Xuân Như Cựu

Chương 1



Hàm An mùa xuân năm đầu, sao trời thay đổi.

Thái Sử giám suốt đêm trình tấu, sao Tử Vi ảm đạm, tức xuất hiện kẻ sẽ soán ngôi, cần trừ gian nghịch, phù trợ chính đạo.

Giờ tý canh ba, trong đêm khuya an tĩnh vang lên tiếng động nặng nề từ cửa Thừa Thiên đang mở ra. Ngay sau đó, mấy ngàn cấm quân từ cửa cung theo khoái mã tràn ra, tiếng vó ngựa dồn dập, phá vỡ không gian.

Cùng lúc đó, phủ đại trưởng công chúa của Bộc Dương đèn đuốc sáng trưng.

Trên chính điện, đại trưởng công chúa Tiêu Hoành ngồi ngay ngắn, trước mắt nàng là đình viện rộng lớn, tám trăm binh lính thân mang khôi giáp, tay cầm đao, đang đứng đợi lệnh. Đây đều là thân binh của nàng, chỉ có nàng mới có quyền ra lệnh, đến cả thiên tử cũng không thể sai khiến.

Hiền sĩ, lương tướng trong phủ đại trưởng công chúa ngồi thành hai bên, cả đại điện không một người nào lên tiếng, yên tĩnh như tử địa.

Bộc Dương đứng dậy, đi đến dưới mái hiên. Mọi người đều cùng đứng dậy, yên lặng đi theo phía sau nàng. Bên trong đình, binh lính đều chăm chú nhìn nàng, ánh lửa hắt vào gương mặt đỏ bừng, bật lên tâm huyết của mỗi người.

Vị giáo úy lĩnh binh tiến lên từng bước, cầm đao quỳ xuống, cao giọng

“Quân vương vô đạo, tin lời gièm pha, muốn giết hại thân trưởng…”

Hắn chính khí nghiêm nghị lên án, mỗi một người lính đều lộ ra thái độ tức giận. Bộc Dương ngẩn đầu, nhìn trời đêm đen như mực, ngay cả một vì sao cũng không thấy được. Từ nay về sau, thứ nàng có được cũng chỉ là một mảng hắc ám không vương một chút ánh sáng này.

Phía sau nàng, một tên thuộc hạ bỗng chốc quỳ xuống thật mạnh. Đầu gối chạm vào nền gạch bên dưới phát ra một tiếng động nặng nề, hắn xúc động lên tiếng

“Điện hạ! Không phải điện hạ bất nghĩa, mà là chủ thượng bất nhân, cho tới hiện tại, chuyện này chỉ có một con đường!”

Những binh lính khác có được cổ vũ, đồng loạt hô lớn, thanh thế rung trời.

Chỉ có Trường Sử đứng bên cạnh, trên mặt là vẻ bi thương không giấu được, tách biệt hoàn toàn với không khí sôi trào nơi này. Cho tới khi Bộc Dương nhìn qua, hắn hai mắt rưng rưng hướng nàng vái chào, rồi thừa lúc không người nào chú ý, theo bóng đêm ẩn mình đi mất.

Trong thành sớm có cảnh giới, chín cửa thành đều có cấm quân tiếp nhận, nghiêm khắc phòng bị. Binh lực trong tay nàng chỉ có tám trăm, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Đã như vậy, cần gì để bản thân càng trở nên khó coi.

Bộc Dương phất tay ý bảo mọi người im lặng, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại thở dài một tiếng.

“Giải tán đi”

“Điện hạ!”

Mọi người không dám tin, vị Giáo Úy đỏ hồng hai mắt xông lên phía trước, quỳ xuống bên chân của Bộc Dương dự định khuyên can. Nhưng Bộc Dương lại nâng hắn dậy.

“Mang theo bọn họ, trốn đi.”

Đình viện an tĩnh lại, hòa vào đêm tối an tĩnh cho cảm giác lạnh lẽo cả người.

Tám trăm người đã đi, có rất nhiều thuộc hạ trung thành cũng đã đi. Sự việc ngay trước mắt, từ phồn hoa đến vắng lặng, đề khiến người ta cảm thấy trống rỗng.

Bộc Dương ngồi tại trong điện, nhìn bên ngoài phủ ánh lửa sáng cả một vùng, lại thêm tiếng vang của giáp trụ chạm vào nhau. Nàng đơn giản ngồi chờ, trên mặt không một chút thay đổi. Chỉ chốc lát, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cấm quân phá cửa tiến vào tới ngoài đình viện.

Thấy Đại trưởng công chúa đang ngồi ngay ngắn trong điện, đội cấm quân ngạc nhiên mà dừng lại. Ảnh hưởng của nàng vẫn còn, cho dù trở thành tù nhân nhưng vẫn không người nào dám trước mặt nàng làm càn.

Toàn quân hai mặt nhìn nhau, chân như bị bám trụ, đứng tại chỗ không dám vọng động, lại nhìn trong điện như thấy bản thân như tên hề đang nhảy nhót diễn trò. Dẫn đầu là người vừa được Hoàng đế cất nhắc lên Trung Thư Xá Nhân, tự thấy bản thân quá khiếp sợ trước nàng, hắn cả giận, tự tăng thêm can đảm rồi tiến lên cao giọng quát.

“Bệ hạ hạ chỉ, tại sao Điện hạ không quỳ nghênh?”

Bộc Dương nhướn mày nhìn qua. Cho dù hoàn cảnh như vậy, nhưng khi bị ánh mắt trong suốt của nàng chiếu tới, Trung Thư Xá Nhân này thiếu chút đã đem thứ dũng khí vừa nhặt được kia quăng không còn sót cái gì. Bộc Dương lại thản nhiên nở nụ cười.

“Ta tôn ngươi ti, gặp ta tại sao ngươi không quỳ bái?”

Khuôn mặt trắng bệch của vị Trung Thư Xá Nhân bất giác đỏ bừng, hắn thấy bản thân như một tên tiểu nhân bị lột trần trong ánh mắt của Đại Trưởng công chúa.

Bộc Dương ngại nhiều lời cùng đám người này, vẫn ngồi như cũ, nhìn người bên dưới như không thấy, lạnh lùng nói.

“Xong chưa, Hoàng thượng để ngươi tới là muốn truyền lời gì?”

Khuôn mặt Trung Thư Xá Nhân lại chuyển thành trắng bệch, đúng là bệ hạ có điều muốn hắn nói nhưng không phải lúc này mà là sau khi Đại trưởng công chúa đền tội. Lúc đó trước mặt mọi người lên tiếng mới thể hiện sự khoan dung của Thánh Thượng.

Hắn trên mặt bình tĩnh, do dự một lát mới nói.

“Cùng người nhà động binh đao, thật lòng bệ hạ cũng không mong muốn, thế nhưng Đại trưởng công chúa là họa của triều đình, không thể không tru diệt để tránh nhiễu loạn triều cương. Về sau phòng hào của Điện hạ vẫn giữ, cho phép tiến nhập hoàng lăng.”

Nhìn như vậy, quả thật là phá lệ khai ân. Bộc Dương cười lạnh. Hoàng đế đăng cơ không tới một năm, vừa mới ngồi vững vàng trên ngai vị, liền dám ra tay với hoàng cô mẫu như nàng, bên ngoài nhìn tới, quả thật rất can đảm.

Nhưng Bộc Dương biết, chất nhi này của nàng, từ nhỏ tới lớn chính là kiểu người cẩn thận, chặt chẽ. Cho dù có ý muốn vậy, nhưng không có người khuyến khích, cũng không dám quyết tuyệt. Người này là ai? Trong đầu Bộc Dương liền hiện lên hình ảnh của một người ngồi xe lăn.

Thật sự là hắn sao?

Trung Thư Xá Nhân tâm tình sốt ruột, nơi này khiến hắn cảm thấy lo sợ cực kì không muốn ở lâu hơn, hơn nữa nếu nói them vài câu, chỉ sợ chuyện lại them phức tạp. Vội vàng đọc chiếu thư, lập tức gọi người dâng rượu độc.

Bộc Dương tiếp nhận ly rượu, ly rượu trong suốt trên tay phản chiếu khuôn mặt nàng, vẫn là tư thái đoan trang bất khuất, cũng tới lúc cuối rồi, quỳnh tương ngọc dịch (1), hóa ra đoạt mệnh. Một ly rượu chảy qua, sẽ không còn Bộc Dương Đại trưởng công chúa trên đời này nữa.

(1): là một thành ngữ, ý chỉ những thứ nước tinh túy và thơm ngon, quý giá. Ở đây ý là một cách châm biếm, thứ nước tinh túy này lại là thứ lấy đi sinh mệnh của Bộc Dương.

Nàng vốn không nghĩ tới chuyện này, nếu có thêm thời gian dù chỉ một ngày, nàng chắc chắn tiên hạ thủ vi cường. Nếu là có đường sống sót, nàng tất nhiên sẽ không chịu để đám tiểu nhân này hạ nhục tại đây. Tuy nhiên, nàng cũng sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy. Trường Sử đã mang theo thư mà nàng chấp bút, tới chỗ Triệu Vương, nhị hoàng huynh nhận thư, nhất định phản, một khi như vậy, tam hoàng huynh lại chịu để yên bất động sao? Những năm này, phiên vương càng lúc càng lớn mạnh, vốn đã có dã tâm, hiện tại biết được Hoàng đế giết hại thân trưởng, “một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”, như vậy làm sao có thể thờ ơ được.

Bộc Dương khẽ cười, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trung Thư Xá Nhân nói.

“Nói cùng Tiêu Đức Văn, ta ở trên trời, nhìn hắn chết không có chỗ chôn.”

Nàng đã thua rồi, nhưng Tiêu Đức Văn cũng chỉ có thể cười trong một lúc mà thôi!

Trung Thư Xá Nhân khuôn mặt trắng bệch, môi đều đang run rẩy, giống như người phải chết bây giờ không phải là Đại trưởng công chúa mà là hắn. Những người khác trong đình viện đều cúi gằm xuống đất, chỉ mong cái gì cũng không nghe được.

Bộc Dương cười khinh miệt, hai tay cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn.

“Đừng!”

Một tiếng kêu tuyệt vọng vang lên.

Hình ảnh một người ngồi trên xe lăn liền xuất hiện ở một góc đình viện.

Ly rượu bằng vàng trượt khỏi tay, rơi xuống nền nhà phát ra một tiếng “Phanh” vang dội. Trong bụng quặn đau, như đứt từng đoạn ruột, Bộc Dương ôm bụng, tầm mắt dần dần mơ hồ, nàng nhìn người kia xoay quanh bốn phía hô to.

“Cứu nàng! Ta có chiếu thư, mau cứu nàng!”

Hắn bối rối đẩy xe lăn, hướng thẳng về phía nàng.

Bụng càng lúc càng đau, máu không ngừng tràn ra khóe miệng khiến miệng nàng tràn đầy vị tanh nồng.

Hắn đến gần, thấy được ánh mắt nàng lấp đầy đau đớn, trong tay vẫn nắm chặt một đạo chiếu thư, miệng thì thào tự nói.

“Ta đến muộn…”

Bộc Dương chống đỡ không nổi ngã xuống, nàng mở to mắt, ý thức dần dần rời đi theo nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống.

Vệ Tú cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt vốn không mang chút tình cảm trước đây giờ đã bị tức giận lấp đầy.

Bộc Dương muốn nói chuyện, nhưng sức để mở miệng cũng không có. Hóa ra, người muốn nàng chết không phải hắn. Vậy mà không phải hắn.

– ————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.