Lữ Thiết Nhan đắm chìm chú ý vào hai người bên dưới, đột nhiên phục vụ đi đến chỗ bàn cô đang ngồi, cúi thấp người lên tiếng: “Tiểu thư, đây là nước trái cây của cô.”
Giọng nói của người phục vụ làm Lữ Thiết Nhan có chút giật mình, song cô xoay lưng lại nhìn cậu ấy: “Nước trái cây cho tôi sao? Nhưng mà tôi đã gọi rượu rồi mà.”
Lữ Thiết Nhan không để lộ ra gương mặt xinh đẹp của mình, cô hiện đeo kính râm nên người phục vụ khó có thể thấy được ánh mắt kỳ hoặc của cô.
Người phục vụ thấy vậy liền đưa tay chỉ về hướng kia nói: “Nước trái cây này là do vị khách đó gọi cho cô đó ạ!”
Lữ Thiết Nhan nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của cậu, ngay lập tức khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, pha lẫn một chút phóng đảng của Đinh Thiên Ân thu vào tầm mắt của cô, chưa hết anh còn mỉm cười bí hiểm nhìn ngược lại cô, hàng chân mày lá liễu chợt bau lại, lấy làm khó hiểu. Tại sao Đinh Thiên Ân lại nhận ra cô hay thế nhỉ?
Lữ Thiết Nhan thu mắt về rồi nói với phục vụ: “Được rồi, cảm ơn anh, nhờ anh nói với vị khách đó lời cảm ơn giúp tôi.”
“Vâng.”
Sau đó cô nhìn thấy phục vụ đi qua chỗ bàn của Đinh Thiên Ân nói nhỏ với anh, hẳn là thay cô nói tiếng cảm ơn rồi. Thấy vậy cô không nhìn anh nữa cô tiếp tục quan sát Tiểu Phỉ và Song Nhĩ Khanh bên dưới, mặc nhiên trong đầu cô hy hữu hiện ra hình ảnh của Đinh Thiên Ân. Cô có cảm giác rất đỗi lạ lùng, hình như anh đã theo cô đến đây chứ không có chuyện trùng hợp như vậy. Kỳ thực người đàn ông này luôn khiến cô phải dè chừng cần nên đề phòng. Ở xã hội thượng lưu này không một ai đáng tin tưởng cả, chỉ có chính mình là trung thành với mình tuyên nhiên những người khác chính là cạm bẫy.
Mãi một lúc sau Tiểu Phỉ và Song Nhĩ Khanh cũng ăn xong, tiếp theo đó là hai người cùng đến quán bar lớn nhất Bắc Đại, mặc dù mới về nước nhưng đối với Song Nhĩ Khanh từng địa điểm hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Bản thân Song Nhĩ Khanh chính là một người có mưu cầu địa vị, tiền tài rất cao, hắn muốn bản thân sau này phải trở thành một người thật sự lớn mạnh, chỉ là trên con đường tiến đến sự nghiệp vinh quang hắn đang vướng bận phải Regina và Đinh Thiên Ân. Trên xe hắn nhìn sang Tiểu Phỉ không để lộ ra nụ cười nguy hiểm của mình, có thể thấy hiện tại hắn đã thành công kéo Regina về phe của mình, cho nên mà nói chỉ còn xử lý thêm Đinh Thiên Ân nữa là xong. Mà hắn lại cảm thấy đau đầu, đối với hắn nhân vật họ Đinh này không dễ đối phó chút nào. Một người làm mưa làm gió trong giới thượng lưu bấy nhiêu năm nay, muốn làm cho vị thế của anh lung lay cũng là một chuyện khó khăn.
Tiểu Phỉ nhìn ra được tâm sự hiện trên gương mặt của Sơn Tùng, cậu lên tiếng quan tâm: “Song thiếu có gì khó khăn sao? Tôi thấy vẻ mặt của anh có chút kì lạ, hay là do đi cùng tôi nên làm anh thấy khoa chịu?”
Bị câu hỏi của Song Nhĩ Khanh đánh tan dòng suy nghĩ, hắn cười vô hại phản bác: “Không phải như Regina tiểu thư nói đâu. Lần này tôi về nước chính là muốn đầu tư hợp tác với những nhân vật lớn ở Bắc Đại, cùng đưa thành phố lên một tầm cao mới…”
Đến đoạn này đột nhiên Song Nhĩ Khanh ngập ngừng khó nói, Tiểu Phỉ phản ứng kịp nói chêm vào: “Vậy thì anh còn đắn đo gì nữa sao?”
“Cô cũng biết ngoài cô ra thì còn một nhân vật lớn nữa chính là Đinh tổng, tuy nhiên muốn gặp anh ta lại là chuyện khó khăn.” Vừa nói Song Nhĩ Khanh còn bày thêm biểu cảm khắc khoải của mình, chỉ vì muốn nhận lại được sự cảm thông từ người bên cạnh.
Thật ra cuộc đối thoại giữa hắn và Tiểu Phỉ đều được Lữ Thiết Nhan nghe thấy, máy nghe lén cô đưa Tiểu Phỉ bỏ vào túi xách quả nhiên có hiệu quả. Hiện cô đang đi theo sau hai người bọn họ, chuyện Song Nhĩ Khanh vừa nói cô sớm biết trước rồi, bản thân hắn là người mưu cầu cao, nếu thành công lôi kéo Đinh Thiên Ân về phía hắn nói không chừng đến lúc đó hắn liền quay lưng lại đâm anh một nhát chí mạng. Cư nhiên cô không nghĩ anh ngốc nghếch đến nỗi bị Song Nhĩ Khanh vắt mũi.
Trên xe, Tiểu Phỉ đặt tay mình lên tay hắn tỏ vẻ quan tâm: “Đừng lo chỉ cần anh thành tâm sẽ nhận lại được may mắn mà.”
Quả nhiên dịu kế mỹ nhân mà tiểu thư chỉ mình có hiệu nghiệm, mỗi lần an ủi Song Nhĩ Khanh bằng một hành động lại khiến bản thân hắn như bị dụ hoặc, Song Nhĩ Khanh quay sang nhìn Tiểu Phỉ tỏ vẻ đáng thương: “Tôi biết, cảm ơn cô đã an ủi tôi, chỉ cần cô lúc nào cũng bên cạnh tôi, tôi đã thấy hạnh phúc được phần nào rồi.”
Lữ Thiết Nhan và Tiểu Phỉ giống như có thần giao cách cảm, cả hai sau khi nghe câu nói giả nai của Song Nhĩ Khanh liền gào thét trong lòng, muốn nôn nhưng không thể nôn. Hơi thở của Tiểu Phỉ lên xuống ngập ngừng, cậu nhanh quay mặt ra phía cửa sổ để bản thân có thể dễ chịu hơn một chút. Tiểu Phỉ không ngờ Song Nhĩ Khanh lại có tài ăn nói đến vậy, mồm miệng khôn khéo xu nịnh, bảo sao tiểu thư lại bảo mình cần đề phòng hắn.
*Két
Hồi sau hai người đã đến quán bar, Song Nhĩ Khanh hành động một cách ga lăng đi xuống xe mở cửa, tay để trước bụng, đầu cúi thấp cất giọng dịu dàng: “Mời Regina tiểu thư xuống xe.”
Tiểu Phỉ chìa tay của mình ra, ngay lập tức hiểu ý Song Nhĩ Khanh vội đưa tay giữ lấy, vài giây sau đó Tiểu Phỉ tiếp tục để một bên chân của mình xuống trước, đôi chân thon dài hiện rõ trong mắt hắn, tiếng nuốt nước bọt vang lên. Song Nhĩ Khanh xấu hổ đảo mắt đi chỗ khác. Tiểu Phỉ nghe thấy chứ, cười thầm trong bụng vờ như không nghe thấy chầm chậm xuống xe. Không quên nắm tay của Song Nhĩ Khanh, hai người sau đó đi vào bên trong.
Tiếng nhạc xập xình liền vang lên ập vào hai bên lỗ tai. Không khí náo nhiệt, có chút hỗn loạn, thoạt nhiên rất ồn ào. Tiểu Phỉ quay qua nhìn người bên cạnh đề nghị: “Hay là chúng ta vào phòng vip đi, tôi cần chút yên tĩnh.”
Song Nhĩ Khanh rất chiều ý, gật đầu: “Được chúng ta vào phòng vip.”
Đó cũng là ý muốn mà Song Nhĩ Khanh đang mơ tưởng đến.