Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Bạch Như Ngọc mỉm cười bí hiểm: “Tô cô nương, chuyện mà tại hạ đã đồng ý với cô nương thì đương nhiên ta sẽ không thất hứa, còn về chuyện làm thế nào thì xin thứ lỗi tại hạ không thể nói ra, sau này thời cơ chín muồi, Tô cô nương tự nhiên sẽ biết tất cả.”
Thấy Bạch Như Ngọc vẫn đang úp mở làm ra vẻ bí ẩn, Tô Tử Mạch cũng không muốn hỏi nhiều, nàng bèn khoát tay nói: “Bỏ đi, nếu ngươi đã không muốn nói thì bổn tiểu thư cũng sẽ không ép ngươi, lần này coi như bổn tiểu thư nợ ân tình của ngươi, sau này nếu như ngươi có gì cần giúp đỡ bổn tiểu thư sẽ dốc hết sức mình.”
Tô Tử Mạch trước nay là người ân oán rõ ràng, từ khi nàng quen biết Bạch Như Ngọc đến nay, Bạch Như Ngọc quả thực đã giúp đỡ nàng rất nhiều và nàng luôn khắc ghi những điều đó trong lòng, nếu đã là bạn thì Tô Tử Mạch cũng sẽ không đối xử tệ bạc.
Nhưng dường như Bạch Như Ngọc chẳng hề để tâm đến lời nói của nàng, hắn ta chỉ cười khẩy nói: “Ha ha, nếu Tô cô nương đã nói như vậy thì có gì cần giúp đỡ ta nhất định sẽ không khách sáo đâu!”
Sau khi nói chuyện một lát, Bạch Như Ngọc cáo từ rồi rời đi, người trong khách điếm thở phào nhẹ nhõm khi thấy tà giáo Thiên Linh Môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cũng chẳng có ai náo loạn muốn rời khỏi khách điếm nữa, tất cả dường như đầu trở lại với vẻ yên tĩnh.
Sau đó Tô Tử Mạch gọi Vương Tam đến, cái tên Vương Tam này sau khi biết Thiên Linh Môn đã bị tiêu diệt cũng vô cùng phấn khích, hôm đó Thiên Linh Môn suýt chút nữa giết hắn ta làm vật tế, giờ Thiên Linh Môn chẳng còn nữa đương nhiên hắn ta chẳng cần phải ngày ngày lo sợ nữa.
“Vương Tam, lúc nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi, Thiên Linh Môn đã bị tiêu diệt, cho dù ngươi có rời đi cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa, ngươi cầm mấy viên linh thạch này đi!”
Vừa nói Tô Tử Mạch vừa lấy ra mấy viên linh thạch đưa cho Vương Tam, thấy vậy vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Tô tiểu thư, người nói vậy là có ý gì? Lúc đó người cứu mạng, ta đã đồng ý sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cứu mạng, tại sao giờ người lại muốn đuổi ta đi?”
Nghe Vương Tam nói vậy Tô Tử Mạch lập tức bật cười: “Lúc đó bổn tiểu thư giữ ngươi lại quả thực là muốn có một người giúp chạy việc vặt, dò la tin tức, nhưng lý do quan trọng hơn cả là ta sợ ngươi lại bị Thiên Linh Môn đó làm hại, hôm nay người của Thiên Linh Môn đã bị bắt và xử tử nên đương nhiên không cần tiếp tục giữ ngươi lại nữa, bổn tiểu thư không phải là loại người giúp đỡ để trông chờ được báo đáp, lúc đó cứu ngươi là vì gặp chuyện bất bình nên ra tay tương trợ chứ không có ý bắt ngươi phải báo đáp gì.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong Vương Tam thấy vô cùng cảm động, sau đó giọng nói của hắn ta trở nên rất kiên định: “Tô tiểu thư khí phách như vậy quả thực khiến tiểu nhân bái phục, trước đây quả thực tiểu nhân muốn ở lại bên cạnh Tô tiểu thư để báo đáp ơn cứu mạng khi đó nhưng nghe những lời người nói lúc nãy ngoài lòng cảm kích người còn có cả sự bái phục, dù sao thì tiểu nhân một thân một mình ngao du tứ phương, nếu như có thể ở lại bên cạnh người cũng coi như là có một nơi ổn định, vẫn mong Tô tiểu thư thành toàn cho tiểu nhân.”
Sau khi nói xong, Vương Tam quỳ xuống trước mặt Tô Tử Mạch, lúc này Tô Tử Mạch cũng nhìn ra từng câu từng chữ mà hắn ta nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng, hắn ta thành tâm thành ý muốn đi theo nàng.
Nghĩ vậy cuối cùng Tô Tử Mạch gật đầu nói: “Bỏ đi, nếu ngươi đã nói như vậy, nếu như bổn tiểu thư còn từ chối thì lại quá vô tình, vừa hay bổn tiểu thư có chuyện muốn giao phó cho ngươi làm.”
“Tô tiểu thư cứ nói, chỉ cần người nói cho dù là dầu sôi lửa bỏng ta cũng bằng lòng nhảy vào.”
Thấy cuối cùng Tô Tử Mạch cung đã giao việc cho mình, Vương Tam đột nhiên xắn tay xắn áo lên nóng lòng muốn thử, Tô Tử Mạch thấy vậy bèn cười nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện mà bổn tiểu thư muốn ngươi làm không có ghê gớm như vậy, ngươi thay ta đi vào trong thành kiểm tra xem con đường dẫn vào hoàng cung có thông thoáng hay không và mấy ngày nay trong hoàng cung có truyền ra tin tức gì đặc biệt không?”
Nghe Tô Tử Mạch nói vậy Vương Tam lập tức gật đầu: “Tô tiểu thư yên tâm, bây giờ tiểu nhân sẽ đi dò la.”
Thấy bóng dáng Vương Tam vội vàng rời đi, Tô Tử Mạch không khỏi nở nụ cười, lần trước vì trong cung đột nhiên cúng tế nên đã chắn mất con đường gần đó hại nàng không thể đi vào thành, lần này phái người đi dò la trước chắc hẳn ngày mai sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Mãi đến khi hoàng hôn Vương Tam mới trở về khách điếm, sau khi trở về Vương Tam lập tức đi tìm Tô Tử Mạch, còn không kịp uống ngụm nước, hắn ta thở hổn hển nói: “Tô tiểu thư, tiểu… tiểu nhân đã dò la kỹ càng, đường xung quanh hoàng cung đều rất thông thoáng không có gì bất thường, nhưng nghe nói hôm qua trong hoàng cung khi cúng tế đã xảy ra một vài tranh chấp.”
“Hả? Ngươi nói rõ xem nào, rốt cuộc là tranh chấp gì?”
Vừa nghe tới việc trong hoàng cung xảy ra chuyện Tô Tử Mạch lập tức trở nên hứng khởi, kẻ thù đã giết hại phụ mẫu của nàng rất có khả năng đang ở trong hoàng cung vì vậy nàng sẽ không bỏ qua bất kì chi tiết nào trong hoàng cung.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Vương Tam có chút hổ thẹn nói: “Tô tiểu thư, người cùng biết trước giờ chuyện trong hoàng cung là bí mật, dân chúng bình thường trong thường cùng lắm là lén lút bàn tán với nhau, nửa thật nửa giả, ta đã tìm mấy người mới dò la được chút tình báo đáng tin, còn tình hình cụ thể thì quả thực không rõ.”
Nghe thấy vậy Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nàng cũng biết những gì Vương Tam nói có lý, chuyện trong hoàng cung sao có thể tùy tiện để người ngoài cung biết được cơ chứ? Có thể xác định trong hoàng cung xảy ra chuyện đã rất được việc rồi.
Thấy Tô Tử Mạch lại lấy ra mấy viên linh thạch đưa cho Vương Tam rồi nói: “Được lắm, hôm nay người làm rất tốt, số linh thạch này coi là phần thường bổn tiểu thư cho ngươi.”
“Tô tiểu thư tuyệt đối không thể làm vậy, giờ tiểu nhân đã là thuộc hạ của người, thay người làm việc là chuyện đương nhiên, sao có thể mưu cầu phần thưởng gì đó chứ?”
Nghe vậy Tô Tử Mạch giả vờ tức giận nói: “Ngươi nói như vậy khiến bổn tiểu thư không vui, bây giờ ngươi đã là thuộc hạ của bổn tiểu thư, vậy thì thứ mà bổn tiểu thư cho, ngươi phải ngoan ngoãn cầm lấy nếu như ngươi từ chối thì chính là không xem ta ra gì!”
Thấy Tô Tử Mạch nghiêm túc như vậy,Vương Tam bèn vội vàng nhận lấy linh thạch, thấy vậy Tô Tử Mạch mới hài lòng mỉm cười rồi nói: “Thế này mới đúng chứ, sau khi trở về ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai bổn tiểu thư còn có chuyện phải đi hoàng cung một chuyến, đến lúc đó một mình ngươi ở lại khách điếm.”
Sau khi Vương Tam rời đi, vẻ mặt Tô Tử Mạch trở nên nghiêm trọng hơn sau đó nàng lấy ngọc huyết trong ngực ra đây chính là di vật mà ngày đó trước khi chết phụ thân và mẫu thân đã để lại cho nàng.
“Phụ thân, mẫu thân, mặc dù hai người không phải là người đã sinh ra con nhưng giờ con đã là chủ nhân của thân thể này, nên hai người chính là phụ mẫu của con, ngày mai con sẽ vào hoàng cung của nước Võ Xương, ngày báo thù cho hai người sắp đến rồi!” Khi nói ánh mắt Tô Tử Mạch càng trở nên kiên định.