Bất kể có đồng ý hay không, ngày phẫu thuật của Hòa Quân cũng đã tới gần.
Trước khi phẫu thuật lại xảy ra chuyện khiến Hòa Quân và Đường Uyển không thể tin nổi.
Cụ già đi rồi.
Ông ấy ra đi rất thanh thản, không phải trải qua mấy cuộc phẫu thuật. Nằm trong phòng bệnh, tim đột nhiên ngừng đập, không cấp cứu được nên tử vong.
Giống như cái chết của vợ mình.
Ông ra đi rất thanh thản.
Cụ già chết rồi, sóng lớn lại nổi lên.
Hòa Quân nhìn từng đám người tiến vào, kêu khóc, trên mặt mang theo vẻ đau khổ không được tự nhiên. Giống như…. Hay là họ không dám tin vào mắt mình.
Thật kỳ lạ, người chết rồi còn khóc, khóc thế cho ai xem đây?
Thật lạ…
Hòa Quân nhìn đám người, trên mặt cậu là vẻ hờ hững. Khuôn mặt đẹp đẽ trở nên trắng bệch khiến Hòa Quân càng không giống người phàm.
Đối với cái chết của cụ già, Hòa Quân không đau lòng. Thật ra bệnh của hai người khó chữa khỏi, nhiều lần gặp thoáng qua tử thần rồi thì bây giờ còn sợ gì nữa.
Cậu cảm thấy đau khổ cũng chẳng giải quyết được gì. Thế nhưng lúc cậu nhìn đám người này, không khỏi nghĩ tới một chuyện.
Đây chính là người thân sao?
Khi bọn họ chết rồi đều sẽ như thế sao? Ngồi vây quanh lại khóc, cũng chẳng biết khi vì lý do gì. Nước mắt cũng đã chảy hết, cảm giác trống rỗng bao quanh.
Đường Uyển đâu?
Sau này Đường Uyển cũng sẽ thế này phải không?
Ánh mắt Hòa Quân trùng xuống, quay người không nhìn về phía đám người kia nữa, cả người cuộn lại.
Có chút lạnh.
Đường Uyển, sao anh còn chưa tới?
Cậu đang chờ Đường Uyển, chờ rất lâu rồi. Chờ từ sáng tới tối, bởi vì phẫu thuật nên không tiện ăn cơm vậy nên cậu chẳng cho thứ gì vào bụng, một mực chờ anh.
Có chút đói bụng.
Xin lỗi, nói với anh sẽ ăn nhiều hơn, nhưng hình như không có cơ hội rồi.
Đúng rồi, em gầy hơn thì anh sẽ ôm em nhiều hơn phải không?
Sao anh còn chưa tới?
Hòa Quân cảm thấy bản thân thực sự là người thiếu nghị lực.
Người và người là hai cá thể riêng biệt, cậu và Đường Uyển cũng chẳng có quan hệ máu mủ ruột già. Xem đi, bên kia kìa, rõ ràng là máu mủ ruột thịt nhưng lúc rơi vào kết cục như thế thì làm sao giờ?
Cậu còn muốn Đường Uyển làm nhiều hơn sao?
Trong lúc suy nghĩ nước mắt Hòa Quân đã rơi đầy mặt.
Rơi xuống gối màu trắng rồi biến mất không để lại dấu vết.
Cuối cùng, một đoàn người mặc áo xanh biếc vây quanh cậu cậu cũng không thấy Đường Uyển.
Thuốc gây mê lạnh lẽo chảy vào thân thể cậu, Hòa Quân không cam lòng nhắm chặt mắt lại.
Đến cuối cùng thì còn gì nữa đâu?
Còn yêu cầu nhiều hay ít sao?
Mình đã có rất nhiều rồi.
Nên thỏa mãn. Hòa Quân, nên thỏa mãn rồi.
Chấp nhận vận mệnh của mình đi.
Trả tự do cho anh ấy.
Đường Uyển thở hồng hộc chạy tới bệnh viện, theo bản năng, anh chạy vào phòng bệnh của cậu.
“Ầm.”
Anh lướt qua vô số bệnh nhân rồi đẩy cửa phòng ra, phòng bệnh trống rỗng, chỉ có một người y tá đang dọn dẹp giường chiếu.
Anh vội vã xông lên, chỉ vào giường bệnh Hòa Quân, hỏi. “Bệnh nhân ở phòng này đâu?”
Y tá bị anh dọa sợ, ngơ ngác nói. “Chết rồi.”
Đường Uyển giống như bị giội một chậu nước lạnh vào đầu, trong phút chốc đã thấm vào xương tủy anh, lạnh điên người.
Khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên khó coi vô cùng, trong chốc lát, mắt anh mất đi toàn bộ ánh sáng. Trong khoảnh khắc kia, thế giới của anh giống như sụp đổ.
Hình như anh chẳng còn liên hệ gì với thế giới này nữa.
Y tá và y tá trưởng đã thấy rất nhiều sinh ly tử biệt. Có thể vì cô là người còn trẻ, tuy biết ngày nào chuyện này cũng xảy ra nhưng đối với người con trai có khuôn mặt tuấn tú này, trong lòng cô giống như bị cào cấu, không đành lòng nhìn anh đau khổ.
Cô muốn nói gì đó, lại thấy của giường anh chỉ tay, mặt cô lập tức đỏ lên, ngôn ngữ trôi chảy hơn.
“Chờ đã… Xin lỗi, tôi nhớ lộn, người qua đời không phải là người nằm trên giường đó mà là người nằm gần cửa sổ.”
“Thật sự xin lỗi.”
Cô liên tục nói xin lỗi với Đường Uyển.
Đường Uyển nghe cô nói nhiều lần mới thoát khỏi tâm trạng đau khổ kia.
“Em ấy không chết, phải không?”
“Đương nhiên.”
Đường Uyển ngồi xuống chiếc giường của Hòa Quân, anh suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi đứng dậy, hỏi y tá đường tới phòng phẫu thuật. Anh thấy y tá và bác sĩ đi tới đi lui, chờ tới khi đèn đỏ trong phòng phẫu thuật tắt, trong lòng anh dâng lên nỗi bất an khó tả.
Anh đứng ngoài phòng phẫu thuật chắp tay trước ngực cầu nguyện tất cả thần linh bảo vệ cho Hòa Quân.
Bất kể là ai, xin ngài để Hòa Quân lại đây đi.
Cuộc phẫu thuật của Hòa Quân cũng chẳng dễ dàng.
Bác sĩ vốn tràn đầy tự tin, sau khi vào phòng phẫu thuật lai đổ từng giọt mồ hôi lớn.
Anh ta quá kỳ vọng rồi.
Đây không phải là cơ hội phù hợp, bởi vì trạng thái tinh thần của bệnh nhân không ổn định.
Cuối cùng anh ta không thể tiến hành được bước cuối cùng của cuộc phẫu thuật, lựa chọn cách khâu lại.
Đối với anh ta, đây là một đả kích lớn. Còn đối với Hòa Quân, càng tăng cao khả năng nguy hiểm tính mạng.
Bác sĩ biết lần này không phẫu thuật thành công thì còn lần hai, chỉ cần Hòa Quân có thể sống sót.
Lúc anh ta đang chuẩn bị bắt đầu khâu lại, một tiếng động lớn lại vang lên.
“Không được.”
Đường Uyển đứng ngoài cửa, trái tim nảy lên một cái.
Anh muốn đứng lên vào phòng phẫu thuật nhưng cửa phòng đột nhiên mở ra, một vị y tá lao ra, trên tay còn mang theo vết máu, sau rồi càng nhiều người vọt vào.
Anh đứng cạnh phòng, không dám quấy rầy bác sĩ và y tá bên trong.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại lần hai.
Tay chân anh luống cuống đứng bên ngoài, cảm thấy trời đất đang quay cuồng.
Lúc đó, Đường Uyển cảm thấy đây là ngày tối tăm nhất đời anh.
Anh từng trải qua nhiều chuyện.
Cũng từng sợ hãi.
Giờ khắc này, anh đang đứng trước phòng phẫu thuật, cảm thấy sợi dây liên hệ giữa anh và thế giới đang dần bị đứt đoạn.
“Không đâu… Không đâu… Chỉ hiểu lầm thôi mà. Hiểu lầm là hiểu lầm, sẽ không trở thành sự thật, có đúng không?”
Anh tự lẩm bẩm rồi thôi miên bản thân. Bất kể là gì cũng được, bất kể là chuyện hoang đường cỡ nào, chỉ cần Hòa Quân sống xót, anh sẽ tin tưởng vào nó.