Xuân Như Cựu

Chương 4



Tại kinh thành mười hai năm sau, xe lăn không đơn giản chỉ là xe lăn mà đã hóa thành một loại tượng trưng. Tượng trưng tao nhã, tượng trưng tài học, tượng trưng hiển đạt, tượng trưng không màng danh lợi.

Trong mười hai năm này, các vị vương gia tranh chấp càng ngày càng nghiêm trọng, trong triều đa số quần thần đều có một vị quân chủ, đầu quân cho một trong các vị hoàng tử. Mà Vệ Tú lại cố tình chọn Hoàng trưởng tôn không có tiếng tăm gì, một tay phò tá hắn hướng thẳng hoàng vị, lên ngôi cửu ngũ. Hắn có khả năng điên đảo phong vân mà không có ai có thể làm được. Ngược lại dự đoán của mọi người, với công lao to lớn đó, hắn lại nhất quyết không vào triều. Tiêu Đức Văn từng hạ ba chiếu thư, muốn xây đài cao, bái Vệ Tú làm tể tướng. Ba đạo chiếu thư đó đều vẫn còn nguyên niêm phong đưa về trong cung.

Ba lần hạ chiếu ba lần từ chối, thế nhân đều tưởng rằng Vệ Tú không màng danh lợi, nhưng mà quần thần trong triều đều không nghĩ như vậy. Nếu hắn quả thật không màng danh lợi thì ở bên ngoài tiêu diêu tự tại rất tốt, không cần tiến vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị. Tại sao lại phải xuất đầu lộ diện, lại còn thể hiện tài năng, phò trợ một Hoàng trưởng tôn không hề có ưu thế?

Khi đó các đại thần đều ngầm nghị luận không ít, nhiều người đều cho là hắn thấy bản thân không thể đi lại mà tự ti, không muốn xuất hiện trước mắt mọi người. Cho nên hắn có mưu kế gì, đều trực tiếp trình lên Tiêu Đức Văn mà không phải là đưa ra trước mặt bá quan ở triều đình. Nhưng Bộc Dương biết không phải như vậy, hắn là người có ý chí kiên nghị, sẽ không vì sự thiếu hụt của bản thân mà tự ti hay đánh giá thấp mình.

Gió mát phất phơ, lá trúc lất phất, từng gốc cây trúc dần thành rừng, thân cây thon dài, bốn mùa đều xanh.

Rừng trúc thanh tịnh lại tĩnh mịch, người kia ngồi trên xe lăn phảng phất cùng rừng trúc này hòa thành một, trong vắt như trăng, thanh sạch như liễu.

Bộc Dương dừng bước tại chỗ, nắm lấy tay nữ tì đang đỡ mình. Cho dù chỉ là một hình bóng, nàng liếc mắt một cái lập tức nhận ra Vệ Tú. Nàng cho người tìm khắp trăm dặm ngoài kinh đều không có kết quả, lại không biết hắn ở tại nơi đây, an nhiên ẩn dật.

Vệ Tú dường như không biết có khách đến, hắn ngồi ở kia, lẳng lặng mà nhìn hạ nhân phía trước đang đào đất.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Bộc Dương tỉnh lại. Nàng giật mình nhận ra bản thân thất thố, lập tức điều chỉnh tâm tình, buông ra bàn tay bị nắm đến đau, khẽ cười nhìn về phía nữ tì còn đang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, tiếp tục đi về phía trước.

Nàng chậm rãi đi qua, guốc gỗ đạp trên lá trúc tạo ra một chút tiếng động. Vệ Tú nghe được quay đầu nhìn, lại như đã sớm biết người tới là ai cũng không có dáng vẻ ngoài ý muốn. Đợi Bộc Dương tới gần, hắn không nhanh không chậm nói.

“Trên người các hạ có thương tích không thể dùng rượu, không thì đã có thể nếm thử rượu ngon.”

Hạ nhân chuyên chú đào đất cuối cùng cũng bưng lên một vò rượu, hắn buông cái cuốc, đem rượu dâng lên chủ nhân. Vệ Tú tiếp nhận bình, đem giấy dán gỡ ra, sau khi mở nắp bình liền nghe được mùi rượu mát lạnh xông vào mũi.

Bộc Dương vốn nghĩ là chỉ một chén rượu, uống hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Song hiện tại chợt ngửi được mùi rượu thơm ngát bốc lên, nàng cũng tiếc nuối. Vệ Tú giỏi ủ rượu, kiếp trước sau khi Tiêu Đức Văn đăng cơ, không ít thế gia đều thấy vinh hạnh khi có được một vò rượu ngon cho chính tay hắn ủ, mà nàng lại chưa từng được thưởng thức qua.

Vệ Tú ôm lấy vò rượu trong lòng, hạ nhân đẩy hắn trở về. Bọn họ đi không nhanh, cũng chỉ bằng tốc độc của Bộc Dương. Nàng được nữ tì đỡ đi bên cạnh xe lăn, vừa đi vừa suy tư.

Người trong cung đình giỏi nhất chính là diễn trò. Với Vệ Tú mà nói thì đây là lần đầu gặp mặt của hai người, Bộc Dương đương nhiên không làm gì khiến người ta nghi ngờ. Nàng liền xưng hắn là tiên sinh.

“Quả thật đáng tiếc, nhưng cũng sẽ có ngày được cùng tiên sinh uống rượu. Nếu không ngại, có thể cho ta biết quý danh, đợi vết thương ta lành hẳn lại tới quấy rầy.”

Hỏi tên để có thể gần gũi hơn. Kiếp trước trở mặt là tình thế bắt buộc. Hiện tại nàng sống lại, cũng biết Vệ Tú có đại tài, tại sao lại không chiêu mộ hắn? Bộc Dương nàng cũng là người biết tình thế.

Vò rượu kia chỉ mới được đào lên, thân bình vẫn còn dính bùn đất, Vệ Tú cũng không để ý mà ôm chặt nó. Rõ ràng chỉ là một động tác bình thường cũng không phải phong thái tao nhã gì nhưng hắn lại làm được ra được vẻ thản nhiên phong lưu. Nghe Bộc Dương hỏi, hắn liền cười nhẹ nói.

“Tại hạ họ Vệ, tên Tú, tự Trọng Mông.”

Cử chỉ tùy ý, ngôn từ thẳng thắn, đúng là phong phạm danh sĩ. Bộc Dương ở kiếp trước, người cuối cùng nàng thấy trước khi chết chính là hắn. Từ lúc đó cho tới bây giờ cũng chỉ có hơn nữa tháng nhưng lại như đã qua bao nhiêu năm tháng tang thương. Đây là Vệ Tú của mười hai năm trước, hắn đã có phong thái năm đó chỉ là tuổi vẫn còn trẻ, còn phong nhã hơn Vệ Tú mà nàng biết rất nhiều.

Nếu tuổi trẻ hơn, phong nhã hơn, có phải… cũng dễ chiêu dụ hơn không? Bộc Dương âm thầm thầm nghĩ.

Rừng trúc cũng không xa nhà tranh, nếu như bình thường chỉ cần một lát đã có thể đến nơi. Nhưng hiện tại Bộc Dương trên người có thương tích, đi không được quá nhanh, động một chút đã vô cùng đau đớn, chỉ vài bước ngắn ngủi cũng phải đi một khắc.

Vệ Tú cũng không gấp, cùng nàng chậm rãi dạo bước.

Đến gian nhà cỏ, hắn nhìn sắc mặt Bộc Dương, tuy có chút tái nhợt nhưng tinh thần cũng rất tốt. Lúc này mới đưa nàng đến thư phòng đầy sách.

“Trong núi buồn tẻ, các hạ nếu buồn cũng có thể tới đây đọc sách.”

Sách là thứ khó có được, truyền bá cũng cực kì khó khan, chỉ có thể mượn đọc hoặc chép tay. Thế gia có được một bản chính là thiên kim khó cầu, chỉ để cho con cháu trong nhà học tập. Nếu là nhà bình dân, không thiếu người đến cuối thời có thể đều không biết được một quyển sách là cái gì.

Bộc Dương được nữ tì đỡ đi đến gần xem thật kĩ, trên giá sách để đầy sách từng quyển từng quyển xếp chồng lên nhau, có vài cuộn thẻ tre xếp chỉnh tề cạnh nhau. Nhìn trên giá sách đều không nhiễm một hạt bụi nhỏ, có thể nhìn ra được chủ nhân là một người rất yêu sách. Nàng quay đầu nhìn Vệ Tú, cười nói.

“Tiên sinh hào phóng, ta xin cảm tạ trước.”

Vệ Tú cười nhẹ, không nói gì chỉ phất tay để hạ nhân đẩy hắn đi.

Bộc Dương nhìn được, hắn muốn cùng nàng duy trì khoản cách, chỉ cần vết thương của nàng tốt liền để nàng rời đi và sẽ không gặp lại. Nếu không phải từng gặp qua hắn, nàng chắc chắn nghĩ rằng hắn là ẩn sĩ trong núi, không thích người quấy.

Nàng nhìn Vệ Tú đi xa, lại quay đầu nhìn chung quanh một phòng đầy sách rồi sau đó đưa tay lấy ra một quyển ở ngoài cùng. Đây là một quyển kinh nghĩa bàn việc thế nào đem thiên hạ quy về một mối.

Thiên hạ phân thành ba đã tám mươi năm. Tám mươi năm qua, ba nước không ngừng phân tranh, chiến loạn không ngớt, lại chưa từng phân rõ cao thấp. Đến mười tám năm trước, phương Bắc xuất hiện nội loạn soán vị, Ngụy lên thay Chu, mà hai nước khác quốc nội cũng không yên ổn. Từ lúc đó tới bây giờ, chiến tranh giữa ba nước cũng dần ít đi, thiên hạ gần như đã phân thành ba nước, đế vương các nước cũng muốn như vậy, không ai lại nghĩ thống nhất thiên hạ.

Bản kinh nghĩa này là đưa ra quan điểm như vậy. Hiện tại rất nhiều người, thậm chí đại thần trong triều, cũng nghĩ như thế. Bản kinh nghĩa này dùng từ sắc bén, văn phong lỗi lạc, cách trình bày và phân tích câu chuyện càng làm cho danh tiếng cảu tác phẩm được nâng cao.

Mục nát. Sau khi đọc xong tác phẩm thì đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Bộc Dương. Lúc này lại thấy có ghi một chút chú thích, chỉ có hai chữ “Thống nhất” (1)

(1): Đoạn này trong QT là 3 chữ, nhưng mình cảm thấy ba chữ không hay nên chuyển lại thành 2 chữ ^^

Sách của Vệ Tú, ghi chú này tự nhiên cũng là của hắn.

Mà bản kinh nghĩa này trang giấy mới tinh, rất khác biệt với nhưng quyển sách khác, hoặc là trang giấy ố vàng, hoặc là góc sách hơi cong, gáy sách thì hơi lỏng chứng tỏ thường có người lật xem. Quyển sách trong tay nàng chắc là chỉ nhìn qua một lần lập tức bọ bỏ xó.

Lại nhìn qua những chữ ghi chú nơi cuối sách “Thống nhất”. Quan điểm của Vệ Tú cũng người viết nên quyển sách này hoàn toàn tương phản, hắn cho rằng ba phần thiên hạ cuối cùng cũng sẽ được thống nhất thành một.

Bộc Dương nhẹ cười, không đồng ý với thế cục hiện tại của thiên hạ, hóa ra nàng và Vệ Tú lại có ý kiến tương đồng.

Nghĩ một lúc, Bộc Dương đặt lại quyển kinh nghĩa lên chỗ cũ một cách ngay ngắn sau đó được nữ tì đỡ trở về phòng.

Qua ngày, nàng lại tới thư phòng đọc sách, không phải vì xem nội dung sách mà chủ yếu là xem ghi chú của chủ nhân nơi này. Trên người nàng có thương tích, không thể ngồi lâu, chỉ qua loa lật qua vài quyển sách. Nhưng nhìn đã có thể biết, xem qua vài đoạn đã đủ để nàng nhìn ra được khả năng của Vệ Tú.

Phàm là minh quân thì đều yêu thích người tài.

Vương triều này lập quốc đến nay chỉ hơn mười tám năm. Hoàng đế Tiêu Ý vốn là Ngụy Vương của tiền triều, khi có được thời cơ chín muồi liền soán vị tự lập quốc, biếm hoàng đế tiền triều thành Nhữ Nam Vương (2), giam lỏng trong kinh. Vì Tiêu Ý là thần lại phế truất vua mới có được ngôi vị hoàng đế nên có thanh danh không tốt, thiên hạ có vài nhân tài không muốn vì hắn xuất lực, có người ẩn cư sơn lâm, có người suốt ngày buông thả uống rượu, không cùng triều đình lui tới. Tiêu Ý có thể lấy được ngôi vị hoàng đế tất nhiên là gia tộc trợ giúp, nhưng bản thân hắn tâm cơ thâm trầm, biết nhẫn nại vì nghiệp lớn. Những danh sĩ đó không muốn vì hắn hiệu lực, hắn chẳng những không trách tội, ngược lại còn rất có thành ý, ba lần bốn lượt hạ chiếu cầu hiền tài. Cứ như vậy lại có được tiếng khoan dung rộng lượng.

(2) Bản QT chỗ này là Nhữ Âm Vương, nhưng về sau thì tác giả toàn để là Nhữ Nam Vương nên ở đây mình cũng để thành Nhữ Nam Vương cho thống nhất.

Hoàng đế có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mặc cho những danh sĩ trung liệt kia đối với tân triều bất mãn không chịu xuất sĩ, là vì người muốn có tiếng khoan hậu. Hơn nữa, trong số những danh sĩ đó có những người thật sự là hiền tài, hoàng đế vẫn hy vọng có một ngày thu nạp bọn họ. Còn những người vô năng lại dám đối với mọi người phát ngôn bừa bãi, dù ngại mang tiếng nên không thể giết tại chỗ, Hoàng đế cũng có biện pháp khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Trong các vương gia cùng công chúa, Bộc Dương giống Hoàng đế nhất, cũng vì nàng thông minh hiểu chuyện, người cũng rất sủng ái nàng. Mưa dầm thấm đất, nhiều năm như vậy, Bộc Dương càng lúc càng giống người, người cũng càng ngày càng coi trọng nàng, thường cùng nàng thảo luận một ít chuyện triều chính. Bộc Dương thiên tư xuất chúng, Hoàng đế mỗi lần cùng nàng nói chuyện, nàng đều có chủ ý riêng của mình, ngôn từ lý luận cùng dẫn chứng đều rất rõ ràng. Hoàng đế từng trước mặt mọi người cảm khái: “Trẫm có nhiều con trai lại không bằng một người con gái.”

Kiếp trước Bộc Dương vẫn luôn không phục mấy vị vương huynh của nàng. Lúc nhỏ, nàng cùng chư vị huynh trưởng cũng nhau đi học, mỗi ngày chỉ thấy nhị hoàng huynh làm điều ngu ngốc, tam hoàng huynh giả dối, tứ hoàng huynh gặp chuyện chạy trốn, lục hoàng huynh e sợ thiên hạ không loạn giúp tam hoàng huynh quấy rối, quả nhiên là không có gì thú vị. Lúc lớn, rời Sùng Văn quán tiến vào triều đình, bọn họ vẫn một dạng đức hạnh như vậy, không chút tiến bộ.

Hiểu rõ như vậy lại muốn Bộc Dương phục bọn họ quả thật cực khó.

Tuy thế, Bộc Dương cũng biết sẽ có một ngày, nàng phải quỳ xưng thần với một trong những vị huynh trưởng của mình. Mặc kệ nàng có phục hay không, đại nghĩa quân thần nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Từ khi hiểu rõ việc này nàng vẫn thường hoang mang mơ hồ, bản thân nàng vốn không cam tâm. Chỉ là khi đó còn tuổi nhỏ, nàng đối với tương lai vẫn u mê. Nàng yêu quý nhân tài, muốn được hiền sĩ phụ tá, so với Hoàng đễ chỉ có hơn chứ không kém. Một khi nàng có được điều đó, cho tới khi Hoàng đế trăm tuổi sẽ cũng không có ai có thể sắp đặt đời nàng.

Nàng cũng quả thật làm được, sau khi phụ hoàng rời đi, nàng quyền khuynh thiên hạ, tân đế cũng chỉ có thể nhượng nàng mấy phần. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chết.

Nàng chọn sai đường, bỏ thêm tâm huyết cũng chỉ uổng công. Nhưng Bộc Dương xưa nay không phải người hay nản lòng thoái chí, nếu đã lầm đường, lại chọn một hướng mới là được. Nhưng mà, đường mới này có đi được hay không nàng cần một người phò tá.

Đây là lý do vì sao Vệ Tú cùng nàng mâu thuẫn quá sâu, nàng vẫn có thể bỏ qua, còn có ý chiêu mộ hắn.

Bộc Dương làm như lơ đãng cùng nữ tì nói chuyện. Kiếp trước tuy Vệ Tú là người nổi danh thiên hạ, lại không ai biết được xuất thân cùng gia thế của hắn.

“Ta thấy Vệ tiên sinh đã qua lễ đội mũ (3), hắn ở chỗ này ẩn cư đã bao lâu rồi?”

(3): Lễ Gia Quan, Lễ thành niên của nam mỗi khi tới 18 tuổi

“Thiếu gia năm trước vừa qua lễ đội mũ, người ở chỗ này cũng được sáu năm.” Nữ tì dường như cũng không giấu giếm trả lời.

“Trong nhà tiên sinh không còn ai khác sao? Tiên sinh sống một mình ở đây, cha mẹ, người nhà cũng không lo lắng?”

“Nô tỳ chỉ mới đến năm ngoái, việc nhà của thiếu gia nô tỳ cũng không rõ ràng.” Nữ tì gượng cười lên tiếng.

Bộc Dương đưa mắt nhìn nàng một chút cũng không hỏi thêm chút gì.

Ở lại vài ngày cũng biết nơi này không nhiều người, ngoài Vệ Tú chỉ còn hai tên nô bộc và ba tì nữ mà thôi. So với Bộc Dương, người mà đi hay ngồi cũng có mấy trăm nha hoàng vây xung quanh, mấy người này thật không nhiều. Nàng sống ở cung đình, ra vào có kiệu nâng, chăm lo sinh hoạt hàng ngày có cung nhân, cẩm y ngọc thực, trong hai kiếp người cũng là lần đầu tiên sống tại nhà cỏ đơn sơ mà còn có thể ở mấy ngày.

Nhưng nàng cũng không cảm thấy nơi này có cái gì không tốt, tuy không bằng cung điện xa hoa mà nàng sống nhưng sạch sẽ lịch sự tao nhã, những vật cần thiết không thiếu. Lúc tới, y phục nàng mặc bị máu tươi vấy bẩn lúc hôn mê đã được thay. Hiện tại trên người nàng là y phục mới, tuy không xa hoa quý giá vẫn rất thoải mái. Vệ Tú không thường lộ diện, nhưng cũng chu đáo, chưa từng chậm trễ.

Tỳ nữ thấy nàng không tiếp tục hỏi liền đem túi vải vừa mang tới mở ra, cung kính nói.

“Quần áo, trâm cài cùng với vòng tay đều là của cô nương, thiếu gia bảo nô tỳ đưa lại, người xem có thiếu gì không?.”

Bộc Dương chỉ nhìn lướt qua, quần áo lam nhạt, cây trâm và những thứ khác đều làm từ đồng, quả thật đồ nàng mang trước khi hôn mê, thoáng nhìn qua nàng liền thu hồi ánh mắt. Nhưng một lát chợt nhớ tới cái gì, nàng nhanh chóng nhìn lại trên túi vải, chỉ thấy giữa vài cái trâm cài cũng vòng tay có một đôi bông tai bằng vàng, phía trên còn khảm một viên trân châu.

“Những thứ này, Vệ tiên sinh đều xem qua?” Nàng quay đầu nhìn nữ tì hỏi.

“Đều xem qua.” Nữ tì trả lời.

Bộc Dương sắc mặt hơi trầm lại.

Từ mấy trăm năm trước đã có người quy định nghi lễ. Sau khi quy định nghi lễ hoàn thiện, thiên hạ này đẳng cấp phân rõ ràng, người nào có thể sử dụng cái gì, mặc cái gì, thậm chí đi con đường như thế nào, đều là có văn tự ghi rõ, phục sức bằng vàng là hoàng gia chuyên dụng, cùng Hoàng đế có liên hệ huyết thống, hoặc có công lớn được Hoàng đế đặc biệt cho phép dùng mới có thể dùng. Nếu người khác tự ý dùng phục sức bằng vàng là đi quá giới hạn, có người khác phát hiện chắc chắn sẽ bị định tội.

Cho nên, y phục và trang sức cũng tượng trưng thân phận.

Vệ Tú là nhân sĩ có học thức hẳn không thể nào không biết.

Với sở học của hắn kiến vi tri trứ (4), có lẽ đã nhìn thấu thân phận của nàng, dù không hoàn toàn chính xác cũng có thể đúng được tám chín phần.

(4): thành ngữ, nghĩa là nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, đã có thể đoán biết tương lai của nó.

– ————–

Tác giả có lời muốn nói: ***tiểu kịch trường***

Công chúa: Ngươi cứu một người bị thương trên đường, sẽ không sợ có người bày mưu hại ngươi?

Ẩn sĩ: Ừ.

Công chúa: Ngươi đối với ta yên tâm như vậy sao?

Ẩn sĩ: Ừ.

Công chúa: Ngươi không muốn biết ta là ai sao?

Ẩn sĩ nhướng mi: Ta đã sớm biết.

Công chúa:… (⊙_⊙;)…

– ————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.