Bách Tùng choàng tỉnh giấc, ngực trái anh đau đớn như bị ai khoét mất một mảng để cướp lấy trái tim. Trong giấc mơ vừa qua, mọi hình ảnh của Thanh Lam đều sụp đổ hóa thành cát bụi trong tâm trí anh. Chỗ nằm bên cạnh trống không, người đã rời đi từ lúc nào chẳng hay.
Trong lòng anh dâng tràn sự lo lắng, Bách Tùng khoác vội quần áo. Tung cửa chạy ra ngoài tìm Thanh Lam. Song, không một ai biết Thanh Lam là ai. Trong trí nhớ của họ chưa từng biết người nào tên Hoàng Thanh Lam. Ngay cả người thân thiết nhất với Lam là Mỹ Anh. Cô ấy cũng chẳng nhớ ra nổi Thanh Lam là ai. Cô ấy không có người bạn nào tên Thanh Lam.
Bách Tùng tình cờ trông thấy sợi dây chuyền có đá ánh tím trên cổ Mỹ Anh. Anh sự tỉnh, nhận ra rằng có lẽ cô đã sử dụng quyền năng xóa sạch ký ức về bản thân mình. Cô muốn sự ra đi của cô sẽ không khiến ai phải buồn. Ai ai cũng có thể hạnh phúc như tâm nguyện của Lam.
Ký ức về Thanh Lam dần dần tan biết trong trí nhớ anh. Khác với mọi người, Bách Tùng không thể quên Thanh Lam ngay. Ký ức về cô trong anh quá sâu đậm. Vì thế mỗi ngày hệ thống sẽ xóa đi một chút ký ức về cô, từng ngày từng ngày mỗi ngày một ít. Cho đến khi nào anh hoàn toàn quên đi thì thôi.
Mỗi ngày, Bách Tùng đều ngồi trên ghế sofa nơi Thanh Lam hay đọc sách mỗi khi anh làm việc. Từng chút một ghi lại ký ức về cô. Cho đến một ngày, lỗi hệ thống cuối cùng ở thế giới này được anh khắc phục hoàn toàn. Ký ức anh lại trở nên vụn vỡ, những mảnh nhỏ trong đầu anh cứ quẩn quanh. Hình bóng người con gái tuyệt đẹp dưới ánh hoàng hôn. Dưới tác động áp lực từ quyền năng mà Lam sử dụng. Dần dần mọi ký ức về Thanh Lam đã bị xóa đi. Anh chỉ có thể nhớ người con gái anh yêu tên Lam, màu tóc đỏ vang mạnh mẽ quyến rũ. Mắt nâu tròn sóng sánh. Miệng cười xinh hoa mùa hạ.
[Mr. Doctor, nếu ngài cứ cố gắng nhớ về cô ấy. Tức là ngài đang phản lại quyền năng. Mọi ký ức của ngài cũng có thể bị áp lực quyền nắng đè nén tệ hơn nữa ngài sẽ mất trắng ký ức. Chẳng có cách quay về thực tại nữa.]
“Tôi không muốn quên cô ấy.”
[Ngài sẽ trở nên mất trí.]
Bách Tùng hướng mắt nhìn ra bầu trời tối đen như mực.
“Mất trí cũng được, tôi sẽ yêu cô ấy lại từ đầu.”
Bách Tùng khắc phục xong tất cả lỗi mà hệ thống gặp phải, anh mày mò thêm nửa năm. Cuối cùng cũng có thể tìm được kẽ hở để quay về thực tại. Trước khi đi, anh chỉ ôm theo một hộp gỗ được cất giữ cẩn thận. Đó là báu vật của anh.
Bách Tùng bước vào kẽ hở nọ. Thời không luân chuyển mạnh mẽ, không gian và thời gian thay đổi liên tục. Chỉ cần anh xác định đúng thế giới anh muốn quay trở về, chỉ cần vươn tay chạm tới anh sẽ có thể quay về thực tại. Bách Tùng ôm hộp gỗ trong lòng, khẽ cất giọng.
“Thanh Lam, đợi tôi.”
Nhưng phần ký ức trong đầu anh đã bị xáo trộn hoàn toàn. Vào thời khắc quyết định, anh đã chọn sai. Anh chọn thời không quay về năm năm trước. Đó là ngày anh tỏ tình cô ở khu cắm trại.
Bách Tùng xuyên vào khoảng thời gian đó. Anh ôm hộp gỗ lẳng lặng đứng ở một góc tôi. Ánh mắt anh hướng về phía sân khấu. Bách Tùng thấy chính anh trên sân khấu đó, anh ôm một cô gái nhỏ vào lòng. Cô ấy vươn tay quẹt ngang giọt nước trên mí mắt. Trái tim anh bất giác nhói đau.
“Em đã từng khóc như thế vì hạnh phúc ư?” Bách Tùng khẽ lẩm bẩm.
Một đoạn ký ức nào đó trong đầu anh quay trở lại. Cùng lúc đó cánh cửa xuyên nhanh mở ra một lần nữa, nó hút anh vào trong đưa anh đến một nơi khác.
Bách Tùng xuyên đến một căn phòng tối om mù mịt. Thanh Lam ngồi bên cạnh anh lặng thinh, anh trầm ngay cúi đầu ngồi bên gối. Trong đầu anh lại xuất hiện một đoạn ký ức nữa.
Cô ấy ngồi bên cạnh an ủi anh, đây là lúc Sơn Lâm mất. Đêm nào cũng vậy, lẳng lặng ngồi cạnh anh hết một đêm dài. Chỉ vì sợ anh cảm thấy cô đơn.
Bách Tùng siết chặt hộp báu vật trong tay, anh xoay người bước vào cửa xuyên nhanh một lần nữa. Anh muốn tìm lại tất cả những ký ức về cô mà hệ thông đã kìm nén và xóa bỏ. Anh quyết tâm đi gom lại từng mảnh ký ức ghép chúng lại. Anh muốn nhớ lại, tất cả về cô. Thanh Lam của anh.
Cánh cửa xuyên nhanh mở ra một lần nữa.
Bách Tùng bước ra cũng là lúc tiếng kéo đàn violin vừa dứt.
Ánh sáng chiếu thẳng nổi bật một nơi trong góc tối. Cô phù thủy xinh đẹp xuât hiệu dưới ánh đèn sáng rực. Cô ấy là Thanh Lam, bờ môi đỏ, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh trên sân khấu.
Bách Tùng nhận ra, giây phút đó anh ở trên sân khấu cũng say mê lọt vào ánh mắt cô. Anh nắm chặt cây violin trên tay. Chôn chân tại chỗ nhìn cô. Cô ấy quá xinh đẹp, nàng phù thủy kiêu sa quyến rũ. Hóa ra anh đã bị đôi mắt nâu tròn kia trói buộc từ giây phút này.
Bách Tùng ôm hộp gỗ rời đi, tiếp tục đi đến chiều không gian khác.
Năm cô tròn 18 tuổi.
Anh đưa cô đi đăng ký kết hôn.
Thanh Lam lúc đó rất hạnh phúc, cô cười híp mắt ôm chầm lấy anh.
“Kể từ hôm nay em chính thức trở thành vợ của anh, chi tiêu trong nhà do em nắm giữ. Ông xã! Đưa thẻ của anh đây.”
Anh ngoảnh đầu nhìn cô, khẽ móc trong ví tiền ra một tấm thẻ đen.
Bách Tùng nhìn thoáng qua chiếc ví, anh ngẩn người. Bên trong ví có một tấm ảnh nhỏ đặt gọn gàng trong ngăn đựng ảnh. Bức ảnh Thanh Lam nắm tay một đứa trẻ, miệng cười rất tươi.
Môi anh mấp máy: “Bé… bé An?”
Ký ức về bé An được kích hoạt trong tâm trí anh một lần nữa, tất cả ký ức về chuyến tuần trăng mật đáng nhớ quay trở lại.
Cánh cửa thời không mở ra.
Anh lập tức bước vào.
Lần này cảnh cửa xuyên nhanh đưa anh đến một hôn lễ tuyệt đẹp. Anh vô hình giữa dàn khách tham dự đông đúc, mọi người cùng hướng mắt về phía sân khấu. Nơi cô dâu và chú rể trao nhau nụ hôn. Thanh Lam chủ động hôn lên môi anh.
Hôm nay cô rất đẹp, thế gian này anh chưa từng gặp người đẹp như vậy.
Anh và cô đã từng kết hôn sao?
Bách Tùng cất bước vào trong cánh cửa xuyên nhanh, anh ngoảnh đầu nhìn lên sâu khấu một lần nữa. Cô dâu cười rất tươi, váy trắng lộng lẫy như một nữ hoàng. Hóa ra ngày cô đẹp nhất là ngày hôn lễ hai người diễn ra.
Cánh cửa thời gian lại mở ra.
Anh bước vào một căn phòng bày trí lạ lẫm.
Dường như đây là khách sạn mới phải.
Anh thấy chính mình ngồi khoanh tay trên sofa cả đêm, mắt luôn hướng về người con gái say ngủ trên giường.
Thì ra anh đã từng ngồi nhìn cô chăm chú mấy giờ liên, chỉ để tò mò ngắm cô say ngủ.
Đó là lần Thanh Lam đi nhầm phòng.
Đoạn ký ức được kích hoạt một lần nữa.
Bách Tùng xuyên về năm cô 22 tuổi.
Trong căn phòng tối đen như mực.
Cô ôm gối khóc nức nở, anh vô hình nên chỉ biết lẳng thẳng đứng bên cạnh cô. Nhìn cô khóc nức nở. Bách Tùng không khỏi đau lòng, anh vươn tay đặt lên đôi vai gầy. Nhưng vô dụng, nó xuyên qua cả thân thể bé nhỏ.
Tiếng cô nấc nghẹn trong đêm, “Bách Tùng…”
Anh vội đáp, “Tôi đây.”
Nhưng Thanh Lam chẳng thể nghe thấy được.
Giọng Thanh Lam run run, “Đừng yêu em nhiều như thế nữa, em phải đi đó. Phải rời xa anh đó.”
Bách Tùng khẽ ôm Thanh Lam vào lòng, mà kệ đôi bàn tay mình xuyên qua cơ thể cô.
“Tôi… tôi không thể…”
“Nhưng tôi hứa, tôi sẽ đi tìm em, bằng mọi giá phải tìm được em.”
“Đừng khóc nữa được không?”
Căn phòng vang lên tiếng nấc nghẽn, tuyệt nhiên chẳng có một thanh âm nào hồi đáp. Cô và anh ở cạnh nhau ngay lúc này. Trái tim đều vì đối phương mà đau đớn. Vậy mà một cái chạm tay cũng chẳng thể chạm vào nhau.
Bách Tùng lao như bay vào cánh cửa xuyên nhanh, anh tìm mọi cách để bắt được thời không của thực tại. Anh muốn tìm lại cô, lau nước mắt cho bằng chính đôi tay mình.
Bằng mọi giá phải gặp lại em.
Anh chật vật trong suốt ba năm, xoay vòng giữa hàng tá ký ức giữa hai người dần dần mọi ký ức bị xóa bỏ lại quay trở về bên anh một lần nữa. Thời khắc anh nhớ lại mọi thứ cả hai từng trải qua, Bách Tùng nhắm mắt dứt khoát chọn một con đường duy nhất. Con đường lý trí và trái tim mách bảo. Anh tiến thẳng về phía trước chọn thời không cho riêng mình.
Ánh sáng bừng lên, anh bị xoáy sâu vào nơi đó, trong tay khăng khăng ôm hộp báu vật không rời.
Bách Tùng bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, anh mở mắt ra. Đây là căn phòng của anh ở thế giới thực tại. Anh đã quay trở về thành công.
“Lam, tôi đi tìm em.”
Chiếc hộp gỗ vẫn trong tay anh không rời.
_____________
Rất nhiều năm sau đó.
Khi hai người kết hôn viên mãn hạnh phúc.
Đứa con gái nhỏ rất biết cách nịnh ba nó, nhóc con bám lấy ba không rời, con bé cứ chạy lăng xăng trong phòng làm việc làm phiền anh không xa nửa bước.
Nhóc con chỉ tay vào hộp gỗ đặt ở trên kệ thật cao.
“Cái đó là cái gì vậy ba?”
Bách Tùng ngước mắt nhìn theo hướng tay bé con chỉ.
“Đó là báu vật của ba.”
Bé con phòng má, “Chẳng phải ba nói An Yên mới là báu vật của ba sao?”
Bách Tùng bật cười, anh rời khỏi bàn làm việc, tiến đến chiếc kệ cao kia lấy hộp gỗ xuống.
“An Yên là báu vật mới, đây là báu vật cũ.”
“Trong đó có cái gì vậy ba?”
Bách Tùng mở hộp gỗ ra, bên trong đó là một tấm ảnh đã cũ, bức ảnh một người con gái xinh đẹp đeo tạp dề hình trái tim bất ngờ hôn vào má anh một cái. Miệng anh lúc đó vừa hay lại cười rất tươi. Trong đó còn có hai chiếc cốc bằng gốm. Một cái ngay thẳng hoàn mỹ, một cái xiêu vẹo buồn cười.
Dưới đáy mỗi cốc có dòng chữ khác nhau.
For My Darling.
For My Mein Kleine.
Đây là báu vật của anh.
Kỉ niệm đầu tiên của hai người.