Bữa cơm tối hôm đó xuất hiện thêm một món ăn mới: sắn mì luộc. Vốn định ngâm 2,3 ngày mới sử dụng để luộc, nhưng cô lại lấy 1 chút ra luộc luôn vào tối nay. Đĩa sắn mỳ từng khối, từng khối trắng bóc, nứt kẽ, bở tơi, thoảng mùi thơm nhè nhẹ. Mọi người trong nhà còn vô cùng ngạc nhiên không hiểu loại lương thực gì, hướng mắt về Hiểu Linh chờ nàng giải thích. Dù sao, món ăn này cũng là một tay nàng chuẩn bị. Hiểu Linh cũng chưa nói gì, chọn một miếng sắn nhỏ, bẻ ra, chấm cùng nước đường đặc rồi thử một miếng. Cho dù cô đã chắc chắn mình không thể nhận sai, nhưng cô cứ tự mình thử trước một chút. Miếng sắn vừa bỏ vào miệng, cô không nhịn được gật đầu. Chính là hương vị này, không hề sai: thơm, bùi, nhai kỹ có vị ngọt và một chút đắng nhẹ.
Hiểu Linh tự tay gắp vào mỗi bát một khúc sắn mì, nói:
– Đây gọi là sắn mì. Hôm qua ta gặp trên núi nhà ta. Nhưng cũng không chắc lắm vì trí nhớ ta khá mơ hồ về loại này. Mọi người ăn thử một chút. Mỗi người tối đa ăn hai khúc thôi nhé, riêng Tiểu Đông và Lập Hạ thì ăn một khúc thôi. Thứ này không tốt với trẻ nhỏ lắm.
Mọi người nghe nói vậy cũng cầm lên, chậm rãi ăn thử. Lưu thị là người nhận xét đầu tiên:
– Thứ này quả nhiên là lương thực tốt. Ăn như khoai lang nhưng lại thơm hơn. Có điều dường như có chút vị đắng.
Hiểu Linh gật đầu:
– Đúng vậy. Loại củ này hơi đắng một chút. Sản lượng của loại cây này cũng rất cao. Lượng ta nấu ngày hôm nay chỉ chừng 1 cây sắn mà thôi.
Lập Hạ giật mình, ngạc nhiên thốt lên không giấu được sự kinh hỉ:
– Sản lượng thực cao như vậy sao? Vậy… trên núi nhà chúng ta còn sao tỷ? Như vậy thì lương thực sắp tới không còn phải lo rồi.
Hiểu Linh quay lại nhìn Lập Hạ:
– Lương thực nhà ta hiện không đủ sao?
Lập Hạ bối rối quay qua nhìn Tiểu Đông. Trước đây tỷ tỷ hắn chán ghét nhất là nói đến chuyện lương thực và tiền bạc trong nhà, vậy mà hắn lại vô tình nhắc đến như vậy.
Tiểu Đông quan sát thái độ của Hiểu Linh một chút, thấy nàng không có vẻ gì là tức giận thì chậm rãi đáp:
– Thê chủ, chính là vậy. Lượng lương thực trong nhà không đủ đến tháng 6 thu hoạch, cùng lắm chỉ ăn được tới đầu tháng 5 mà thôi. Thời điểm đó cũng là thời gian sắp thu hoạch, các nhà trữ lương thực cũng không còn nhiều, sợ là phải mua với giá cao.
Hiểu Linh gật đầu tỏ vẻ đã biết, đáp:
– Vậy thì không cần lo lắng nữa. Trên núi nhà ta loại sắn mỳ này còn rất nhiều. thu hoạch chắc cũng được chừng ba bốn trăm cân. Chúng ta chế biến để lưu giữ, ăn dần là được.
Tiểu Đông khuôn mặt rạng rỡ, nói:
– Ba, bốn trăm cân lương thực sao? Vậy thì chúng ta thực không cần lo lắng gì nữa rồi. Thê chủ, loại cây này có dễ trồng hay không? Chúng ta nên báo cho thôn trưởng phát triển nó. Có thêm sắn mì này, dân thôn ta sẽ không còn lo đói mùa giáp hạt nữa rồi.
Hiểu Linh hơi giật mình vì suy nghĩ nhân rộng giống cây này của Tiểu Đông. Mới chỉ nhắc đến vậy mà hắn đã nghĩ ngay tới phát triển rộng rãi, quả nhiên là có con mắt nhìn xa a. Nhưng cô lại không muốn mở rộng loại cây này một cách nhanh chóng như vậy, cô đáp:
– Loại cây này còn mọc hoang được thì ta nghĩ trồng hẳn không khó. Nhưng việc nhân rộng nó thì chưa thể được. Vì thực chất trong loại củ này có 1 loại độc tố mà nếu không cẩn thận xử lý khi nấu ăn sẽ có thể bị ngộ độc, thậm chí dẫn đến tử vong.
Hiểu Linh hơi dừng một chút quan sát sắc mặt của mọi người. Thấy họ có chút dại đi, nhưng vẫn rất bình tĩnh mà không hề phản ứng mạnh khiến cô hài lòng. Họ tin tưởng cô.
Cô tiếp tục nói:
– Đương nhiên đồ ăn ta làm đã được trừ độc, nhưng nếu mọi người ăn xong, cảm thấy có hiện tượng chóng mặt, đau bụng, buồn nôn thì báo ngay cho ta. Rõ chứ.
Cả nhà gật đầu rồi lại tiếp tục bữa ăn. Hiểu Linh cũng ăn hết miếng sắn của mình rồi ăn cơm và bánh ngô. Không khí đột nhiên yên lặng trong vài phút thì Tiểu Đông hỏi:
– Thê chủ… vậy khi nào chúng ta đi thu hoạch số sắn kia?
– Sáng mai chúng ta đi chợ rồi, vì thế để ngày kia đi. Hôm đó để Lập Hạ và Tiểu Hàn ở nhà, ba người trưởng thành chúng ta đi thôi. Tiểu Đông cũng chuẩn bị đồ ăn qua trưa luôn.
Tiểu Đông gật đầu, vâng nhẹ một tiếng. Nhưng đến Lập Hạ lại muốn nói:
– Tỷ tỷ… để ta đi cùng mọi người đi. Ta có thể phụ được việc, sẽ nhanh hơn một chút.
Hiểu Linh lắc đầu:
– Đệ ở nhà đi. Đường núi đi rất khó khăn, củ sắn mì cũng nặng. Đệ sẽ rất vất vả. Tiểu Hàn còn nhỏ quá, đệ ở nhà trông chừng đệ ấy, và nấu cơm tối chờ mọi người là được. Mà ngày mai ta còn mua gà về, đệ phải ở nhà cho chúng ăn uống chứ.
Lập Hạ ngập ngừng rồi gật đầu:
– Ân. Ta nghe tỷ tỷ.
-0-
Tiểu Đông đẩy nhẹ cửa đi vào nhà phụ. Ở đó mọi người đang tụ tập nói chuyện một lát trước khi ngủ nên cũng không thắp đèn gì mà chỉ nương chút ánh trăng ngoài cửa sổ. Ban sáng, Hiểu Linh đã nghiêm túc nói không cho phép mọi người thêu thùa, may vá ban đêm nên bọn họ đành gác lại những bản thêu ban sáng chưa làm xong.
Lập Hạ nhìn thấy Tiểu Đông thì mỉm cười, vẫy tay:
– Đông ca ca qua bên này ngồi.
– Mọi người đang nói chuyện gì vui vẻ quá vậy?
Tiểu Đông cười cười đi vào bên cạnh Lập Hạ. Tiểu Hàn cười rạng rỡ nói:
– Bọn đệ đang nói tới chuyện nuôi gà a. Tới chục con gà lận, sẽ phải kiếm thức ăn cho chúng, trông chừng chúng không cho phá vườn. Rồi tới khi chúng lớn lên lại lo đi nhặt trứng gà. Thiệt nhiều, thiệt nhiều trứng gà. Rồi trứng đó chúng ta lại bán, lại ấp thành gà con… ôi.. nhà ta thiệt nhiều gà nha.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tiểu Hàn, lại thêm giọng nói nãi thanh nãi khí của nhóc làm mọi người không khỏi vui vẻ cười rộ lên.
Lưu Minh mỉm cười, nói:
– Nhìn mọi người hạnh phúc như vậy. Ta thực sự muốn sống cuộc sống điền viên này quá. Mọi người đầm ấm bên nhau, cùng trồng rau, nuôi gà. Cuộc sống bình bình đạm đạm nhưng tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương.
Lưu thị cười đáp:
– Lưu công tử chê cười rồi. Cuộc sống cơm ngày nay, lo ngày mai như chúng ta không thi vị hóa được như công tử nói đâu a.
Lưu Minh giả vờ giận dỗi:
– Lưu thúc… ngài lại thế nữa rồi. Gọi con Tiểu Minh là được. Cớ gì cứ Lưu công tử, Lưu công tử hoài hoài.
Lưu thị cười cười:
– Ân… chỉ là quen miệng. Tiểu Minh đừng giận. Tiểu Minh, gia cảnh nhà ngươi thế nào?
Lưu Minh cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi lựa chọn trả lời:
– Lưu gia con ở thành Tây Đô là một phú thương. Con sinh ra đã sống cuộc sống không lo cơm áo, chỉ cần lo học tam tòng tứ đức, nam giới, nam hồng và cầm kỳ thi họa chờ đến ngày lập gia đình là được. Nhưng con lại vốn là con của một phu thị không được sủng nên… nên khi sắp xếp việc hôn… hôn nhân, Đại phụ thân ép con lấy một nữ tử nhà phú thương khác rất giàu có nhưng lại có bệnh hoạn quấn thân mà ai ai cũng biết. Phụ thân con không muốn con phải khổ sở cả đời nên đã lớn mật sắp xếp cho con chạy đi, nương tựa đường ca ở trấn Tây Giai. Nhưng không ngờ trên đường đi, người đánh xe trộm tiền bạc của con còn tính bán con và Tiểu Nhã. Con và Tiểu Nhã thoát được rồi lại tiếp tục hành trình. Sau đó thì gặp Phạm cô nương…
Câu chuyện của Lưu Minh khiến mọi người chìm trong im lặng. Người thì thổn thức cho một nam tử tốt như vậy lại sém nữa bị hủy đi. Người thì cảm thán hành động liều lĩnh của phụ thân Lưu Minh dám vì hạnh phúc của con trai mình mà chống đối lại chính phu và thê chủ.
Tiểu Hàn nửa hiểu nửa không, thấy không khí đột nhiên trùng xuống thì thấy không đúng. Hắn nhẹ cầm lấy bàn tay Lưu Minh, nói:
– Minh ca không phải buồn. Huynh và Tiểu Nhã ca có thể ở đây với bọn đệ nha. Tỷ tỷ chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Lưu Minh nhìn Tiểu Hàn lo lắng cho hắn mà ấm lòng, mỉm cười:
– Ân. Ta không buồn. Đệ không cần lo lắng.
Lưu thị cũng nói:
– Thôi. Không sao. Mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Thuyền đến cầu ắt sẽ thẳng. Ngày mai hi vọng sẽ nhận được tin tức tốt. Cả nhà cũng chuẩn bị đi ngủ thôi.
Cả phòng ân một tiếng rồi sửa soạn lại giường chiếu. Lập Hạ lấy từ trong tủ quần áo ra một bọc nhỏ đưa cho Tiểu Đông:
– Đông ca, đây là số đồ thêu ta làm được. Huynh cầm đi bán đi, góp thêm chút tiền mua gà trở về. Nếu… nếu tỷ tỷ ta thực sự mua gà, huynh hãy lấy ra. Còn.. còn nếu không… thì huynh giữ lại để lo ngày sau.
Tiểu Đông mỉm cười:
– Hảo. Ta nghe đệ.