Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 18: Lối Đi Riêng.



Tử Vi nói: “Vận dụng toàn lực đánh ta.”

Trần Minh Quân khẽ giật mình nhưng rất nhanh hắn minh bạch đối phương ý định, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, vận dụng một chiêu quyền thuật bên trong môn võ thuật Taewondo tấn công Tử Vi. Kiếp trước, bởi vì xuất thân trong gia đình giàu có cho nên hắn có nguy cơ rất cao đối mặt với các loại thủ đoạn như bắt cóc, ám sát….

Mẹ hắn vì lo lắng cho an toàn của hắn nên đã để hắn học rất nhiều loại võ thuật, vovinam, taekwondo, karate, vịnh xuân quyền….

Đáng tự hào là hắn mặc dù đối với tất cả những môn võ này không được tính cấp độ cao thủ, lão sư thế nhưng thành thạo toàn bộ động tác.

Trần Minh Quân một quyền này nhìn cũng không đặc biệt thâm ảo, có lẽ bởi vì hắn đối với taewondo chỉ dừng ở mức độ thành thạo động tác vẫn chưa đạt được bên trong tinh túy nên vậy. Tử Vi hời hợt nâng lên tay ngọc đón đỡ, khoảnh khắc Trần Minh Quân quyền chạm đến lòng bàn tay nàng, mắt phượng lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nàng nói khẽ: ” Vậy mà đạt đến một ngàn cân lực lượng.”

“Như vậy có thể tương ứng với cảnh giới nào?” Trần Minh Quân một mặt tò mò nhìn xem Tử Vi, hắn hiểu được Tử Vi đây là đang sử dụng lực lượng làm thước đo cảnh giới, dạng này tính toán trong tiểu thuyết mạng cũng không phải hiếm lạ. Hắn càng tò mò hơn chính là mình bây giờ lực lượng có thể đem so sánh với thế giới này cấp bậc cảnh giới nào.

Tử Vi giải thích: “Thông thường Luyện Thể Cảnh được phân chia thành Luyện Bì, Thanh Huyết, Luyện Gân, Luyện Cốt. Hoàn thành bốn loại rèn luyện này mới đến chân chính Luyện Thể, rèn luyện tổng thể, còn được gọi là Luyện Thể Đỉnh Phong.”

“Tại Luyện Bì, Thanh Huyết, Luyện Gân, Luyện Cốt thân thể được rèn luyện tăng cường sự dẻo dai, cứng cáp, sức chịu đựng. Chỉ có đến Luyện Thể Đỉnh Phong mới bắt đầu nâng cao lực lượng cho nên Luyện Thể Đỉnh Phong còn được chia ra thành cửu trọng, được người đời gọi tắt thành Đỉnh Phong Cửu Trọng.”

— QUẢNG CÁO —

“Ngươi loại phương pháp tu luyện này không khác gì đi đường tắt, trực tiếp đi đến Đỉnh Phong Cửu Trọng nhưng bì, huyết, gân, cốt so với những người đã trải qua bốn giai đoạn Luyện Bì, Thanh Huyết, Luyện Gân, Luyện Cốt lại kém hơn rất nhiều. Nhưng đi đến cuối cùng ngươi lại so với những người đã trải qua bốn bước rèn luyện kia không có gì khác biệt. Có thể nói ngươi đi là một con đường riêng, hoàn toàn khác biệt với người khác nhưng kết quả lại đạt được giống nhau.”

Trần Minh Quân cái hiểu cái không, nôm na là hắn gần giống như bật hack, không cần từng bước một đi mà toàn bộ cùng một lúc làm. Theo như lời giải thích của Tử Vi, có lẽ ít nhất tại Luyện Thể Cảnh hắn không thể dùng hệ thống tu luyện tại Côn Lôn Giới để đo lường bản thân thực lực.

Nghĩ nghĩ, hắn quyết định sử dụng hệ thống bên trong cuốn tiểu thuyết do chính tay viết ra làm thước đo thực lực. Cuốn tiểu thuyết kia hắn viết nhân vật chính có đạo thể, hắn bây giờ cũng có đạo thể, hắn viết Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh bây giờ bộ kinh thư này chính hắn cũng đang tu luyện, sử dụng hệ thống cảnh giới bên trong cuốn tiểu thuyết đó làm thước đo cho chính mình hiện giờ hợp tình hợp lý.

“Luyện Thể Cảnh phân chia làm cửu phẩm, một ngàn cân lực lượng tương đương với nhất phẩm cảnh giới. Nhị phẩm lực lượng phá hai ngàn, tam phẩm đạt ba ngàn, tứ phẩm………… Cửu phẩm lực lượng phá chín ngàn. Tại hệ thống cảnh giới này cực cảnh lực lượng đột phá một vạn, không biết ta có thể đạt được loại cảnh giới này không đây.” Trần Minh Quân âm thầm tính toán.

….

Nửa canh giờ đi qua, trải qua một phen tu luyện Trần Minh Quân cảnh giới lại tiến thêm một chút nhưng khoảng cách đột phá nhị phẩm Luyện Thể Cảnh còn một chặng đường dài.

Chu công công vừa hay lúc này đi đến bên ngoài gõ gõ cửa phòng, đạt được đáp lại hắn mới đem cửa mở ra, trên tay như thường ngày bưng lấy một cái mâm đồng. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện một phen, Chu công công khéo léo gắp cho Trần Minh Quân rất nhiều món ăn được chế biến từ khoai lang.

Trần Minh Quân IQ không thấp tự nhiên biết hắn dụng ý cho nên cũng hết sức phối hợp, đối phương dù sao cũng chỉ vì quan tâm đến mình mà thôi.

Đợi sau khi ăn xong thức ăn, Chu công công đang muốn thu dọn một phen bát đũa lại nghe bên ngoài truyền đến chanh chua thanh âm

“Thánh chỉ đến! Trần Phò Mã mau tới tiếp chỉ.” — QUẢNG CÁO —

Ngay sau đó, một loạt tiếng trầm thấp bước chân truyền đến. Chu công công cùng Trần Minh Quân bốn mắt nhìn nhau sau đó cả hai vội vã chạy ra ngoài.

Trong sân lúc này đã đứng lấy một nhóm chỉnh chỉnh tề tề binh lính, trên mặt bị che khuất bởi một cái màu vàng hoàng kim mặt nạ. Đứng ở phía trước nhất đội hình là một vị ăn mặc một thân màu xanh nước biển quần áo, trên quần áo thêu thùa hoa văn họa tiết biểu thị ra chủ nhân nó trong cung thân phận bất phàm. Sau lưng hắn đi theo hai tên trẻ tuổi thái giám, quần áo hoa văn tương đối đơn giản hiển nhiên thân phận không cao.

Chu lão đứng chắp hai tay trước ngực cung cung kính kính đối với đứng trước nhất vị kia công công cười nói: “Phương Công Công, đã lâu không gặp.”

Đã từng tại Đại Trần đảm nhiệm chức vị cao nhất thái giám một trong, trong quá khứ khi Đại Trần còn chưa diệt Chu lão cũng đã nhiều lần theo phụ thân của Trần Minh Quân đến chơi Đại Lê Hoàng Triều cho nên hắn cùng Phương công công tự nhiên quan hệ không cạn.

Phương công công nhìn xem Chu lão khe khẽ thở dài gật gật đầu xem như đáp lại, đem quyển trục màu vàng đưa cho Chu lão nói: ” Hoàng Thượng ban thánh chỉ triệu Trần phò mã ngày mai vào cung hợp tác điều tra sự kiện Quốc Khố bị mất trộm bảo vật.”

Trần Minh Quân trong lòng giật mình, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Trong lòng hiện ra vố số loại suy đoán,

Không lẽ bại lộ? Lê Ngọc Anh bán đứng ta?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn gạt bỏ, cho dù Lê Ngọc Anh có đem chuyện đêm hôm đó nói với hoàng thượng cũng không có bằng chứng chứng minh hắn là người lấy đi hai kiện bảo vật bên trong Quốc Khố. Cho dù lão cha vợ đoán được là hắn làm nhưng hắn cũng có rất nhiều lý luận phản biện, hơn nữa hắn còn có một cái át chủ bài có thể vận dụng, không có đầy đủ nhân chứng vật chứng hắn không sợ.

Chu lão một mặt kinh ngạc nói: “Công tử nhà ta cùng sự kiện kia có liên quan? Không thể nào, hắn thế nhưng….”

— QUẢNG CÁO —

Lời nói đến đây nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ của hắn, tất cả mọi người âm thầm gật đầu, quả thực lần này hoàng thượng đưa ra thánh chỉ mọi người đều trong lòng có nghi hoặc. Sự kiện kia hoàng thượng có thể nghi ngờ trong thiên hạ tu sĩ nhưng không lý nào nghi ngờ đến Trần Minh Quân.

Phương công công lắc đầu nói: “Thánh ý khó dò, Hoàng Thượng tính toán chúng ta không có tư cách nhận xét.”

Chu lão yên lặng không nói, làm người trong cung lâu năm tự nhiên hiểu rõ đạo lý này. Bất quá hắn cũng tự tin sự kiện kia cùng công tử nhà mình không có quan hệ gì, công tử liền tu luyện đều không làm được thì làm sao có thể đột nhập Quốc Khố ăn trộm bảo vật.

Phương công công có chút lười nhác nói: “Thánh chỉ đã đưa đến, ta cũng nên trở về. Ngày mai các ngươi đừng đến trễ giờ, Hoàng Thượng lửa giận không phải ngươi ta có thể chịu.”

“Để ta đưa tiễn Phương công công.” Chu lão là người khôn khéo đi đến bên cạnh Phương công công làm ra tư thế ‘mời’ trên đường kín đáo nhét cho Phương công công một chút đồ, vật. Hai người vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện mãi cho đến khi đưa tiễn Phương công công đám người ra khỏi phủ.

Trần Minh Quân thì trở lại trong phòng, lấy ra hai bình đan dược đem cùng lúc hai mươi viên nhất phẩm Tụ Khí Đan nuốt vào bắt đầu tu luyện. Đối với hắn bây giờ không có gì cấp bách bằng việc nâng cao tự thân thực lực, còn như ngày mai đi gặp lão cha vợ hắn ngược lại cũng không lo lắng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.