Ngày hôm sau như đã nói Châu Thanh liền chuẩn bị đồ đi vào Rừng Bão Tố. Trước khi đi cậu cũng không quên nấu một nồi canh thuốc hồi phục. Tuy rằng rất đơn sơ, chỉ có nước thôi nhưng thật ra cũng rất đầy đủ dinh dưỡng.
Ngày hôm qua sau khi nghe Châu Thanh nói muốn đi vào rừng Bão Tố Thiên Tử Dật rất giật mình. Phải biết ca nhi này là một tên cặn bã nhát gan, ngay cả đến gần khu rừng cũng không dám. Lần này hắn nhìn ra được Châu Thanh có vẻ rất quyết tâm, hắn muốn nhìn thử xem ca nhi này có thể làm được gì.
Tuy nói rừng Bão Tố thời tiết khắc nghiệt nhưng cũng có không ít yêu thú sống bên trong đó. Mà những yêu thú có thể sống được trong khu rừng này thì không cần phải nói cũng biết là rất mạnh, vì vậy Châu Thanh không có ý định vào sâu bên trong, trước mắt cậu chỉ định đi vào 100 mét ngoài bìa rừng.
Hiện tại ma pháp hệ mộc của Châu Thanh chỉ mới cấp 1, cậu không dám tùy tiện xong vào rừng sâu. Dù sao cậu cũng không muốn chết thêm lần nữa, hơn nữa ở nhà còn có anh chồng tiện nghi và hai tiểu bảo bối đang chờ đó.
Thật ra sau khi biết tình trạng của nguyên chủ, Châu Thanh cũng thật muốn chết đi, nhưng sau khi phát hiện thế giới này cũng không quá tệ, ít nhất cậu biết được thế giới này có một nghề gọi là Đan Pháp Sư.
Thông qua ký ức của nguyên chủ Châu Thanh có thể khẳng định Đan Pháp Sư và Đan Sư là cùng một loại nghề tương tự nhau, cũng là luyện đan, khác biệt ở chỗ là chỉ có những người có ma pháp hệ mộc mới có thể trở thành Đan Pháp Sư. Điều này đối với một Đại đan sư có truyền thừa linh hồn hệ mộc mà nói như cá gặp nước, tuy rằng cái truyền thừa này sau khi tới thế giới này đã trở thành ma pháp cấp 1.
Kiếp trước cấp bậc truyền thừa của Châu Thanh rất cao, theo cấp bậc tăng lên, cậu cũng có thể luyện được nhiều linh đan cao cấp hơn. Mất 80 năm rèn luyện, nếu tính theo cấp bậc ở đây thì truyền thừa của cậu đã cấp 8 rồi, bây giờ phải bắt đầu từ đầu Châu Thanh cảm thấy cuộc sống nào có đơn giản như vậy.
Ông trời cho cậu sống lại, cũng lấy mất công sức 80 năm của cậu.
Châu Thanh nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này ra sau đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của hai tiểu bảo bối đi về phía rừng Bão Tố. Châu Thanh tin rằng nếu cậu đã nâng cấp bậc truyền thừa được một lần thì chắc chắn lần thứ hai cũng sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi bước ra khỏi nhà, nhiệt độ liền tăng cao, cao hơn nhiệt độ bình thường bốn năm độ, càng lại gần rừng Bão Tố nhiệt độ càng tăng cao. Cũng may là nhà cậu có gói nhiệt độ, có thể điều chỉnh nhiệt độ thích hợp cho cơ thể, tuy rằng chỉ là hàng dỏm.
Khi gần tới bìa rừng, Châu Thanh bắt gặp một người quen, à không, là nguyên chủ quen mới đúng. Gã tiến lại gần Châu Thanh, giọng nói khàn đặc mùi rượu: “Mấy nay đi đâu vậy? Sao không thấy mày ra nhậu cùng bọn tao?”
Bệnh chết rồi. Châu Thanh thầm nghĩ.
“Ở nhà có chút việc.” Châu Thanh lạnh nhạt đáp.
“Hôm nay nhà thằng Bình Cung mở tiệc đãi con nó đầy tháng, nghe nói có rượu mới ngon lắm, đi không?”
“Không đi.” Châu Thanh lắc đầu, đùa à, nhà bao việc còn thời gian đâu mà đi ăn tiệc.
Gã kia hiển nhiên rất kinh ngạc với lời Châu Thanh, gã không tin một tên sâu rượu lại nói ra lời này. Gã không vui nhíu mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Không đi? Mày không phải rất thích rượu sao?”
“Tao cai rượu rồi.” Châu Thanh bình tĩnh nói.
“Mày cai rượu?” Gã kia ha ha cười, tên phế vật một ngày không uống rượu bây giờ lại nói cai rượu? Còn chuyện gì mắc cười hơn cơ chứ.
“Ừ. Bây giờ tao phải chăm lo cho gia đình không có thời gian vui chơi nữa.” Châu Thanh cũng không để ý tiếng cười khinh miệt của gã, nói xong liền lướt qua người gã đi về phía rừng Bão Tố.
Chăm lo gia đình? Tên phế vật nghiện rượu nghiện cờ bạc kia? Gã cảm thấy có lẽ hôm nay trời nóng quá nên mới khiến mình nghe những lời kỳ lạ như vậy.
Càng tới gần rừng Bão Tố, mồ hôi Châu Thanh rơi càng nhiều, lúc này cậu cũng chẳng để ý tới suy nghĩ của gã kia như thế nào, vì bây giờ cậu cảm thấy rất nóng, ngoài nóng ra thì không có gì khác, ngay cả túi nhiệt cũng không phát huy được chút tác dụng gì.
Sau khi tới rừng Bão Tố rồi Châu Thanh mới thấy rõ, bên ngoài rừng 500 mét thì nắng nóng, sâu 500 mét thì chính là bão tố, sâu hơn nữa thì cậu không thấy gì cả. Nhìn tình hình này nếu muốn bước vào sâu 500 mét có vẻ khó.
Châu Thanh không nghĩ ngợi nữa, trước mắt cứ đi vào đã rồi tính sau, dù sao cũng không thể về tay không được.
Ngay khi bước chân đầu tiên chạm vào mảnh đất đầu tiên ở rừng Bão Tố, Châu Thanh cảm thấy nhiệt độ lại tăng lên mấy độ, có vẻ như khu rừng này có cái gì đó ngăn chặn, hơn nữa rất rõ ràng ngay sau khi cậu bước chân vào cảm giác như mình đi xuyên qua một tầng khí mỏng, khu rừng trời xanh nhìn từ ngoài vào lúc này lại là đang trời âm u, một tia nắng cũng không có nhưng nhiệt độ lại cao lạ thường. Châu Thanh không khỏi nâng lên vài phần cảnh giác, bắt đầu từ từ đi vào bên trong.
Chỉ mới đi vào được 30 phút Châu Thanh cảm thấy cơ thể mình như muốn bị nóng đốt cháy, nếu không phải có ma pháp tạo thành một tấm chắn nhỏ thì cậu đã thật sự bị chết khô rồi. Nhưng cách này chỉ duy trì được 2 giờ mà thôi, bây giờ chỉ còn 1 giờ rưỡi cậu phải đẩy nhanh tốc độ mới được.
Lúc này đây Châu Thanh mới biết được hai tiểu bảo bối nhà hắn là thiên tài thế nào, có thể đi sâu vào trong rừng này giết không ít yêu thú cấp 2 cấp 3 mà không chút tổn hại nào. Bây giờ kinh mạch bị hủy, ma pháp cũng không còn, chỉ là một người bình thường mà có thể đi vào khu rừng này lấy được một ít cỏ dại đem về nấu canh. Tuy rằng những loại cỏ đó bọn nhóc chỉ lấy ở 1 mét trong rừng Bão Tố nhưng sức nóng cũng không phải dễ chịu gì.
Trong 30 phút Châu Thanh nhặt được không ít cỏ dại có công dụng giống với những linh thảo cấp 1 ở đại lục Tôn Minh. Điều này khiến Châu Thanh rất vui mừng, vì bây giờ cậu chỉ có thể luyện đan pháp cấp 1 mà thôi, có cỏ dại cấp cao hơn cũng không làm được gì, như vậy cậu sẽ cảm thấy rất tiếc.
Châu Thanh phát hiện ra loại cây cuối cùng trong đơn thuốc trị liệu cho chân của anh chồng tiện nghi của mình, cậu nhìn ra được trong cơ thể của Thiên Tử Dật có độc, hơn nữa tất cả đều tụ lại ở đôi chân kia, cho nên chỉ cần giải độc ra là được, nhưng quá trình thì rất tốn thời gian, hơn nữa cây cỏ dại kia cũng chỉ có thể dùng đủ trong 1 tháng.
Cho dù là vậy nhưng Châu Thanh cũng muốn có được loại cây đó, trước đó cậu đã có được một cây, sau khi có được thông tin của loại cây này làm cậu vui mừng hết biết. Loại cỏ này có tên là Cỏ Tứ Bạch, bởi vì 4 lá đều là màu trắng, cấp 1, công dụng có thể giải độc, không có tác hại nào.
Nhưng điều khó là lúc này có một con yêu thú cấp 2 đang nằm cạnh đó a, nếu là lúc trước yêu thú cấp 2 đương nhiên cậu sẽ không để vào mắt, nhưng bây giờ cái con yêu thú không được cậu để vào mắt lại có thể đe dọa đến tính mạng của cậu.
Châu Thanh suy nghĩ một chút, quyết định tìm cách dụ con yêu thú đó đi, bởi vì cậu thấy bên dưới Cỏ Tứ Bạch có mấy hạt hạt giống. Năng lực truyền thừa có thể giúp cậu thúc đẩy quá trình gieo trồng, chỉ là hiện tại năng lực của cậu còn chưa thể làm được.
Thật ra Châu Thanh có thể đợi đến lúc mình lên cấp 2 rồi quay lại vẫn được, nhưng cậu nhìn ra con yêu thú kia sắp lên cấp 3 rồi, cậu không thể đợi được nữa. Thông qua ký ức của nguyên chủ cậu biết được cấp bậc yêu thú của thế giới này cũng giống như ở đại lục Tôn Minh, tuy rằng bằng cấp với tu luyện giả, nhưng vẫn mạnh hơn bốn năm phần. Chưa kể đến một lần thăng một cấp, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều, nếu đợi con yêu thú đó thăng lên cấp 3 Châu Thanh liền mất cơ hội.
Cỏ Tứ Bạch mọc ở vùng bão tố, bây giờ cậu lại gặp được ở chỗ này, hơn nữa còn có hạt giống, Châu Thanh thật sự không muốn bỏ qua một chút nào. Châu Thanh nhìn con yêu thú đang ngủ trong lòng thầm mắng chửi nguyên chủ ngu dốt, không lo học hành suốt ngày đi đánh bài đánh bạc hại cậu bây giờ chả biết con yêu thú này là giống loài gì, năng lực thế nào.