Tiểu Đông xoay người đi lấy khăn và rượu. Khi trở lại đã thấy thê chủ của hắn đang nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc lòa xòa trước mặt phụ thân. Hắn đi vào gây ra tiếng động nên khiến nàng quay lại. Hiểu Linh nhìn thấy Tiểu Đông liền đứng dậy, nói:
– Ngươi dùng rượu lau qua người nhạc phụ một lần, ta xuống đun nước, dùng nước ấm lau lại lần nữa. Nhạc phụ không biết bao lâu rồi chưa ăn nên không chắc khi tỉnh sẽ ăn được cơm, ta sẽ nấu cho ông ấy bát cháo. Ngươi cứ an tâm ở trên này. Đại phu đến thì kêu ta một tiếng.
Nói rồi không chờ Tiểu Đông phản ứng lại, cô đi nhanh xuống bếp. Vừa vào cửa đã đụng Tiểu Hàn đang lụi cụi bê nồi canh làm cô phát hoảng. Canh này đổ xuống thì chẳng phải sẽ bỏng nặng sao, một đứa trẻ năm tuổi mà dám bê như vậy. Cô không dám lớn tiếng, vội đi đến, từ đằng sau nâng nồi canh tránh khỏi tay Tiểu Hàn. Trên tay đang nặng đột nhiên nhẹ bẫng khiến Tiểu Hàn ngơ ngẩn, quay mặt lại nhìn thì thấy tỷ tỷ đang ngay sau lưng hắn. Hiểu Linh bê nồi canh đặt ra chỗ khác rồi quay sang nhìn Tiểu Hàn nghiêm nghị nói:
– Tiểu Hàn, lần sau không cho phép đệ bưng đồ nóng như vậy. Đệ là tiểu hài tử, tay chân còn yếu, không may dội lên người bị phỏng thì phải làm sao?
Tiểu Hàn ngẩn người:
– Nga… trước giờ đệ vẫn bưng a. Chuyện gì của người lớn, đệ cũng làm được. Nhị ca cũng vậy. Chẳng phải tỷ luôn nói: tiểu hài tử không làm được việc thì bán quách đi cho xong mà.
Lần này tới lượt Hiểu Linh đứng hình. Ra là hai đứa trẻ này luôn cố gắng làm công việc của người lớn vì bị người tỷ tỷ vô lương tâm này dọa bán đi. Không trách khi cô tỉnh lại thì nghe thấy tiếng cầu xin đừng bán huynh đệ bọn họ. Cô lờ mờ hiểu ra. Có lẽ do thân thể này định đưa hai tiểu đệ đi bán, Tiểu Đông cố gắng ngăn cản dẫn đến xô xát rồi bị đánh vào đầu khiến cô xuyên qua.
Tiểu Hàn thấy đại tỷ đột nhiên im lặng, lo sợ tới kéo áo:
– Tỷ tỷ… ta…
Hiểu Linh bị lôi về thực tại. Nhìn ánh mắt lo sợ của Tiểu Hàn, cô thực không đành lòng, ngồi xuống đối diện với tiểu đệ:
– Từ nay về sau, đệ muốn làm thì làm, muốn chơi thì chơi. Ta sẽ không bao giờ bán huynh đệ các đệ, cho dù nghèo đói chết cũng sẽ không. Nên không cần phải lo lắng. Đệ còn nhỏ, chuyện gì làm được thì làm. Nhưng việc bê đồ nóng như vậy thì đừng làm nữa. Nhớ chưa?
– Ân… đệ nhớ rồi.
Tiểu Hàn thấy ánh mắt lo âu, đau xót của tỷ tỷ mà lòng chợt thấy hạnh phúc. Có lẽ những cố gắng của hắn và nhị ca rốt cuộc cũng được ông trời đền đáp. Tỷ tỷ đã thay đổi rồi.Và hắn tin, tỷ tỷ hắn sẽ không đối xử tệ với huynh đệ bọn hắn nữa.
Hiểu Linh lâm vào xúc động trong chốc lát liền ổn định lại cảm xúc:
– Được rồi, đệ đi rửa tay chân lại đi, ta đi nấu bát cháo cho Lưu thúc. Thúc ấy không biết mấy hôm nay đã ăn gì chưa nữa, nấu chút cháo cá vừa vặn dễ tiêu lại bổ dưỡng.
– Cháo cá sao? Đệ chưa thấy ai nấu cháo cá bao giờ? Mà tỷ biết nấu ăn sao?
Tiểu Hàn ngạc nhiên hỏi. Trong nhận thức của hắn, nữ nhân là hiếm khi xuống bếp, chỉ trừ khi nhà không có nam nhân. Phụ thân hắn mất sớm, khi đó nhị ca cũng sáu tuổi nên đã xuống bếp rồi. Hắn còn chưa từng thấy tỷ tỷ vào bếp đâu.
– Vậy ta nấu thử một chút, lát đệ nếm xem được không nhé?
Hiểu Linh cười cười, cũng không giải thích gì thêm. Tiểu Hàn gật đầu:
– Hảo… đệ muốn thử. Đệ giúp tỷ được không?
Tiểu Hàn không muốn làm tỷ tỷ mất hứng. Dù sao là lần đầu hắn thấy tỷ tỷ vào bếp. Một phần cũng muốn quan sát tỷ ấy nhiều hơn, một phần nữa là có thể giúp tỷ tỷ một chút. Hắn sợ tỷ tỷ sẽ hun khói cả nhà đấy.
Hiểu Linh biết tiểu đệ có ý tốt cũng không ngăn cản.
– Hảo… một lát đệ ra ngoài nhổ cho ta một nắm hành nhé. Lưu thúc nên ăn nhiều hành, ra mồ hôi được thì bệnh mới nhanh khỏi.
Tiểu Hàn nghe vậy nhấc chân ra ngoài hái luôn, tranh thủ trời chưa tối hẳn. Hiểu Linh lấy một chút bùi nhùi, dùng hai viên đá đánh lửa gõ một hồi. Cuối cùng cũng có chút khói bay lên từ mớ bùi nhùi đó. Việc nấu nướng bằng bếp rơm, củi không thể làm khó được Hiểu Linh, nhưng riêng việc phải đánh lửa bằng đá lửa thì đây là lần đầu tiên cô làm. Cẩn thận thổi mớ bùi nhùi cho đến khi thấy ánh hồng của lửa, cô nhanh chóng bỏ vào bếp và cho thêm rơm vào. Lúc này cô mới nhớ ra, bếp vừa nấu ăn không bao lâu, hẳn là từ đó có thể thổi lửa lên được. Lắc đầu cười cười bản thân nhiều khi mất thời gian vào những chuyện không đâu. Cô bắc một ấm nước và nồi nấu cháo lên cùng nhau. Bếp được làm từ sắt thanh, chia làm ba ô chữ nhật, mỗi ô có bốn thanh ngang đầu rau nên có thể cùng một lúc nấu ba nồi.
Cháo này cô nấu lẫn cả gạo và khoai lang cho thơm hơn. Cũng không phải cứ cháo gạo không sẽ ngon, trước đây cô nấu cháo thường cho thêm các loại ngũ cốc và lương thực khác vào.
Bếp nấu nước được cô liên tục cho thêm rơm để cháy lớn, nhanh sôi. Còn bếp cháo thì chủ yếu nấu bằng thân ngô và củi nhỏ liu riu là được. Rất nhanh, nước đã sôi, cô bắc ra ngoài rồi cho nồi luộc cá lên. Cá để nấu cháo ngon nhất phải nói đến cá chuối, cá chép rồi đến cá rô. Nhưng cá chuối lại khá nhiều xương. Đã tối rồi nên cô không dám dùng cá này nấu cháo nên đành dùng cá rô ít xương hơn. Cho nồi lên bếp xong, Hiểu Linh xách ấm nước lên nhà chính. Cô không định vào nhà mà chỉ đặt ấm nước trước cửa rồi nói vào:
– Ta để nước sôi ngoài cửa…
Nói xong quay người xuống bếp luôn. Bếp nấu bằng rơm, không thể không coi chừng được. Vừa vào bếp, cô đã thấy Tiểu Hàn đang chở lửa. Nồi cá cũng vừa sôi. Cô đun thêm một chút rồi bắc ra, vớt cá vào bát rồi đổ số nước luộc cá vào nồi cháo đặc đang sủi tăm nhè nhẹ, đảo đều. Cô lấy một chút cháo ra nếm, cháo hơi nhạt một chút nhưng có vị ngọt của khoai và nước cá. Thịt cá thêm chút gia vị nữa cho vào là vừa vặn. Cô quay sang phân phó Tiểu Hàn:
– Đệ trông chừng lửa nhé, không cần to quá đâu.
Vừa nói xong với Tiểu Hàn thì ngoài cổng vang lên tiếng người nói, là giọng của Lập Hạ:
– Đại phu, là ở bên trong.
Lập Hạ vào sân, dẫn theo một nữ tử trung niên chừng 35-40 tuổi, ngũ quan đoan chính. Đồng tử của Hiểu Linh co rút lại khi nhìn thấy trang phục của người phụ nữ đó. Đây rõ ràng là áo tứ thân của Bắc Bộ quê hương cô a. Áo cánh hiện tại cô đang mặc rất đơn giản và phổ biến nên dù là ở đâu cũng có thể có. Nhưng áo tứ thân là một trang phục đặc trưng của đất nước cô, thậm chí là chỉ riêng Bắc Bộ mới có, Nam Bộ còn không mặc loại trang phục này. Lẽ nào đây là một thời không song song với thế giới của cô.
Áo tứ thân là áo khoác ngoài, dài từ cổ buông xuống dưới đầu gối chừng 20 cm. Áo có hai vạt trước và sau. Vạt trước có hai tà tách riêng nhau theo chiều dài. Vạt phía sau cũng chia làm hai nhưng khâu vào với nhau hình thành một đường dài gọi là sống áo. Khổ vải chỉ có chừng 35–40 cm nên phải can tà lại với nhau để thành một vạt áo. Như vậy vẫn gọi là áo có tứ thân. Áo tứ thân gồm hai vạt, bốn tà. Áo không có khuy, dài và có hai tay áo dài. Bên trong áo là một chiếc yếm nội y sau đó là chiếc áo cánh mỏng màu trắng kết hợp với chiếc váy đen dài đến trên mắt cá chân. Một chiếc dây lưng tối màu được quấn ngang hông kéo dài tới mép váy. Dây lưng phần lớn chỉ mang tính chất trang trí, có thể đeo thêm xà tích hoặc có thể để túi tiền bên trong. Ngoài cùng là chiếc áo tứ thân buông xuống tha thướt làm cho thân hình nữ tử được gọn gàng, thon thả.
Hiểu Linh đang ngẩn người nhìn bộ trang phục thì bị tiếng hắng giọng của người phụ nhân gọi tỉnh:
– A… thực xin lỗi, đại phu. Mời ngài vào nhà…. Bệnh nhân nằm trong nhà ạ.