ăn mì thịt bỏ ở một cửa tiệm ven đường.
“Mỳ ngon!”
Trải qua một đêm dài ăn hoa quả cầm hơi, hắn vốn định đi thẳng đến quân doanh ngủ nhờ một đêm nào ngờ trên đường bị mùi thơm của mì thịt bò hấp dẫn cho nên đành phải lao vào đánh chén một bát.
Lấy một tờ khăn giấy lau đi miệng dính dầu mỡ, tâm tình hắn bây giờ có thể nói là rất tốt. Bước chân rời khỏi tiệm, nhìn về phương hướng phò mã phủ hắn cười lạnh nói khẽ
“Ngươi còn non lắm!”