Việc đã đến nước này, hối hận cũng vô ích, quan trọng là làm sao vượt qua cửa ải khó khăn này.
Diệp tiên sinh thấy Tấn vương có vẻ đã đồng ý, vội cùng hắn giải thích.
“Trương Chính khanh tuy đã trình báo Thánh Thượng nhưng không phải là điện hạ không thể giải thích, về phần những vật chứng kia, ngài cứ chối nói không biết là được. Còn công chúa, cho dù hiện tại không biết điện hạ đứng sau chuyện này nhưng khi hồi kinh cũng sẽ biết, đến lúc đó chắc chắn sẽ coi ngài là kẻ thù.”
Sắc mặt Tấn Vương có chút thay đổi nhưng vẫn trầm ngâm không nói.
“Thần cho rằng công chúa không phải là người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện. Nếu ngài ấy xem điện hạ là kẻ thù thì sau này nhất định làm khó điện hạ trong mọi chuyện. Thánh Thượng sủng ái công chúa, chuyện gì cũng chiều ý ngài ấy. Đến lúc đó, điện hạ liền gặp nguy!” Diệp tiên sinh nói đến mức “mưa phùn lất phất bay”, những người khác phía sau hắn đều gật đầu tán đồng.
Hoàng đế đối với công chúa như thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt âm u của Tấn vương càng thêm ngưng trọng, từng chút một bị lời nói lay động.
Diệp tiên sinh lại thở dài tiếp tục.
“Hơn nữa, công chúa là con gái Thánh Thượng, điện hạ ngài cũng là con trai Thánh Thượng. Đến lúc đó đã mất một người con gái, Thánh Thượng đau đớn khôn nguôi, điện hạ chỉ cần nhất quyết không thừa nhận, lại để các đại thần thượng tấu đảm bảo, chẳng lẽ Thánh Thượng còn có thể nhẫn tâm vứt bỏ một đứa con trai?”
Mất con gái trong lòng đau xót, chẳng lẽ mất con trai thì không đau? Hoàng đế đối với con cái đều khoan hậu, huống chi, hiện tại cũng chỉ là lời nói một phía của Trương Đạo Chi, vẫn chưa đối chất xác định, vẫn còn có thể tìm được hướng chu toàn.
Những mưu sĩ khác cũng lập tức hô đúng.
Tấn Vương nghe lời này cảm thấy có lý, ý định lập tức phái người đi làm, hơn nữa còn phải xử trí luôn nam tử truyền tin tới, xem như chưa bao giờ thu được thư của Bộc Dương. Nhưng hắn vừa xoay người liền đã nghĩ tới, Diệp tiên sinh nói có lý, nhưng những việc đó chỉ đúng khi mà Bộc Dương không có hậu chiêu.
Tấn Vương bước được nửa bước đã quay lại.
Diệp tiên sinh khó hiểu. Ám sát công chúa vốn là không thỏa đáng, hắn lúc trước phản đối nhưng vương gia kiên trì, lại có những người khác đều nói có thể làm. Công chúa cũng không có thân tín, đột nhiên ra sát chiêu đánh xuống ngay lúc chưa có chuẩn bị, chắc chắn có được thắng lợi. Hắn cũng cho là như vậy, hộ vệ của công chúa tuy đều là những người tinh nhuệ được bệ hạ điều từ cấm quân ra, nhưng nhân số có hạn, giết sạch còn có thể giá họa Triệu Vương, một công đôi việc.
Ai mà ngờ được, công chúa rất nhanh trí, toàn bộ đội hộ vệ đều bị diệt vậy mà vẫn để cho nàng chạy thoát.
Lưu lại tàn cục như vậy, làm sao thu thập? Nếu đã làm thì làm cho trót, nếu không chẳng lẽ đợi công chúa về trả thù sao?
“Điện hạ sao lại do dự?” Diệp tiên sinh nghi hoặc hỏi.
“Nếu Bộc Dương có ý đồ khác?” Tấn Vương trầm ngâm “Nếu Mang Sơn chẳng qua chỉ là một cái bẫy?”
Thấy hắn còn ở đây lo trước lo sau, Diệp tiên sinh sốt ruột giậm chân.
“Điện hạ! Công chúa ở trong cung dựa vào bệ hạ, bản thân ngài ấy cũng không thân tín. Lần này gặp rủi ro, gởi thư cầu viện ngài tất nhiên là thật sự cầu viện!”
Tấn Vương vẫn còn lo ngại.
“Bộc Dương người này, không thể xem thường muội ấy trẻ người non dạ, càng không thể vì muội ấy chỉ dựa vào bệ hạ mà có thể khinh thường, muội ấy có thể thoát khỏi thiên la địa võng thì biết, muội ấy quỷ kế đa đoan…” Tấn Vương ban đầu còn đang nói với Diệp tiên sinh, càng nói lại càng như lẩm bẩm nói với chính mình, “Huống chi, vì sao thấy hoàng muội không cầu viện Triệu Vương? Mà lại viết thư này đưa ta… Hay là giữa bọn họ có lục đục gì đó làm cho Bộc Dương tưởng người phái thích khách chính là Triệu Vương? Như vậy đối với ta càng có ích…”
Diệp tiên sinh nghe Tấn Vương vậy lập tức lo lắng, hắn vội vàng đi tới trước mặt Tấn Vương cúi đầu hành lễ.
“Hiện tại không phải thời gian đắn đo suy nghĩ, cho dù hiện nay công chúa không biết, trở về cũng sẽ biết! Điện hạ, Bộc Dương công chúa không thể lưu! Lưu ngài ấy một mạng, nhất định sẽ là đại họa!”
Khi Diệp tiên sinh còn đang nói đã có tin tức khác tới! Hoàng đế đã phái tới người thông báo triệu kiến, đang trên đường tới. Phải làm nhanh lên, thời gian đã không còn nhiều nữa. Bộc Dương công chúa, không thể để ngài ấy sống! Diệp tiên sinh tự dưng đối với vị thất điện hạ này kiêng kị vạn phần. Ngay trước, hắn đã nghe qua vô số lần, thất điện hạ làm người cuồng vọng nhưng có Hoàng đế một mực bảo vệ. Bây giờ có sự việc này trước mắt, người này rõ ràng có dũng có mưu. Loại người này nếu không nhanh chóng trừ bỏ, sau này chính là uy hiếp lớn nhất đối với phe ta.
Diệp tiên sinh tận tình khuyên bảo. Tấn Vương chuyển nhìn tới hắn lại suy tư hắn vì sao tận tâm tận lực muốn đẩy Bộc Dương vào chỗ chết, có phải là có mục đích riêng?
Tấn Vương trên mặt có chút chần chờ, Diệp tiên sinh vẫn cố gắng khuyên lần nữa, nhưng Tấn Vương đột nhiên hạ quyết tâm.
“Khanh không cần nói nữa! Có thư của Bộc Dương tự viết, có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt, về phần tương lai muội ấy sẽ trở thành mối họa…” Tấn Vương cười nhẹ “Còn nhiều thời gian.”
Sẽ còn cơ hội để có thể ra tay lần nữa. Điều quan trọng nhất hiện tại là phải giải quyết hoàn cảnh khó khăn này.
Bút tích trên bức thư này đích xác là của Bộc Dương. Bút pháp của nàng phóng túng lại thường thay đổi, nhấc bút hay hạ bút đều khó có thể đoán được. Còn những chữ trên giấy này, tuy cố ý dùng nét bút tinh tế cẩn thận, nhưng phong thái thường ngày lại chưa từng thay đổi.
Tấn Vương lại nhìn thư một lần nữa, đột nhiên nghĩ đến có thể đem Triệu Vương triệt để kéo xuống nước hay không?
Hắn đã hạ quyết tâm, đám người Diệp tiên sinh cũng khuyên không được. Không đợi hoạn quan tuyên triệu đến, Tấn Vương đã vào cung trước một bước, trình bức thư lên Hoàng đế.
Khi đến là Thượng Tị, ở đây mấy ngày cũng đã tới Cốc Vũ(1).
(1) Một trong 24 tiết khí. Thời gian là sau tiết Thanh Minh. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch khi Mặt Trời ở xích kinh 30° (kinh độ Mặt Trời bằng 30°). Theo wiki.
Hoa đã bắt đầu tàn, chim đỗ quyên đã hót, qua tiếp mười mấy ngày nữa là có thể cảm thụ những hương vị đầu tiên của mùa hè.
Bộc Dương ngồi dưới mái hiên, nhìn tới một nhánh cây trong đình đã có chim đỗ quyên đậu lại cất giọng kêu ai oán.
Vệ Tú chậm rãi tiến lại, một đồng tử giúp nàng đẩy xe lăn. Bộc Dương nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, tay Vệ Tú cầm một cây tiêu, đôi tay như ngọc giấu trong ống tay áo rộng rãi. Bộc Dương lập tức đứng lên đón chào.
Nhà này là Vệ Tú xây, mọi thứ đều phải thuận tiện cho nàng. Đường đi đều bằng phẳng cũng không có bậc cửa hay bậc thang, dễ dàng đẩy xe lăn đi qua. Chỉ trong giây lát đã đến trước mặt Bộc Dương, Vệ Tú cúi đầu hành lễ chào, Bộc Dương khom người đáp lễ.
“Hai bên đều là núi rừng, chim đỗ quyên hót suốt ngày. Điện hạ chắc là sẽ nhớ nhà?” Vệ Tú ngồi cạnh Bộc Dương, nhìn những chú chim kia hỏi.
Chim đỗ quyên này có bộ lông tuyệt đẹp với vằn đỏ, một đôi mắt như hạt đậu nhỏ, nhưng đen bóng sáng ngời. Lời nói Vệ Tú vừa dứt, nó liền vỗ cánh bay đi. Trong núi u tĩnh, chim đỗ quyên là nơi nơi đều có, một con bay đi những con khác cũng có thể tới.
“Ngược lại, cũng không nghĩ tới nơi đó.” Bộc Dương thu hồi ánh mắt đang nhìn trên nhánh cây.
Sống lại một đời người, đối với mọi chuyện mọi vật xung quanh, nàng đều đã thấy rõ rất nhiều. Nhà của nàng mặc dù rất lớn, nhưng ngoài thánh thượng cũng không còn ai khiến nàng bận tâm.
Nàng chỉ là đang nghĩ con đường sau này của mình phải đi như thế nào?
“Nếu không phải là nhớ nhà, hà cớ gì điện hạ lại u sầu?” Vệ Tú lại nói.
“Ta u sầu là vì tiên sinh không thể cùng ta trở về.” Bộc Dương quay đầu nhìn nàng ấy, bỗng nhiên cười nói.
U sầu trong mắt đã hòa theo nụ cười này của nàng mà tan thành hư không, ánh mắt nhìn qua khiến cho xung quanh như tỏa sáng. Bộc Dương lần nữa mời Vệ Tú.
“Tại nơi này của tiền sinh cư ngụ vài ngày, cảm thấy học hỏi được rất nhiều. Có nhiều sự việc ta còn không hiểu rõ muốn thỉnh tiên sinh chỉ giáo, chỉ tiếc thời gian không còn nhiều.”
Thư đã đưa đi. Theo tính toán, nhanh thì tối nay, chậm thì ngày mai, sẽ có người tới đón nàng hồi cung. Đến lúc đó, nàng sẽ phải rời đi nơi này, tạm thời không thể gặp được Vệ Tú. Bộc Dương đã tìm được nàng ấy, cho dù thế nào cũng không yên lòng để nàng ở đây, e sợ cho có người đến phổng tay trên của nàng.
“Tiên sinh suốt ngày ở trong núi, cảnh sắc u tĩnh trên núi cũng đã nhìn quen. Hay là theo ta vào kinh, xem qua một lần sự phồn hoa huyên náo ở Ngụy đô?” Bộc Dương một bên nói, một bên vẫn quan sát sắt mặt Vệ Tú, thấy nàng ấy bất động như núi, lại tiếp lời “Thành thị rộng lớn, những chỗ náo nhiệt cũng có kì ngộ, tiên sinh đi xem một chút, nếu không thích thì trở về là được.”
Nàng thành khẩn nói rất muốn dụ được Vệ Tú đi cùng, nhưng kỳ thật trong lòng hiểu được làm sao chỉ bằng mấy câu nói linh tinh của mình mà có thể đánh động Vệ Tú. Bộc Dương quyết định lần này khuyên không được, chờ nàng giải quyết dứt điểm chuyện trong kinh lại đến khuyên nàng ấy. Tiêu Đức Văn đã có thể mời được Vệ Tú, tại sao nàng lại làm không được?
Vì hiểu rõ, cũng không ôm hy vọng, giọng Bộc Dương rất dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng ẩn ẩn bên trong lộ ra sự nghiêm túc kính trọng. Ai ngờ, Vệ Tú nghe thấy lời ấy, hơi cười cười hỏi.
“Ta không thích vẫn có thể trở về?”
Nàng giống có thể quan sát được lòng người. Chỉ một câu ngắn gọn, rõ ràng không có gì lại như đang hỏi đến trong lòng Bộc Dương. Bộc Dương có chút không được tự nhiên, nàng hơi mím môi, đang muốn nói “Tự nhiên có thể” lại cảm thấy, nếu Vệ Tú quả thật cùng nàng đi, nàng chắc chắn không muốn để nàng ấy quay về ở đây. Đến lúc đó, cho dù là ép buộc, nàng cũng sẽ đem nàng ấy giữ ở bên mình.
– ————–