Chuyện Hòa Quân không nghĩ tới chính là ngày hôm sau Đường Uyển lại trộm cậu ra ngoài.
Sáng sớm Đường Uyển tới đây mang theo một cái vé thông hành. Thấy Hòa Quân muốn nói gì đó, anh giơ ngón tay lên “xuỵt” một tiếng. Hòa Quân im lặng, đi theo anh vào phòng vệ sinh rồi thay quần áo.
Quần áo là Đường Uyển mới mua cho cậu, áo phông và sơ mi, bên dưới là quần dài nhạt màu cộng thêm một cái áo khoác. Cậu mặc vào người, tỏa ra sức sống thanh xuân tràn đầy.
Lúc Đường Uyển thấy Hòa Quân đi ra, anh trở nên ngơ ngác.
Trong mắt anh hiện lên ý cười, Hòa Quân nhận được sự cổ vũ trong ánh mắt anh cũng từ từ bình tĩnh lại, nhìn anh cười. Hòa Quân đi tới cạnh anh, chăm chú nhìn Đường Uyển, sau đó cả người cậu được anh ôm vào lòng.
Hòa Quân cảm thấy trên trán mát lạnh, là Đường Uyển dán cái trán mình vào trán cậu. Cậu ngẩng đầu mỉm cười, cánh mũi chạm vào cánh mũi anh. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được hơi thở của Đường Uyển gần mình như thế.
Hòa Quân cho là Đường Uyển sẽ hôn mình, bởi vì bầu không khí này quá thân mật, thế nhưng anh không làm vậy.
Anh cọ cọ chóp mũi, không tới gần thêm bước nào nữa.
Hòa Quân cũng chẳng thất vọng.
Bởi vì chuyện này còn thân mật hơn cả hôn môi. Tình cảm không nhất định phải thể hiện qua chuyện hôn môi, bây giờ không hôn môi nhưng Hòa Quân biết Đường Uyển cũng yêu mình.
Như vậy là tốt rồi.
Đường Uyển nhẹ giọng nói: “Hôm nay anh muốn cho em một điều bất ngờ.”
“Là cái này sao?” Là bộ quần áo mới này sao?
“Dĩ nhiên là không phải. Nhưng chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm, được không?”
“Anh nói gì cũng được.” Hòa Quân cười nói.
Đường Uyển xoa xoa tóc cậu, nắm tay cậu rời khỏi phòng bệnh.
Dưới sự hướng dẫn của Đường Uyển, hai người rời khỏi bệnh viện. Hòa Quân biết Đường Uyển đã nói với bác sĩ, cậu vui vẻ đứng ngoài bệnh viện.
Cậu quay đầu lại nhìn bệnh viện bên đường, mặt trời đã lên cao, cậu vui vẻ hỏi Đường Uyển. “Chúng ta đi đâu?”
Đường Uyển kéo tay cậu đi tới ven đường, hai người hòa vào dòng người trong thành phố, tay nắm tay.
“Em có đói bụng không? Chi bằng trước tiên chúng ta đi ăn chút gì đã. Thành phố S có món cháo hải sản rất nổi tiếng.” Hòa Quân không dị ứng với cháo hải sản. Cháo cũng vô cùng ấm, có thể để cậu ăn.
“Được.”
“Sau đó chúng ta tới ngoại thành của thành phố S, có rất nhiều kiến trúc đẹp đẽ. Đúng rồi, chúng ta có thể đi tàu địa ngầm. Tàu điện ngầm đi rất nhanh.”
“Em chưa từng đi tàu điện ngầm.”
“Nghe nói trong tàu điện ngầm rất chen chúc.”
Hai người bước châm chậm, nhẹ giọng thảo luận hành trình hôm nay, tuy rằng không thường xuyên nhìn nhau nhưng cũng chẳng để ý tới người xung quanh.
Đây không phải là cuộc hẹn hò tỉ mỉ cũng không phải là bất ngờ lớn.
Bởi vì giữa hai người có rất nhiều ràng buộc, tiền tài, sức khỏe, thời gian. Những thứ đó tại thời gian này cũng chẳng mấy quan trọng nữa.
Cháo hải sản ăn rất ngon, nhưng em thích anh tự tay nấu cháo cho em hơn. Nhiều năm trôi qua em vẫn luôn muốn ăn cháo anh nấu.
Trong tàu điện ngầm có rất nhiều người nhưng anh ôm em trong ngực, người xung quanh cũng chẳng còn quan trọng với ra nữa. Em ở trong ngực anh là cảm thấy nơi đây là chỗ hạnh phúc nhất thế gian rồi.
Mấy tòa nhà ở đây rất cao, em ngước cổ lên cũng cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ vào đêm, nơi đây càng trở nên mỹ lệ, đèn đuốc sáng trưng. Thế nhưng không biết tại sao em cảm thấy chúng quá xa vời.
Anh, Đường Uyển. Em nhớ nhà.
Đi dạo nửa ngày, hai người về phòng bệnh, bởi vì Hòa Quân mệt rồi.
Đường Uyển nhìn cậu ngủ rồi mới buông tay cậu ra, đi tới trước cửa sổ nhìn xe cộ đông đúc bên ngoài, nhẹ giọng thở dài.
Thật ra anh cảm thấy Hòa Quân không có hứng thú với nơi đây nhưng dọc đường đi cậu đều nở nụ cười tươi rói.
Nụ cười vui vẻ.
Nếu như là người không biết gì sẽ cảm thấy cậu thật sự thích nơi đây, sẽ cho rằng cậu rất hài lòng.
Nhưng Đường Uyển biết không phải vậy. Trước sau cậu đều không ngắm nhìn tòa nhà cao tầng, chỉ dựa vào anh, trốn trong lồng ngực anh.
Có lẽ Hòa Quân không thích ra ngoài, cậu chỉ thích đi cùng anh.
Đương nhiên đó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Vấn đề lớn nhất là…
Đường Uyển nghĩ, hình như anh diễn quá sâu rồi.
Thời gian bên cạnh của anh và Hòa Quân quá lâu, lâu tới nỗi nhìn thấy cậu vui anh cũng vui. Mỗi lần cậu buồn anh cũng sẽ đau lòng.
Cảm giác ấy anh đã sớm quen.
Thế nên lúc Hòa Quân đắm chìm trong cảm giác yêu đương, anh cũng…. Có cảm giác rơi vào bể tình.
Đường Uyển bất đắt dĩ nghĩ, xưa nay chưa phát hiện bản thân lại có thiên phú làm diễn viên đến thế.
Anh không biết cảm giác này là gì. Anh quá mức quan tâm Hòa Quân, nụ cười của cậu giống như thuốc độc bủa vây lấy tâm trí anh.
Hòa Quân chìm đắm trong cảm giác vui sướng của tình yêu càng làm Đường Uyển diễn sâu hơn. Hòa Quân giống như cái vực sâu không đáy, lôi kéo anh rơi vào cái vực đó.
Sao anh có thể ra được?
Sao có thể đánh tan ảo mộng này?
Chỉ có thể tiếp tục thôi.
Nhưng…
Đường Uyển xoa lông mày của Hòa Quân, không biết có phải ảo giác hay không, Hòa Quân trong mắt anh vô cùng xinh đẹp, tần suất làm anh rung động cũng càng ngày càng nhiều.
Rung động này anh cảm thấy không phải điềm tốt.
Cảm giác này giống như anh nảy sinh tình yêu với cậu.
Lúc nào cũng thấy cậu xinh đẹp, hình như là giống với mấy chàng trai nhìn người yêu của mình.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Rõ ràng anh chỉ xem Hòa Quân giống như người thân của mình.
Đường Uyển suy nghĩ một lát sau đó ném những chuyện này ra sau đầu, chỉ có một loại dự cảm mơ hồ. “Lần này phiền thật rồi.”