Tay đang gọt táo của Đường Uyển dừng lại.
Anh muốn nói, em đùa gì thế, sao em chết được? Em xinh đẹp như thế, sau này kiểu gì cũng sẽ có vô số người thích.
Anh giương mắt lên, thấy sắc mặt của Hòa Quân.
Trịnh trọng, nghiêm túc.
Vẻ mặt như thế rất ít khi xuất hiện trên mặt Hòa Quân, nhưng một khi xuất hiện sẽ mang ý nghĩa cậu không nói đùa.
Đường Uyển nói không ra lời.
Anh nhìn cậu, đau khổ phát hiện ra sau khi phẫu thuật, Hòa Quân giống như đóa hoa gặp sương, chầm chậm héo tàn. Cậu gầy gò, tái nhợt, tóc của cậu xơ xác, chỉ có đôi mắt ấy là vẫn sáng ngời.
Đôi mắt ấy là nơi có linh khí nhất trên người cậu.
Lại vô cớ làm Đường Uyển thêm khó chịu.
“Đồng ý với em, có được không? Đường Uyển.”
Hòa Quân nhẹ giọng nói.
Cậu cũng nhìn Đường Uyển, biết anh đã sợ ngây người.
Vốn dĩ cậu muốn buông tay rồi.
Nhưng bản thân Hòa Quân là một đứa nhỏ ích kỷ, ích kỷ đưa ra một lời thỉnh cầu chỉ để thỏa mãn khao khát của bản thân. Cậu biết, cậu biết chỉ cần là cậu nói ra, dù có ra sao Đường Uyển đều sẽ đồng ý.
Vấn đề chỉ là thời gian.
Nhưng thứ cậu thiếu nhiều nhất lại là thời gian.
Cậu tưởng tượng, tưởng tượng đến cảnh mình và Đường Uyển ben nhau, không biết vì sao trong lòng cậu lại xuất hiện ý niệm này, bám riết lấy cậu giống nhưa quỷ, chiếm cứ tâm hồn cậu. Cậu muốn bên anh.
Dù tình cảm giữa hai người bấy lâu nay bị phá hủy, cậu cũng muốn nói ra khỏi miệng.
Vì cậu sắp từ giã cõi đời này rồi.
Người khác không biết nhưng Hòa Quân là người rõ nhất, cậu muốn chết.
Đường Uyển đắp chăn chị Hòa Quân, nói. “Em ngủ đi.”
Hòa Quân không nói gì thêm, thuận theo anh, nhắm hai mắt lại.
Chờ tới khi hô hấp của cậu đều đều, Đường Uyển mới rời khỏi đây.
Anh đi bộ khắp đường phố, không biết nên nói gì. Trời đã bắt đầu nóng lên nhưng ban đêm chỉ mặc cái áo khoác mỏng lại cảm thấy lạnh.
Anh đút tay vào túi áo, nhẹ thở ra một hơi.
Đèn neon đã nhuộm đỏ sắc trời, anh nhíu mày lại.
Trong lòng Đường Uyển đầy rẫy ngổn ngang, anh nghĩ tất cả mọi cách đều không giải quyết được. Anh bị câu nói của Hòa Quân dọa sợ rồi.
“Sao lại nghĩ vậy chứ?”
Anh nhẹ giọng nói cũng không biết là nói cho ai nghe.
“Sao lại có suy nghĩ ấy?”
Giọng nói của anh còn mang theo tia trách cứ.
Đường Uyển là người từng trải sự đời như từ xưa tới này chưa ai nói cho anh tình cảm là gì. Anh chưa từng nghĩ tới dáng vẻ nửa kia của mình, chẳng qua là anh nghĩ sau này bản thân sẽ có một người vợ hiền lành, một đứa con hiếu thuận mà thôi.
Đứa nhỏ ấy có lẽ sẽ giống như Hòa Quân.
Từng có một khoảng thời gian Đường Uyển xem Hòa Quân như con trai mình mà nuôi.
Sau đó ảo tưởng ấy bị mất dần đi trong cung cách sinh hoạt.
Đường Uyển nở nụ cười khổ.
Anh xoa xoa bàn tay, móc một gói thuốc lá từ trong túi quần ra, lấy một điếu thuốc rồi run rẩy châm lửa.
Trong làn khói trắng của thuốc lá, anh nhịn không được mà nghĩ, nếu như Hòa Quân không nằm trên giường bệnh, nếu như vậy, anh có thể kéo cậu ra ngoài rồi mắng xối xả cho một trận.
Con trai với con trai?
Sao có khả năng này được.
Tại sao Hòa Quân lại vướng vào con đường này?
Nhưng…
Nhưng…
Ai bảo Hòa Quân chỉ có mỗi anh bên cạnh.
Đường Uyển chậm rãi hút hết một điếu thuốc. Anh không có thói quen hút thuốc lá, nhưng làm việc ở quán rượu không thể không học hút thuốc. Bây giờ anh không còn làm trong quán rượu nữa, nhưng trong túi vẫn còn một gói thuốc lá.
Anh không tức giận, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, sau khi bình tĩnh lại còn cảm thấy khổ đau.
Anh hiểu được nhưng anh lại không thể tiếp nhận cậu.
Đây là trong dự liệu của Hòa Quân. Nếu như Đường Uyển chấp nhận yêu cầu này, đó mới là chuyện không bình thường.
Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện với anh, cậu không còn thấy Đường Uyển xuất hiện nữa. Không phải Đường Uyển không tới mà là anh chọn lúc cậu ngủ say anh mới tới.
Có lẽ là vì anh sợ cậu cầu xin mình.
Xưa nay Đường Uyển chưa bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của Hòa Quân, thế nên anh lựa chọn cách rời xa cậu.
Đối với chuyện này, Hòa Quân cũng chẳng kích động như Đường Uyển nghĩ.
Sau khi bày tỏ với anh, đã chẳng có gì làm cho Hòa Quân kích động nữa, trừ chuyện Đường Uyển đồng ý với Hòa Quân.
Hòa Quân biết tối nào Đường Uyển cũng tới đây, từ bát canh bổ cậu uống hàng ngày là có thể luận ra được.
Thế nhưng Đường Uyển chưa từng xuất hiện trước mặt cậu.
Qua một tuần, cuối cùng Hòa Quân cũng có thể xuống giường rồi, thân thể cậu khôi phục rất tốt.
Vì vậy hôm đó cậu không ngủ mê man nữa.
Nhắm hai mắt lại nhưng cậu vẫn tỉnh táo.
Toàn bộ bệnh viện trở nên yên tĩnh không một tiếng động, cậu nhắm hai mắt đợi Đường Uyển rơi.
Ý thức của cậu không tốt lắm, là do bản thân chưa khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh. Ở trong đêm tối, Hòa Quân giống như được về với cơ thể mẹ, tất cả đều là một mớ hỗn độn, trong lòng cậu không được thoải mái bởi vì vẫn còn chuyện bản thân lo lắng.
Mỗi một giây trôi qua, Hòa Quân lại thêm hồi hộp, cả người cậu nằm đó, cứng đờ.
Cậu tỉnh lại, thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt chăm chú đang đặt trên người mình.
Hòa Quân không chế bản thân không được mở mắt.
Đường Uyển tới rồi.
Cửa bị đẩy ra, âm thanh nho nhỏ làm Hòa Quân càng căng thẳng hơn.
Cậu không biết Đường Uyển có bằng lòng gặp mình hay không, nếu như Đường Uyển mỗi tối đều tới thăm cậu vậy chứng tỏ anh vẫn mong nhớ cậu, thế nên cậu càng không thể tỉnh lại.
Bằng không, nếu anh biết cậu đang giả vờ ngủ, anh có thể không tới đây thăm cậu nữa.
Hòa Quân chậm rãi thả lỏng thân thể.
Trong đêm tối, cảm giác của Hòa Quân trở nên nhạy bén, thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng hô hấp của Đường Uyển, bước chân nhẹ nhàng của anh, thậm chí là còn ngửi được mùi trên người anh.
Đường Uyển từ từ tới gần cậu.
Cậu có thể phác họa ra hành động của Đường Uyển cho dù bản thân không mở mắt.
Đường Uyển đóng cửa lại, khung cảnh càng tối hơn. Đường Uyển đi tới cạnh Hòa Quân, cầm hộp giữ nhiệt ở trên bàn – đây là nguyên nhân tại sao Hòa Quân lại biết Đường Uyển tới. Sau đó, Đường Uyển lôi một cái ghế ra rồi ngồi bên cạnh giường cậu.
Đường Uyển ngồi ở đó
Lẳng lặng nhìn cậu.
Hòa Quân cảm thấy chua xót, bỗng nhiên cậu lại thấy oan ức.
Cậu không nói được oan ức kia là gì, chỉ là rất muốn khóc mà thôi.
Rất muốn nhào vào lòng Đường Uyển rồi khóc một trận.
Rất muốn.
Hô hấp Hòa Quân vẫn đều đều như cũ.
Một ngày mới bắt đầu, Đường Uyển đứng dậy, cả người đau nhức.
Ban ngày anh không tới thăm Hòa Quân nhưng buổi tối sẽ tới đây canh cậu ngủ.
Sau đó, anh chuẩn bị ra khỏi phòng, y tá thay ca cũng đã tới, đang nói gì đó với y tá đứng bên cạnh, thấy anh, cô vội vã đi tới.
Đường Uyển nhận chiếc thiệp màu hồng trong tay cô.
Anh cười một tiếng rồi nói cảm ơn, y tá kia đỏ mặt nói không nên lời.
Đường Uyển đi ra bệnh viện, trên tay anh vẫn còn cầm tấm thiệp kia. Không biết vì sao trong lòng anh lại chẳng vui mừng gì.
Rõ ràng cô gái đưa thiệp là một người xinh đẹp, có lẽ đây là thư tình, nhưng anh cũng không muốn xem.
Sao lại như vậy?
Đường Uyển thu lại nụ cười, cúi đầu muốn ném tấm thiệp vào thùng rác. Nơi này là ngoài bệnh viện, y tá đó sẽ không nhìn thấy.
Anh do dự một chút, thôi, vẫn nên lật mặt trái của tấm thiệp kia lại xem một lần đi.
Anh thấy nét chữ quen thuộc ấy, sững sờ.
Đây là của Hòa Quân.
Nội dung là một đoạn văn.
Anh, nơi này có một cây hoa lan.
Bọn họ nói nó sẽ nở hòa, bởi vì nó là hoa lan.
Em thấy lá cây nó ngả vàng, cành cây tiều tụy, thấy nó khô héo.
Nhưng em không nói.
Nếu như nói ra, nó sẽ chết trước mắt em.
Anh có biết nó lớn lên bằng cách nào không?
Em cũng giống như đóa hoa ấy, cuộn mình trong mùa đông giá rét, đợi cơn mưa tới mới tỉnh dậy rồi đợi tới gió Đông để nảy mầm?
Anh, nó không ra hoa nữa.
Nó chết rồi.