Ba tỷ muội về đến nhà thì đã thấy Tiểu Đông dọn đồ ăn ra bàn: Một âu cơm trắng, một đĩa trứng rán nhỏ, một bát canh rau đay tầm tơi và một đĩa đậu cô ve xào. Hiểu Linh nhíu mày. Dường như đây là xuất ăn chỉ cho một người đi. Bốn người các cô ăn làm sao đủ. Nhà vẫn còn lương thực a, đâu đến mức để mọi người ăn một chút như vậy.
– Tiểu Đông. Đồ ăn chỉ có vậy thôi sao?
Khuôn mặt Tiểu Đông đột nhiên tái nhợt, hắn quỳ xuống dập đầu không ngớt:
– Thê chủ, ngài tha tội… ta hôm nay về quá muộn, không kịp mua thịt cho ngài. Buổi chiều… buổi chiều ta sẽ cố đi mượn một chút. Ngày mai ta sẽ xoay sở tiền để mua đồ ăn thịnh soạn hơn.
Thấy tỷ phu quỳ xuống, cả Lập Hạ và Tiểu Hàn đều làm theo. Hiểu Linh sững người vì phản ứng quá lớn của Tiểu Đông. Cô lờ mờ nhận ra số thức ăn này có lẽ chỉ dành cho cô, còn ba người họ sẽ ăn dưới bếp đồ ăn thừa còn lại. Thời phong kiến xưa ở nơi cô cũng là như vậy. Câu nói của cô làm Tiểu Đông hiểu sai ý. Cô kéo tay Tiểu Đông lên:
– Cả ba đứng dậy đi. Các người hiểu sai ý ta. Ta nghĩ đây là đồ ăn chuẩn bị cho cả nhà mà chỉ có vậy thì quá ít nên mới hỏi mà thôi. Không cần phải sợ hãi.
– Thê chủ… làm… làm sao có thể. Đương nhiên đây là đồ ăn của ngài, chúng ta… chúng ta chỉ được phép ăn dưới bếp mà thôi…
Tiểu Đông phân bua, giọng càng ngày càng nhỏ lại, vẫn sợ thê chủ không vừa ý.
– Tiểu Đông, ngươi dọn cả thức ăn của ba người lên đây ăn luôn với ta. Trước đây thế nào ta không nhớ rõ, nhưng kể từ bây giờ, khi ăn cơm, chúng ta sẽ ngồi chung một bàn. Nhanh nhanh một chút, ai cũng đói cả rồi.
Không để Tiểu Đông có thời gian lo sợ hỏi lại, Hiểu Linh quay qua hai tiểu đệ kêu cả hai đi rửa tay chân, mặt mũi. Khi trở lại, mâm cơm cũng đã dọn lên xong. Canh và rau xào tăng lên không ít, thêm một rổ khoai lang to. Duy chỉ có đĩa trứng là không hề thay đổi. Nếu cô không gọi bọn họ lên ăn thì bữa trưa họ chỉ ăn khoai lang cùng rau và canh thôi sao? Hiểu Linh ngồi ngay ngắn vào bàn nhưng cả ba huynh đệ vẫn còn đứng. Cô vẫy tay:
– Tiểu Hàn qua đây ngồi với ta. Lập Hạ cùng Tiểu Đông ngồi bên kia đi. Chia bát đũa ra ăn thôi.
Được lệnh phân phối, ba huynh đệ nhanh chóng ngồi vào vị trí, Lập Hạ lấy đũa chia cho mỗi người. Tiểu Đông đang định cầm rỗ khoai chia vào bát cho ba huynh đệ thì nghe tiếng Hiểu Linh:
– Chậm đã.
Cả nhà đều dừng lại nhìn về phía cô. Hiểu Linh từ tốn kéo âu cơm trắng về phía mình rồi chia đều ra 4 bát. Cô tiếp tục cắt miếng trứng rán thành bốn phần và gắp cho từng người:
– Tiểu Hàn… đệ nhỏ nhất. Ta ưu tiên đệ miếng giữa ngon mềm…. Lập Hạ cũng vậy… đệ đang cần lớn lại phơi nắng cả một buổi sáng rồi. Tiểu Đông, ngươi cũng vất vả rồi.
Bữa cơm đột nhiên rơi vào trầm ngâm. Tiểu Đông, Lập Hạ, Tiểu Hàn còn chưa tin vào mắt hình. Thê chủ, tỷ tỷ của họ chia cơm trắng và trứng cho họ ăn. Liệu họ ăn được không? Ăn có thể bị mắng là phá sản hay không? Giọng Lập Hạ nhỏ xíu vang lên:
– Tỷ tỷ… ta không cần. Ta không vất vả. Ta ăn khoai và canh rau là được… Ta không muốn phá sản…
– Tỷ tỷ… ta thực ăn được?
Lập Hạ vừa dứt lời thì đến lượt Tiểu Hàn đưa ánh mắt đầy hi vọng nhìn Hiểu Linh hỏi. Cô cười xoa đầu Tiểu Hàn:
– Đương nhiên là ăn được. Từ bây giờ, ta ăn gì thì mọi người sẽ ăn đó. Ta sẽ ăn giống cả nhà. Thôi cả nhà ăn nhanh đi còn nghỉ một chút.
Nói rồi, cô cầm bát ăn hết số cơm của mình rồi ăn thêm một củ khoai và canh. Ba huynh đệ không nói gì, từ tốn nhấm nháp số cơm trắng đã lâu lắm rồi không được ăn cùng miếng trứng vàng ruộm.
Hiểu Linh cố gắng ăn thật no, tuy rằng thực sự cô chưa từng thích ăn khoai lang luộc. Nhưng biết sao được, đồ ăn chỉ có vậy. Buổi chiều, cô phải bắt tay vào cải thiện món ăn cho gia đình thôi. Chứ cứ để ăn như vậy, hai tiểu tử nhà cô làm sao lớn nổi. Ban sáng, khi ra đồng, Hiểu Linhh đã để ý thấy dưới mương nước gần ruộng nhà mình có cá quẫy, hẳn là bắt đầu từ đây thôi.
Ăn uống xong, theo thói quen, Hiểu Linh đi nghỉ lưng một chút. Tới khi tỉnh dậy căn nhà lại đã không còn ai. Thực không có thói quen khi không có chiếc điện thoại báo thức, không biết cô đã ngủ bao lâu nữa. Trở dậy rửa mặt một chút, Hiểu Linh mang theo một chiếc rổ vừa phải và chiếc gáo dừa rồi rảo bước ra đồng.
Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng cười nói của ba huynh đệ. Bất giác mỉm cười, cô rảo bước về phía ruộng nhà mình. Tiểu Đông và Lập Hạ tiếp tục làm cỏ lúa sáng nay.
Còn Tiểu Hàn thì nhặt nhạnh những nhánh củi nhỏ còn sót lại để nhà nấu. Mấy hôm mưa gió nên cành khô nhiều, sáng nay cậu chỉ kịp nhặt những cành to để không bị lấy mất. Vừa tìm kiếm, khuôn mặt vừa ánh lên nét cười vui vẻ. Buổi trưa nay cậu được tỷ tỷ cho ăn cơm trắng và trứng nha. Cơm thực ngon, trứng cũng thực thơm. Cậu cố ý để dành một miếng nhỏ trứng để ăn cuối cùng. Hương vị trứng dường như vẫn còn lưu trong miệng cậu lúc này. Thực tốt.
Hiểu Linh thả chiếc rổ và cái gáo xuống rồi xăn ống quần, tay áo lên. Cô chưa bao giờ đi làm đồng, cũng hơi sợ những câu truyện về đỉa bám chân. Nhưng tới nơi này, việc làm ruộng là không thể tránh được, cô lại còn là trụ cột của gia đình nữa.
Tiến tới xoa đầu Tiểu Hàn một cái, cũng coi như lấy tinh thần cho mình, cô bước xuống ruộng. Tiểu Hàn bị người đột ngột sờ tóc có chút giật mình, ngẩn người nhìn lại thì ra là đại tỷ. Cậu ngơ ngác nhìn theo, trong đầu thầm nghĩ: có nên nói cho nhị ca và tỷ phu một tiếng không, thì đã thấy tỷ tỷ chầm chậm tới gần bọn họ.
Hiểu Linh đến từ đằng sau, đã rất gần rồi, mà hai huynh đệ không hề nhận ra, vẫn miệt mài với công việc, thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện cuộc sống:
– Tiểu Đông ca, rau trong vườn nhà mình cũng rất tốt rồi. Ngày mai chợ phiên trên trấn, ca có định đi chợ không?
– Ân. Ta cũng định ngày mai mang chút rau và đồ thêu lên trấn. Đệ có muốn gửi bán cái gì không?
– Từ đợt trước, đệ chỉ thêu thêm được hai chiếc khăn, nên có lẽ để lần sau thôi.
Không biết lần này bán được bao nhiêu, đệ thực muốn nuôi một vài con gà trong nhà. Ít nhất cũng có thể bồi bổ cho tỷ tỷ và đệ đệ.
– Ân…. Để tối nay ta thử thuyết phục thê chủ nuôi gà xem sao.
– Hay là thôi đi… tỷ ấy… ca cũng đừng nói vội… để một thời gian nữa vậy.
Khụ. Hiểu Linh không biết nói thế nào. Có lẽ cô thay đổi quá nhanh khiến họ chưa dám khẳng định điều gì. Đành vậy, thời gian sẽ trả lời thôi. Cô đằng hằng một chút gây sự chú ý của 2 huynh đệ:
– Hai người ra ruộng sao không gọi ta đi cùng luôn.