Hiện giờ chân Hiểu Tinh đỡ đau hơn và dần hồi phục, cô muốn về nhà ngặt nỗi vị thiếu gia đây cứ thích chắn đường.
Wey… tôi khỏe rồi cảm ơn đã đưa tôi đi bệnh viện bây giờ tôi phải về nhà, bye bye! _ Hiểu Tinh tỏ ra biết ơn và yêu cầu dc về nhà.
Này nói đi là đi sao? Ơn nghĩa gì thế này? _ Cậu ta có ý trách móc.
Cô ko trả lời mà tự ý bước đi khoan thai vô tư vô ý sao chân cô đá vào gầm cánh cửa kết cục bi thảm là ngã vào vòng tay cậu ta, cô vội vàng đứng dậy mặt cô xanh đỏ trộn lẫn ko nói ko rằng gắng gượng bỏ đi. Phía cậu ta càng nực cười hơn, tim cậu ta cứ nhảy lô tô mặt thì ko còn hột máu à phải nói máu dồn tới não thân đứng như tượng bất động bất dịch.
Cậu ta tự gạt phăng cảm giác lúc nảy sang một bên và tự lừa gạt bản thân đó chỉ là sợ cô ta ngã đè chết mình thôi.
( Kakakakaka lý do hết sức vô lý)
Cô ra trước cổng gọi ba đế đón nhưng ba cô bận ở nhà viết văn điện thoại bật chế độ ” Im lặng là vàng ”. Cô giận quá gọi cho Lưu Trinh tới rước, trên đường Lưu Trinh hỏi han cô đủ điều:
_ Hey cậu sướng nhe, cả trường đồn rần rần lên chuyện cậu dc hoàng tử của trường bồng đi cấp cứu đó.
Nói đoạn Lưu Trinh còn cười cợt chọc Cô thêm:
_ Sao cảm giác có huyền bí khó lý giải lắm không nà?
_ Bí bí giải giải cái đầu cậu, bực mình._ Cô khó chịu mắng Lưu Trinh 1 tràn.
Lại nói đến vị thiếu gia ấy, kể từ lúc chạm mặt Hiểu Tinh cậu ta cứ bị cảm giác gì đó khó nói được tên cảm giác ấy bủa vây trong đầu.
Cậu tạ vừa bước chân vào dinh thự to lớn, tức nhà cậu gặp ngay ba cậu đang ngồi trên bàn, ông ấy gọi:
_ Tiểu Tường qua đây ba có đôi chuyện muốn bàn cùng con!
Cậu lạnh lùng ngồi xuống, gượng mặt ko biểu cảm khiến ba cậu thấy buồn hơn: _ Có chuyện gì ko ba?
Ba cậu cười trừ và ngỏ ý: ” _ Ngày mai chúng ta và mẹ con cùng đi nhà hàng ba muốn giới thiệu với con con gái của Hiệu Trưởng trường còn đang học đấy, chắc con cũng biết con bé mà nhỉ? Vừa xinh đẹp, nho nhã lại rất tài giỏi.
Ông tiện thể khen vài câu hi vọng cậu có cảm tình với cô bé.
Cậu ta im lặng và phán 1 câu: _ Con bận tập đàn ko đi dc.
Ba cậu thấy thế cố nài nỉ thêm: _ Đi đi con, tập đàn lúc nào tập chả được, gặp con bé 1 lần cho biết, nếu dc 2 đứa có thể kết bạn hoặc tiến tới luôn!
Cậu ta chưa kịp nói thêm thì mẫu thân cậu từ trên lầu bước xuống: _ Ba con nói đúng đó, từ trước tới giờ con có quen ai đâu, chưa có bạn gái nữa là…phải quen cho biết chứ! Vả lại con trai cưng của mẹ đẹp trai lại giỏi cô bé đó mẹ chắc 100% là thích con cho xem.
và sau đây là căn biệt thự nhà họ Trương
Tại đây đang có sự hiện diện của nữ hoa khôi Trương Ý Hàm và ba mẹ cô ấy.
_ Hàm Hàm à, ngày mai ba mẹ sẽ sắp xếp đưa con đi xem mắt 1 vị thiếu gia nhà họ Du, con có quen cậu ta ko?
Ý Hàm nghe thế cuối mặt thẹn thùng: _ Uhm… dạ con có nghe nói, anh ấy là hoàng tử trong mơ của nhiều bạn nữ lắm ạ! Nhưng mà lỡ anh ấy ko thích con thì sao? Con từng nhìn thấy anh ấy vài lần tính anh ấy lạnh lùng lắm ít khi thấy anh ấy vui cười với ai.
Ạ…. nghe con nói là biết cục cưng của ba thích người ta rồi chứ gì hè hè! Sợ gì có ba mẹ, con gái xinh của ba xinh đẹp tài năng lại thanh lịch như thế này biết bao chàng vương tôn công tử xem con là người trong mộng ý chứ. _ Ba Ý Hàm khen ngợi con mình hết lời.
Quay lại với Du Vỹ Tường, cậu ta thấy ba mẹ cứ nói miết nên đồng ý cho xong đỡ phiền phức.
Hai ông bà mừng rỡ chưa xong, cậu nói thêm: _ Nhưng đây là lần cuối con chỉ tới cho có mặt thôi, còn mắt mũi thế nào ba mẹ cứ tự nhiên nhìn, đừng lôi kéo con thêm nữa. Con nói rồi, con chưa muốn yêu đương gì, con chỉ muốn yên ổn học ngành của con thôi.
Bàn xong cậu bỏ lên sân thượng tập đàn 1 mình trong nỗi cô đơn đã ăn sâu vào người cậu.
Bên dưới ba mẹ cậu lại hiện lên nỗi buồn, mẹ cậu nhìn ba cậu rồi nói: _ Haizz thằng bé này từ nhỏ đã ko thấy dc nụ cười của nó, e ko yên tâm dc anh à!
Ông Du cũng bộc bạch: _ Thôi tất cả là do ông trời sắp đặt, mình cứ thử lần này coi sao biết đâu nó quen dc 1 cô gái có thể mang lại nụ cười thật sự cho nó.
Nhà Hiểu Tinh __
Ba…….tiếng thét kinh hoàng của Hiểu Tinh làm ba cô giật bắn người rớt cả bút, ông quay người lại mắng yêu con gái:
_ Con bé ranh này, làm ba hết hồn, suýt chết vì suy tim đấy biết ko?
Hiểu Tinh chân nhắt chân lành bước vào ngồi phệt xuống bộ ghế gỗ miệng lảm nhảm: _ Ba đáng ghét, sao con gọi ko trả lời?
Ba cô xoa đầu cô: _ Thoai cục vàng, ba biết lỗi rồi, tại ba chỉnh chế độ im có nghe con gọi âu mờ bắt máy chớ! Hể chân con làm sao vậy?
Hiểu Tinh giận dỗi trả lời: _ Xe tông, mà ba ko hay sao?
Ba Hiểu Tinh vội vàng ngồi xuống xem vết thương con gái: _” Chật chật, tội con tôi quá, sao ra thế này? ”
_ Con mét mẹ, kêu mẹ về xử tội ba giờ._ Hiểu Tinh nhìn lên di ảnh của mẹ nhõng nhẽo.
______
Mãi nói đến nhân vật chính chúng ta lại bỏ rơi ngài tác giả đã dùng mồ hôi, nước mũi của mình hao tâm lao lực vì sự nghiệp văn học này.
Cái tên ảo Lâm Tử nó bịa ra bây giờ trở thành trò cười cho chính mình, nó vừa lau tách lau bàn vừa suy ngẫm chuyện về gia đình: _ Cha mẹ ơi! Con đã xa nhà bao lâu nay, chắc hẳn cha mẹ cũng báo công an tìm trẻ mất tích, có khi lục tung mấy khúc sông sợ con chết đuối nơi nào rùi….híc híc thật là muốn khóc mà chả có giọt lệ nào rơi nỗi là sao? Ông trời ơi!……………
Chuyện gì..chuyện gì..? _ Chú Bình nghe nó la oai oải hết hồn chạy ra.
Ơ…dạ con nhớ nhà thôi hà chú hề hề! _ Nó vớ đại lý do trả lời chú.
Làm chú sợ chết khiếp, nhớ nhà phải ráng làm đi có lương rồi chú cho về quê thăm. _ Chú cũng hiểu dc tình cảnh nó lúc này an ủi.
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn lấp lánh rực rỡ cả thành phố, khung cảnh bắt đầu nhộn nhịp về đêm.
Quán cafe chú Bình đã lên đèn và công việc pha chế càng tất bật hơn, nó đã mặc bộ đồng phục dành cho phục vụ vừa pha chế vừa bưng hộ chú ra bàn cho khách.
Két………… tiếng thắng xe của những vị khách sang trọng lịch lãm ghé vào, 2 cô nàng và 2 anh chàng vô cùng bảnh bao bước vào cửa xoay.
Nó kính cẩn mời chào: _ Xin chào quý khách, mời quý khách sang bàn bên này ạ!
Hai cô gái kia trong có vẻ cao sang kênh kiệu bước vào bàn cùng 2 chàng nọ ngồi xuống và lật menu ko thèm nhìn mặt nó luôn, chảnh ớn.
_ Cho tôi 1 tách Coffe cappuchino.
_ Tôi 1 tách Macchiato.
Hai chàng trai bảnh tỏn kia gọi chung 1 khẩu vị là cafe đắng nguyên chất từ Italia.
Nó ghi chép cẩn thận rồi xin phép vào trong pha chế. Bụng thầm nghĩ: _ ” Thánh thần ơi, 2 thứ kia nghe còn biết đường pha, còn thêm cafe Italia nguyên chất ở đâu ra vậy chời? ”
Bí quá nó gọi chú ra pha giúp nó, chú bước ra pha 1 cách chuyên nghiệp làm nó lóa cả mắt *_*
Xong nó có nhiệm vụ bưng ra để trên bàn và không quên buông lời nói quen thuộc Chúc Ngon Miệng ạ!
Cả 4 vị đó ko thèm nhìn mặt cảm ơn nó mà cấm đầu thưởng thức.
Thiết nghĩ ta có nên thương lượng chú tuyển thêm nhân viên ko vì quá ít nhân lực trong khi quán đắc hỡi ôi làm không kịp là mất khách như chơi. _ Nó lẩm bẩm.
Làm 1 tua tới chóng mặt, bụng nó lại kêu la thảm thiết, nó ngồi trong quầy pha chế nghỉ mệt.
Nhạc chuông dt nó reo lên: _ Quẩy, ai đó?
Đầu dây bên kia: _ Mình Hiểu Tinh nè, cho sdt làm chi rồi ko nhớ vậy cô nương?
_ Á là cậu hả, gọi có j hông?
Có, mình với Lưu Trinh chuẩn bị đi ăn đêm cậu có rãnh ko? _ Hiểu Tinh rủ rê.
Nghe tới đây bụng nó càng đồng tình hơn phát thanh quyết liệt, nó trả lời: _ ” Mình cũng đang đói lên meo rùi mà đang bận làm việc chắc là ko dc ăn cùng 2 cậu ùi ”
Hiểu Tinh tò mò: ” Hửm cậu làm thêm à? Ở đâu zạ nói đi tụi này tới góp tí công suất coi! ”
Nó đáp: ” Tại quán cafe Blue gần ngã tư đèn xanh đèn đỏ gần công viên ABC đó!”
15′ sau, 2 đứa lái xe tới nơi, vào trong gặp nó cả bọn mừng húm. Nó hăng hái chào mời: ” Cung nghênh 2 vị khách iu dấu của tớ ”. Muốn uống gì cứ nói, có gì tớ ghi nợ cho trả góp lần lần. ”
Cậu này biết đùa quá đấy._ Lưu Trinh gõ vào trán nó cốc cốc.
Hí hí tớ đang chán đây, đùa tạo không khí mừ. _ Nó nhọn mỏ nói.
Ok không giỡn nữa để tụi tớ vào giúp cậu 1 tay cho nhanh. Lưu Trinh nhanh miệng.
Dứt lời 2 nàng hăng sai phụ bưng đồ uống cho khách.
Hoàn thành xong công việc, quán đóng cửa đúng giờ quy định. Ba cô gái 2 chiếc xe máy phi đến 1 địa điểm ăn uống trông đơn giản nhưng hấp dẫn vô cùng, mắt nó như hái dc sao trên trời lung linh sắp rớt.
Ba nàng kêu 3 ký tôm hùm nướng ra chấm tương sốt ăn ngon lành, nhìn nó ăn Hiểu Tinh và Lưu Trinh ko ngớt hơi cười.
Nè Lâm Tử cậu đói từ kiếp nào vậy hả? Ăn từ từ thôi mắc nghẹn là tớ ko hô hấp nhân tạo cho cậu đâu á! _ Hiểu Tinh cười chọc nó.
Lưu Trinh cũng hùa theo: ” _ Phải đó, cậu này ăn uống phải từ tốn chút chứ, con gái gì ko giữ hình tượng j hết, ai mà dám đeo đuổi đây ”.
Nó nhai ngồm ngoàm nói: ” Hai cậu á… hông lo ăn tớ ngốn hết bây giờ ở đó hình với chả tượng ”.
_ Thoai chúng ta ăn thôi kẻo con heo này nó tranh mất phần đấy! _ Hiểu Tinh chế giễu. Xem
Xem này, nói người ta mà cách ăn của 3 nàng cũng y nhau ” Cá mè một lứa” mà.
Xa xa có ánh đèn le lói của 2 chiếc 4 bánh sang chảnh hướng tới quán ăn của tụi nó.
Oh kìa ko ai khác chính là 3 vị hoàng tử trong mơ của các cô gái, rốt cuộc 3 chàng kia vào đây làm gì? _ Lưu Trinh phụ họa
Ăn chứ gì hỏi lãng nhách. _ Nó, chen vào 1 câu có duyên dễ sợ.
Ba anh chàng đập troai tiến tới bàn bên cạnh và gọi rất nhiều hải sản tất cả đều dc tẩm gia vị nướng lên thơm phưng phức. Lập Tuyên phát biểu:
_ Này ăn thoải mái đi hôm nay tớ bao!
_ Ệ hôm nay cậu mới lãnh lương hay cưa dc gái mà hào phóng thế? _ Lực Quân châm chọc.
Vỹ Tường cũng góp phần chen chút: ” _ Hào phóng mà vào đây, coi như cậu ta còn biết khôn nhỉ? ”
Lập Tuyên đành bó tay với 2 tay tổ này khai sự thật: ” _ Thật ra hôm nay ăn mừng chiến thắng Lực Quân nhà chúng ta lên dc Top đầu bảng xếp hạng ca khúc được yêu thích nhất ”.
Thật ra phải nói anh bạn Lập Tuyên này là người có lương tâm nhất trong 3 anh bạn này, hiền nhất luôn. Nhưng tới mức cần nghiêm khắc thì cả Lực Quân bon chen cũng phải đầu hàng.
Thôi ăn đi kẻo nguội. _ Lập Tuyên chấm dứt cuộc trò chuyện lãng xẹt này.
Bàn bên, Hiểu Tinh: ” Hum nay quên cúng cô hồn hay sao lại gặp 3 tên tâm thần phân liệt này nữa. ”
Lưu Trinh chen vào: _ dc rồi mà, cẩn thận họ nghe giờ!
Nó chỏ mỏ vào: ” _ Này có phải cậu có thù oán gì với bọn họ hả? ”
Hiểu Tinh kể nhỏ vào tai nó chuyện ban sáng.
Ú À… vui quậy kaka! _ Nó hí hửng lên.
( Bụng bảo dạ, ko ngờ các tình tiết xảy ra rất khớp và đúng với cấu kết truyện của nó, mát cả lòng dạ không uổng công sức ta bỏ ra hàng giờ ngồi cống hiến chữ).
Đang ra sức tàn phá mồi, bọn nó kêu thêm mấy chai bia ra nhâm nhi cho thấm tình chiến hữu thì cả 3 nó có cảm giác chạy dọc sống lưng, hình như bị ai đó liếc ngang liếc xéo.
Cổ Lực Quân hỏi khẽ Vỹ Tường:
_ Hey, lại gặp 3 nhỏ này rồi, có duyên nhỉ? Ể mà nghe đồn cậu bồng nhỏ Hiểu Tinh gì đó đi cấp cứu phải hông?
_ Uhm…làm ơn mắc oán cậu nhắc tới làm j. _ Vỹ Tường lườm quýt bọn nó.
Lập Tuyên đang im lặng bổng cất tiếng: _ ” kệ bọn họ đi, con gái là vậy ó ”.
Lực Quân lại tò mò hỏi: _ Vỹ Tường à cậu trước giờ có để mắt tới ai chưa?
Câu hỏi ấy dc đáp lại bằng ánh mắt chết người Lực Quân cảm nhận dc sát khí từ cậu nên nghoảnh đầu lại nhìn Lập Tuyên với ánh mắt thấu hiểu.
Lập Tuyên nở nụ cười nửa miệng vô tình làm cho Lưu Trinh, vốn trước giờ chả yêu ai phải lỗi vài nhịp tim và vội nóc mấy ngụm bia vào nhằm hạ cảm giác ấy xuống.
Cô tự nhủ: ” Chắc mình say rồi phải ăn cho tỉnh thôi. ”
Ăn xong trả tiền quán, cả ba đứa con gái dắt nhau đi nhà nghỉ à nhầm ra khỏi quán.
Cuộc đời ko dễ dàng như vậy, khi cả 3 đụng phải mấy tên dê xồm.
_ Úi mấy em xinh đi đâu khuya vậy theo tụi anh về ngủ nào!
Tên kia bước tới định động tay động chân thì 3 vị anh hùng bàn kia đã bẻ tay hắn cong ngược vòng luôn, hắn la như chó kêu ăng ẳng, tình thế như vầy tên kia nóng máu nhào vào tấn công và lại thảm hại dưới tay chàng ca sĩ Lực Quân.
Mấy tên còn lại hơi ngán nên đã rút lui, trong đó có 1 tên cầm iphone quay lén cảnh ca sĩ Lực Quân động thủ giữa chốn đêm khuya. Lập Tuyên đã nhanh mắt tóm dc hắn và giẫm nát iphone rút cả thẻ nhớ và sim ra tịch thu.
Ba nàng kia lại chả cần làm gì chỉ đứng xem phim hành động đã mắt ấy. Xong cả bọn, 3 cô nàng đối đầu 3 chàng trai.
Woa… anh hùng cứu mỹ nhân à? _ Nó lên tiếng.
Hểu Tinh tiếp lời: ” _ Hừ lại đụng mặt các người nữa ”
Vỹ Tường tằng hắng: ” Uh..rrr, phải chi mỹ nhân cũng đỡ, đằng này toàn mỹ lợn ”
Lưu Trinh đáp: _ Tụi này mà là mỹ lợn thì các người là thụ lợn rồi phải hông 2 cậu á hahahaha! ”
Ba đứa đứng cười như đười ươi làm 3 chàng tức hộc máu, Lập Tuyên nhìn quanh 1 lượt 3 cô xong phán 1 câu mát xanh trời xanh:
_ Các cô khuya rồi định ở đây làm loạn à, về nhà ngủ hết đi!
Hứ các người mới phải là người xéo trước đóa. _ Hiểu Tinh cãi lại.
Vỹ Tường mới lên tiếng:
_ Các người làm ơn mắc oán quá đấy, ko phải tụi này vừa ra tay nghĩa hiệp giúp các cô đuổi bọn thần kinh kia đi sao?
Hiểu Tinh chống nạnh: _ Cóc có mượn nhé, tự các người thích thì tự ra tay còn lấy chúng tôi ra làm cái cớ khoe mẻ tài cán.
Há há hiệp sĩ lợn kakakaka……….! _ Nó hóng hớt vừa nói vừa cười vô tư.
Cô đó, lùn mà ham nói, nín ngay cho tôi!_ Hắn quát tới cả mặt người chả liên can như nó.
Nó tức trào máu hộng vì câu nói của tên Vỹ Tường lảm nhảm trong miệng: ” _ Hực tức chết mờ, ta chính là mẹ đẻ của người đấy, ko nhờ bà đây ai xây dựng hình tượng hoàn hảo cho ngươi thì ngươi có ngày hôm nay à? Đồ bất hiếu, biết vậy ta cho ngươi làm 1 thằng bê đê, thụ lòi là ok roài ”.
Cha mẹ ơi, con có phải lùn lắm đâu chỉ tại nó cao quá thôi mà……..khóc ko ra nước mắt haizzz.. _ Nó than vãn.
Vỹ Tường nghe nó nhảm bán tính bán nghi nó nói xấu cậu lập tức xoay qua trừng mắt: _ Cô… mới nói cái gì đó?
Hiểu Tính thấy Vỹ Tường cố ý xúc phạm nó nên quay qua chửi tiếp 1 câu rồi dắt cả bọn bỏ đi: _ Anh quá đáng vừa thôi sao có thể bắt nạt cậu ấy chứ, đừng để bọn này nhìn thấy mặt các người, lo mua khẩu trang đi Hứ! ”
Chấm dứt xung đột, nhà ai nấy về. Tuy vậy nhưng mỗi người 1 góc nằm và suy nghĩ tới vụ xung đột lúc nãy cả đêm.
__End
Mọi người cảm thấy sao ạ? Tại hạ tay không tất sắt đã nặn ra cả đêm mới thành 1 chap đấy. Tay mơ mới viết có vẻ vẫn còn lọng cọng vụng về 1 tí. Hi vọng dc mọi người ủng hộ và động viên để Tại Hạ có tinh thấn chiến đấu tiếp.
Đa Tạ đã ghé thăm!