Tôi và người thiếu niên ấy quấn quýt như trăng sao trên trời suốt 18 năm, lại nhìn người kia vì nữ chính mà tương tư đổ bệnh, si tình như điên.
Bọn họ đều nói tên họ Thôi phát điên rồi, vì cô gái kia mà trốn học, chạy đi đánh nhau.
Mà tôi nghĩ một lúc, mới dịu dàng rút bàn tay đang bị người kia nắm chặt ra, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu ấy, đôi môi run rẩy, sau đó nhẹ giọng nói:
“A Trí, đoạn đường kế tiếp, tôi không có ý định đi cùng cậu.”
01.
Ở trấn Ô Thủy cứ một nhành liễu sẽ là hai dặm gió xuân, tôi lẳng lặng đứng dưới thành cầu, nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau trên cầu.
Gió thổi cành liễu phất phơ trong gió, những phiến lá nhỏ rơi xuống mặt đất, mà thiếu niên mặc áo khoác màu vàng nhạt kia tựa như cây trúc đứng thẳng trên cầu, đưa lưng về phía tôi, ôm chặt lấy cô gái nhỏ nhắn yếu ớt.
Đương nhiên tôi biết cô gái kia là ai.
Học sinh mới chuyển trường lạnh lùng mà yếu ớt, nữ chính của quyển tiểu thuyết này, Vân Nghê.
Trong quyển tiểu thuyết này, nữ chính Vân Nghê mang theo hệ thống xuyên đến, lấy thân phận học sinh chuyển trường công lược thành công nam chính Thôi Trí, hai người cùng nhau thi đỗ vào một trường học danh tiếng, cuối cùng đi đến kết thúc hoàn mỹ.
Thiếu nữ trong trẻo yếu ớt, thiếu niên lạnh lùng thiên tài, phải nói kết thúc êm đẹp xứng lứa vừa đôi.
Đương nhiên nửa chừng nhất định cũng sẽ có những đoạn quanh co, đơn giản có thể là đến từ trường học, bạn bè, người thân… Trong số đó có thể kể đến nữ phụ ác độc, là thanh mai trúc mã của nam chính, Nhan Hồi
Cô ngoài mặt vẫn là nụ cười trong trẻo, nhưng lại âm thầm tính kế ly gián nam nữ chính, bao nhiêu quanh co gợn sóng của thời điểm đó đều do một tay Nhan Hồi gây nên.
Mà Nhan Hồi này, chính là tôi.
Hoặc là nói, là nhân vật mà tôi xuyên qua.
Lúc vừa đến thế giới của quyển tiểu thuyết này, lần đầu tiên mở mắt ra tôi không nhìn thấy bố mẹ, mà là thấy nam chính của câu chuyện này, Thôi Trí.
Cậu bé mới hơn một tuổi mở to đôi mắt màu hổ phách, hơi rũ lông mi nhìn tôi.
Hai má phúng phính trắng ngần, lúc tôi mở mắt ra bỗng nhiên cậu nhóc nở một nụ cười thật sâu, mà khóe môi kia cũng lộ rõ một đóa hoa lê(*).
(*)[Một cái vòng tròn nhỏ như cánh hoa, tương tự như má lúm đồng tiền nhưng hơi nông hơn]
Cậu ấy cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không phản ứng lại.
Mà ngón tay kia lại nhẹ nhàng chọc vào trên má tôi.
Ấm áp, lại mềm mại
Lúc tôi còn đang sững sờ, theo âm thanh vang lên, ngón tay kia cũng chậm rãi rút về.
Là một giọng nữ dịu dàng ——
“A Trí, muốn chạm vào em gái thì phải nhẹ nhàng nha.”
Cậu bé có đôi mắt màu hổ phách này, hoa lê hơi lộ ra, giọng điệu ngọng nghịu nói: “Con không có chạm vào em ấy.”
Tôi chớp chớp mắt, đối mặt với cậu nhóc đang cúi đầu.
Rõ ràng là cậu đã chạm vào tôi mà.
Cậu bé quay đầu tỏ vẻ vô tội.
“A Trí thích em gái lắm sao?” Giọng nữ mỉm cười dịu dàng.
Trong tầm mắt tôi, cậu nhóc hơn một tuổi này khẽ mỉm cười, giọng nói non nớt bình luận: “Em gái lớn lên sẽ giống như hạt đậu thì là nhỏ nha(*).”
(*) [颜茴 – Nhan Hồi 茴香豆 – Hạt đậu thì là (tức là hạt đậu có tên là “Thì Là” là một món ăn địa phương của tỉnh Chiết Giang) 小茴香豆 – Đậu Thì Là Nhỏ(tiểu đậu thì là) (Tiểu Hồi Hương Đậu)]
Tuy tôi tên “Nhan Hồi” nhưng cũng không thấy có liên quan gì đến mấy lời này của Thôi Trí, nhưng từ đó về sau cậu ấy chỉ dùng danh xưng “Đậu Thì Là Nhỏ” để gọi tôi.
Lúc biết tên của cậu nhóc này, tôi mới hiểu rõ nơi mình xuyên qua.
Nhân vật chính tên “Vân Nghê” và “Thôi Trí” mà cái tên “Nhan Hồi” của tôi là một nữ phụ độc ác trong câu chuyện tình yêu của bọn họ.
Vậy nên lúc nhận ra điều này, tôi đã cố gắng hết sức muốn tránh xa Thôi Trí.
Nhưng đợi đến khi tôi có thể nói chuyện, tôi mới biết được loại hành vi né tránh này có chăng chỉ là vô ích.
Bởi vì hai nhà Thôi – Nhan đã quen thân qua nhiều thế hệ, nhà cửa cạnh nhau, cho nên mỗi ngày ngoại trừ bố mẹ tôi thì người tôi nhìn thấy nhiều nhất là Thôi Trí.
Đúng như miêu tả được thiết lập trong quyển tiểu thuyết này, dáng người Thôi Trí tuy nhỏ, nhưng mặt mày xinh đẹp, trông như búp bê sứ khiến người ta yêu thích, lại thêm dẻo miệng, Bố Nhan mẹ Nhan phải nói là vô cùng yêu thích, nên tôi có muốn trốn cậu ấy cũng không biết trốn đi đâu.
“Đậu Thì Là Nhỏ, có phải cậu đang trốn tránh tôi không?” Thôi Trí mở to hai mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có ý cười.
Tôi biện minh: “Không có.”
“Vậy sao mấy bữa nay tan học cậu không đợi tôi về chung?” Mùa đông lạnh lẽo, Thôi Trí nho nhỏ ăn mặc thật dày, tròn vo lại xinh đẹp hơn người tuyết ngoài kia.
Khuôn mặt trắng như tuyết, cánh môi đỏ thẫm, cậu bé xinh đẹp giọng nói cũng ngọt ngào, tôi nhất thời không đành lòng, mềm lòng tìm một cái cớ: “Bởi vì… Bởi vì gần đây phải trực nhật ở trường”.
Nghe vậy, cậu bé đột nhiên tiến lại gần, lông mi thật dài gần như muốn cọ vào má tôi.
Tôi đối diện với ánh mắt hổ phách của cậu ấy, cũng cố sức mở to hai mắt.
Thấy dáng vẻ của tôi như vậy, người kia liền khom lưng cười: “Đậu Thì Là Nhỏ, cậu lừa tôi! Lớp một các cậu vốn dĩ không cần trực nhật, đừng tưởng rằng tôi không biết.”
02.
Bị Thôi Trí phát hiện.
Tôi bình tĩnh nói: “Thì là…., chắc là tôi nhớ sai thôi.”
Tôi còn chưa dứt lời, đã thấy cậu bé đang khom lưng cười trước người tôi, chậm rãi đứng thẳng lên, dùng hai tròng mắt màu hổ phách nhạt nhẽo nhìn tôi.
Tôi bị cậu ấy nhìn đến có chút hoảng hốt, mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đang muốn lên tiếng, nhưng không đợi tôi mở miệng, Thôi Trí bỗng nhiên vươn ngón tay chọc chọc vào má tôi.
“Đậu Thì Là Nhỏ, sao cậu lại lão khí hoành thu(*) thế này?” Âm thanh cậu ấy ngân dài, thừa lúc tôi không kịp phản ứng cũng rút tay về.
(*) [Lão khí hoành thu (老气横秋) Ý chỉ thần thái lão luyện mà kiêu ngạo, hiện nay câu này thường được dùng miêu tả những thanh niên to miệng nhưng không làm nên trò trống gì, hoặc miêu tả người già tự cao tự đại muốn bày ra dáng vẻ lão luyện]
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, tôi cũng không phải thật sự là học sinh tiểu học, tôi có thể không “lão khí hoành thu” sao?
Nhưng tôi lại phản bác: “Cậu mới lão khí hoành thu, chỉ có những người lão khí hoành thu mới dùng thành ngữ lão khí hoành thu này!”
Nghe tôi nói vậy, cậu nhóc diện mạo xinh đẹp như ngọc này ngẩn người hồi lâu, mới phản ứng lại mấy lời tôi nói có ý gì.
Lông mi thật dài của cậu ấy khẽ run lên, sau đó mím ra một nụ cười, khiến đóa lê nho nhỏ cạnh cánh môi nhẹ nhàng lộ ra.
“Đậu Thì Là Nhỏ, cậu tức giận sao?”
Âm thanh cậu bé mềm nhũn, giọng nói còn chưa đến tuổi dậy thì, Thôi Trí hạ giọng nói chuyện thế này liền ngọt ngào lại mềm mại như mây.
Mà tôi đương nhiên sẽ không so đo với Thôi Trí mới học đến năm hai của tiểu học.(lớp 2-3)
Cậu ấy dường như đang quan sát vẻ mặt tôi, lại giống như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, từ túi đồng phục học sinh lấy ra một thứ.
Trong lòng bàn tay trắng trẻo kia là một cái hộp nhung nhỏ màu đỏ.
Hơi quen mắt.
Tôi chớp mắt nhìn cái hộp nhỏ.
“Đậu Thì Là Nhỏ, cái này cho cậu, cậu đừng tức giận nữa.” Trong giọng nói của Thôi Trí lộ ra vài phần kiêu ngạo, giống như trong cái hộp nhỏ này chứa một thứ gì đó rất tuyệt vời.
Vậy nên tôi không nhịn được mà vươn tới, mở ra xem ——
Tôi: “……”
Tôi trầm mặt trong ánh mắt kiêu ngạo của cậu bé một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “A Trí, đây là nhẫn cưới của dì Thôi đúng không?”
Thật ra tôi vốn dĩ không muốn gọi cậu ấy là A Trí, nhưng Thôi Trí luôn vì chuyện này mà quấn lấy tôi, nói nếu tôi không gọi là “A Trí” vậy chỉ có thể gọi là “Thôi ca ca”…
Thế nên tôi bắt đắc dĩ chọn gọi cậu ấy là “A Trí.”
Cậu ấy nhìn theo tầm mắt của tôi đang nhìn vào chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Sau đó Thôi Trí cong môi cười: “Không phải, đây là nhẫn đính hôn của bà ấy.”
Tôi: “……??”
Câu chuyện kết thúc bằng sự xuất hiện của chú Thôi.
Thôi Trí cũng không bị đánh, cậu ấy ỷ vào dáng vẻ xinh đẹp tinh xảo của mình, luôn được hàng xóm yêu thích bênh vực, chú Thôi chỉ có thể lui về phương án thứ hai, phạt cậu ấy học thuộc lòng.
Cậu ấy ngồi ở trong sân nhà mình, ngồi nửa ngày, liền cầm sách trèo lên vách tường giữa hai nhà.
“Đậu Thì Là Nhỏ!”.
Cậu bé có đôi mắt màu hổ phách bám trên vách tường, hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, chiếu lên gương mặt người kia, đôi môi đỏ nhỏ xíu, răng lại trắng như lưu ly, khoảnh khắc này cậu bé giơ cao quyển sách trên tay, nằm sấp trên vách tường thấp bé, mỉm cười nhìn về phía tôi.
Mà dưới ánh mặt trời chói mắt này, dưới ánh mắt chăm chú của cậu bé kia, tôi biết kế hoạch rời xa nam chính của tôi, đã hoàn toàn thất bại.
Bởi vậy “Đậu Thì Là Nhỏ” và “A Trí” ở trấn Ô Thủy yên tĩnh này, cùng bình yên trải qua mười hai năm.
Đợi đến khi Thôi Trí học năm hai(lớp 7-8), tôi vừa vặn học năm một(lớp 6-7), tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng đã gần đến tuổi dậy thì, vóc dáng và diện mạo cũng đã phát triển, khiến cậu ấy càng xinh đẹp hơn người.
Khác với những nam sinh cùng tuổi, Thôi Trí có chút “sạch sẽ”, trên người cậu ấy luôn mang theo một chiếc khăn tay, người cũng sạch sẽ, hơn nữa diện mạo hơn người, khiến cho không ít nữ sinh cùng tuổi thầm để ý.
Có lẽ không chỉ có bạn học…
Tôi nhìn nữ sinh khuôn mặt non nớt trước mắt, nghiêm túc nói: “Nếu cậu thích Thôi Trí, thì cứ tự đem đưa cho cậu ấy, tôi sẽ không giúp cậu gửi đâu.”
Khuôn mặt nữ sinh lập tức đỏ lên, cô ấy lấy thư tình về, muốn nói gì đó rồi lại không nói, chỉ dậm chân xoay người bỏ chạy.
Tôi cúi đầu tiếp tục thu dọn tập sách vào balo
Mà một âm thanh quen thuộc lúc này cũng vang lên ——
“Chậm vậy, Đậu Thì Là Nhỏ”
Giọng nói chứa ý cười, còn có chút lười biếng, vừa nghe đã biết là ai.
Một mảnh bóng đen che khuất chỗ ngồi, tôi khẽ ngẩng đầu, thiếu niên kia liền chống cánh tay lên cửa sổ, cong mắt mỉm cười nhìn lại.
Mà ngay lúc tôi nhìn người kia, cánh môi thiếu niên lại nổi lên một đóa hoa lê cạn.
03.
Trong làn gió xuân trong suốt, không biết là cảnh sắc mê người, hay thiếu niên kia càng động lòng người hơn.
Lông mi rung động, cánh môi màu đỏ thẫm, con ngươi người kia di chuyển, trong đó chỉ hiện lên thân ảnh một mình tôi.
Tôi thấy bóng dáng mình trong mắt người kia, nhất thời lòng như lửa đốt, chẳng biết vì sao lại chột dạ xoay mặt đi, chậm rãi mở miệng: “A Trí.”
Thiếu niên qua loa “ừ” một tiếng, lại chống tay lên cửa sổ nhìn vào trong, lười biếng oán trách: “Sao nhiều đồ vậy, mãi vẫn chưa lấy xong.”
Tôi nhét quyển sách cuối cùng vào balo, thở dài nói: “Vậy nên cậu không cần phải chờ tôi.”
Cậu ấy nghe vậy thu tay về, chắp tay sau cửa sổ, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía tôi: “Đậu Thì Là Nhỏ, cậu đừng có mà qua cầu rút ván.”
Đang nói chuyện, một bạn học đi qua vỗ vai cậu ấy: “Thôi Trí, lại tới đón em gái à?”
Nghe được xưng hô này, tay tôi đang dọn dẹp cặp sách hơi dừng lại, bên tai truyền đến âm thanh tự nhiên thoải mái: “Đúng vậy, Đậu Thì Là Nhỏ nhà tôi không biết đường về nhà.”
Cũng phải.
Trong lòng tôi như có một âm thanh mơ hồ cũng trả lời như vậy.
Cậu ấy là em gái tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, đứng cách cửa sổ nhét balo vào trong ngực thiếu niên còn chưa kịp phản ứng.
Thiếu niên đẹp như tranh vẽ kia vì trong ngực đột nhiên bị nhét vào một cái balo nên cả người phồng lên, nhất thời có chút kinh ngạc, chỉ nghiêng đầu mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi.
Thấy vậy tôi không biết vì sao tâm tình buồn bực, liền khoái trá nhìn cậu ấy cười cười: “Đi thôi, ca ca.”
Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt.
Sau đó trong làn gió trong trẻo, người kia cười rộ lên: “Đậu Thì Là Nhỏ, về nhà thôi.”
Tôi biết mấy ngày nay tâm tình Thôi Trí không tốt lắm
Hai năm gần đây dì Thôi đột nhiên bệnh nặng nằm trên giường, gần như không thể đứng dậy.
Tôi và Thôi Trí cùng về nhà, thấy trong sân nhỏ có một bóng dáng gầy yếu lẳng lặng ngồi đó.
“Mẹ.”
“Dì.”
Bóng dáng kia nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn lại, dáng người thanh lịch, mặt mũi xinh đẹp, chỉ là vì bệnh tật khiến dì không thể che giấu vẻ nhợt nhạt lúc này. Tiết trời mùa xuân ấm áp đến vậy, dì cũng khoác một chiếc áo thật dày, mỉm cười nhìn về phía tôi và Thôi Trí.
Thôi Trí trên tay còn ôm cặp sách của tôi chạy tới, thiếu niên tinh xảo hơi ngồi xổm xuống trước mặt mẹ mình, nghiêm túc dặn dò: “Mẹ, thân thể mẹ không tốt thì không nên đi lại nhiều, phải ở trên giường nghỉ ngơi.”
Tôi cũng đi tới, tiện thể gật đầu đồng tình.
Tầm mắt dì Thôi từ trên người Thôi Trí, lại chuyển sang người tôi, nụ cười của dì tái nhợt mà dịu dàng: “Không sao, mẹ thấy đỡ nhiều rồi.” Dì ấy đột nhiên đưa tay về phía tôi.
Tôi vội vàng nắm lấy tay dì.
Tay dì rất gầy.
Rất lạnh.
Tôi gần như theo bản năng nhìn về phía Thôi Trí đứng bên cạnh.
Thôi Trí không nhìn tôi, mí mắt cậu ấy run rẩy, trong mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.
“Tiểu Hồi, cảm ơn con đã ở cạnh A Trí.”
Giọng nói kia nhẹ nhàng vang lên.
Tôi đối diện với ánh mắt của dì Thôi, hết thảy những bối rối trong lòng dường như chẳng thể che giấu.
“Mẹ——” Thôi Trí giật giật cánh môi, gọi một tiếng.
Dù đã cố che giấu nhưng âm thanh vẫn toát ra bi thương khổ sở.
Tim tôi đập mạnh.
Tôi biết, tuy rằng trong tiểu thuyết không miêu tả cụ thể, chỉ viết một đoạn ngắn, nhưng lúc nam chính Thôi Trí học trung học cơ sở mẹ cậu ấy cũng qua đời.
Mà ngay tại hiện thực, lần bệnh nặng này gần như chẳng có dấu hiệu nào cứ thế ập vào người phụ nữ dịu dàng này.
Sau đó tiểu thuyết cũng mô tả, nam chính Thôi Trí vì mất mẹ nên cánh cửa tâm hồn cũng dần khép lại, mặc dù có thanh mai trúc mã Nhan Hồi ở bên bầu bạn, nhưng vẫn không cách nào quên được.
Cho đến khi nữ chính xuất hiện.
04.
Tôi xuyên qua cuốn tiểu thuyết này đã hơn một thập kỷ, mặc dù tôi đã cố gắng gìn giữ những kỷ niệm của quá khứ, nhưng thời gian cứ trôi hết ngày này đến ngày kia, kỷ niệm cũng đã phai mờ theo năm tháng.
Kỳ nghỉ hè vào cấp 3, Thôi Trí thi xong liền theo bố mẹ đi xa một chuyến, cũng nghỉ nửa học kỳ.(thi chuyển cấp)
Vì chuyện gì tôi đương nhiên biết rõ.
Nhưng được thêm chưa đến vài tháng, sau quãng thời gian dài chạy chữa, vào kỳ nghỉ đông năm lớp 10 của Thôi Trí, dì Thôi rốt cuộc vẫn buông xuôi.
Sau khi tiễn dì Thôi đi, trấn Ô Thủy rơi một trận tuyết rất dày.
Thị trấn nhỏ ở Giang Nam đã rất nhiều năm không nhìn thấy tuyết. Sáng sớm tôi thức dậy, kinh ngạc đứng trước cửa sổ nhìn trước mắt mênh mông một mảnh, nhìn đến ngẩn người.
Tuyết rơi rồi.
Sắp đến tết rồi.
Cửa sổ đột nhiên chuyển động.
Tôi lấy mu bàn tay lau đi sương đọng bên cửa sổ, sau đó một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Mũi Thôi Trí áp vào cửa sổ lạnh lẽo, lông mi cũng gần như muốn dán lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào vị trí tôi đang đứng.
Tôi lại lấy tay nhẹ nhàng lau đi hơi nước ở vị trí bờ môi của cậu ấy, cánh môi đỏ thẫm kia cũng dần lộ ra.
Cậu ấy hé miệng, tôi chăm chú nhìn, khẩu hình là “tuyết rơi.”
Tôi đột nhiên dán mặt mình lên.
Thiếu niên kia hình như bị động tác này dọa sợ, ánh mắt màu hổ phách giống như nước hồ, gợn lên từng ngọn sóng.
Cánh môi trên dưới của tôi chạm vào nhau, tạo ra một khẩu hình.
“Đồ ngốc.”
Thôi Trí hẳn là đã nhìn ra, bởi thế lúc này đóa hoa lê trên gò má kia lại dần lộ ra.
Cậu ấy chỉ có một vòng hoa lê.
Nhưng cũng đẹp đến nỗi khiến tim tôi run động.
Cách một cánh cửa sổ, thiếu niên kia xách một túi đồ trên tay, lại chỉ chỉ phía sau, ý bảo tôi ra ngoài.
Tôi gật đầu.
Đợi đến khi ra khỏi cửa, tôi mới phát hiện Thôi Trí mặc một chiếc áo lông mềm mại, làm nổi bật lên nước da trắng vốn có, hòa vào khung cảnh tuyết trắng xóa trước mặt.
Cậu ấy mặc màu hồng rất đẹp.
Tóc đen mềm mại, đôi mắt hổ phách, thiếu niên mặc áo khoác màu hồng, nhẹ nhàng đứng trước mắt tôi, mỉm cười lộ ra một đóa hoa lê.
Tim tôi đột nhiên xuất hiện một câu thơ.
“Ngàn cây vạn thụ hoa lê nở.”(*)
(*)[Một câu trong bài thơ “Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh”]
Cảm xúc phức tạp không cách nào hình dung kia lại ào ạt dâng lên trong lòng, vào lúc thiếu niên nhẹ nhàng quấn khăn quàng cổ màu đỏ trên tay lên cổ tôi.
“Đậu Thì Là Nhỏ, cậu có lạnh lắm không?”
“Không lạnh.”
“Đợi cảm lạnh rồi thì đừng có mà than thở.” Thôi Trí hừ lạnh một tiếng, lại nhấc cái túi trên tay lên: “Cậu xem, đây là cái gì?”
Tôi nhìn theo động tác của thiếu niên, khi nhìn thấy đồ vật trong túi, không khỏi hơi sửng sốt: “Đây là…….”
“Có phải gần đây cậu không được vui không?” Tầm mắt Thôi Trí từ cái túi kia chuyển sang mặt tôi, thiếu niên xinh đẹp lại gầy gò kia, đứng trong trời tuyết sạch sẽ này, nghiêm túc không hề có tạp niệm nhìn tôi, âm thanh nhẹ nhàng: “Cái này là pháo nổ và pháo bắn mà hồi bé cậu thích nhất đó nha.”
Tôi không vui vẻ sao?
Nhưng cậu ấy phải là người không vui, phải nên buồn hơn tôi mới đúng…
Tôi không vui… Là bởi vì tôi biết cái gọi là “nam chính” trong cuốn tiểu thuyết này thật ra là một sự tồn tại chân thật bên cạnh tôi, mà nỗi đau mất mẹ mà người kia phải trải qua, cũng hoàn toàn không giống như vài nét bút qua loa miêu tả.
Bởi vì tận mắt nhìn thấy, lại không thể ngăn cản được, người kia phải có bao nhiêu đau thương, bao nhiêu bất lực?
Tôi cắn chặt răng, mắt chua xót, tôi cố gắng cúi đầu không muốn thiếu niên trước mặt nhìn thấy.
Mà thiếu niên kia hình như hơi ngẩn người, lại có chút bối rối luống cuống.
“Sao lại khóc rồi… Đậu Thì Là Nhỏ? Sao lại không vui, nói với tôi đi, được không?”
(Còn tiếp)