Hòa Ngôn Chi là người đã sống hơn nửa đời người
Ông rất rõ mấy lời của bác sĩ khi nói tới Hòa Quân là có ý gì.
Ông không nói cho Đường Uyển biết một chuyện, đó là e rằng không tới mười năm, anh sẽ được tự do.
Thực sự là chuyện đau lòng.
Điều vui vẻ duy nhất chính là không cần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng ông cũng chẳng thể che chở cho Hòa Quân được nữa.
Con người luôn mâu thuẫn như vậy, trải qua một lần đau xót tiễn kưof đầu xanh, Hòa Ngôn Chi từng thề rằng sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai, nhưng ông lại chẳng đành lòng rời khỏi đây.
Chỉ có thể dùng vài ba cái cớ hoang đường để an ủi bản thân.
Đường Uyển kính cẩn nhìn ông, sau đó gật đầu.
Hòa Ngôn Chi nhìn thần sắc người thiếu niên, cũng không tin tưởng lắm. Thế nhưng, ông chẳng còn ai để có thể tin tưởng được nữa.
Ông cười cười, nói với Đường Uyển. “Cháu đi ra ngoài chơi với Hòa Quân đi.”
Hòa Quân còn đang vẽ tranh ngoài kia.
Nhà Đường Uyển nghèo xơ xác, anh lớn bằng tuổi này, đây là lần đầu tiên thấy có người đặt giá vẽ tranh, vì vậy, anh hiếu kỳ tới xem một chút, muốn xem đứa nhỏ này có thể vẽ đến mức nào.
Nhưng mà, mong đợi này của anh không thành hiện thực. Dù sao Hòa Quân cũng chỉ là một đứa bé, sao có thể trưởng thành sớm như vậy. Lực tay của cậu không đủ, vẽ vời vào ba cái vòng tròn, vẽ đẹp biết bao.
Đường Uyển nhìn một chút…
Đứa nhỏ này, vẽ mấy cái vòng tròn..
Không biết người ta giáo dục trẻ em học vẽ như thế nào, Đường Uyển còn chưa từng học qua. Thế nhưng anh nhìn sao cũng không hiểu mấy vòng tròn này có ý nghĩa gì.
Đúng rồi, mấy vòng tròn này không đối xứng nhau, bị chủ nhân vẽ tùm lum lên, từ dưới lên trên có ba màu, màu nâu, màu xanh lục, màu lam đậm.
Lật qua lật lại, chắc hẳn là ẩn chứa linh hồn trong đây. Không chừng có người xem hiểu.
Hòa Quân đang nghiêm túc tô màu.
Đường Uyển nhìn hồi lâu, không thấy có gì thú vị nên nhìn ngắm xung quanh.
Anh không muốn xem tác phẩm hội họa của Hòa Quân, thế nhưng ngoại trừ Hòa Quân đang ngồi đó thì chẳng có cái gì để xem cả.
Đợi đến khi Hòa Quân hoàn thành xong tác phẩm của mình, mới chú ý tới Đường Uyển đứng một bên. Vì vậy, vui vẻ túm lấy vạt áo Đường Uyển.
Đường Uyển cúi đầu, nhìn ánh mắt lóe sáng của đứa nhỏ.
“Có phải anh rất thích nhìn em vẽ hay không?”
Đường Uyển: “…” Anh có thể nói không sao?
Hiển nhiên là không thể. Anh mới ra tù, chuyện thứ nhất là phải trả ơn người ta.
Đường Uyển chỉ có thể gật đầu. Nụ cười cứng đờ.
Đương nhiên, đứa nhỏ không hiểu thế nào là ngoài cười trong không cười.
Đôi mắt Hòa Quân càng thêm tỏa sáng, cậu nói. “Em rất hài lòng với bức tranh này.”
Đường Uyển nhìn đứa nhỏ vui vẻ ra mặt, không nhịn được hỏi. “Tại sao em vẽ như vậy? Thầy giáo dạy em vậy sao?”
Anh còn tưởng cậu thuộc phái trừu tượng
“Em không có thầy giáo. Ông nội muốn em vui vẻ nên mời chị gái tới đây chơi cùng, rất dịu dàng.” Hòa Quân nói, sau đó cảm xúc bỗng nhiên trỗi dậy. “Em sẽ nói cho anh chủ đề trong tranh này.”
Đường Uyển: “…”
Sau đó, cậu vui vẻ nói cho anh nghe.
Màu nâu là đất và tường, màu xanh lục là hoa và lá, màu lam là bầu trời. Hòa Quân còn đang muốn thoa thêm màu sắc, vẽ thêm cảnh.
Đường Uyển nhìn một chút, cảm thấy bức tranh nay trở nên đơn giản rồi, dù gì cũng là nét bút non nớt của trẻ con.
Hòa Quân nói xong, gom bút và ranh lại, đứng lên, định dắt anh ra sân chơi. Đường Uyển sửng sốt. “Em không vẽ nữa sao?”
Hòa Quân quay đầu, nhìn anh nói. “Vẽ xong rồi.”
Đường Uyển: “…”
Hòa Quân nắm tay anh, dắt anh đi khắp nơi.
Giống như ông nội hay dẫn cậu đi, nhưng Hòa Quân không nhớ được tên mấy nơi mà ông nội nói. Lúc đứng trước một cánh cửa, cậu vắt óc ra suy nghĩ cũng chỉ được một hai chữ. Thế nhưng, nơi này cũng chẳng có gì cả, Hòa Quân nhanh chóng lôi anh trở về, trong khi mới giới thiệu được ba địa điểm.
Hòa Quân lôi anh đi, chủ yếu là vì muốn giới thiệu cái sân trước cho anh biết.
Đối với Hòa Quân mà nói, phía trước nhà là nơi hoạt động chính của cậu,nhà chính cũng ở cạnh đó, vậy nen cậu cũng không đi xa.
Đợi tới khi Hòa Quân giới thiệu xong với anh, cậu vui vẻ đi tìm ông nội, muốn ông nội khen thưởng.
Bởi vì cậu đã giới thiệu xong.
“Ông nội! ” Hòa Quân kêu lên, cười với Hòa Ngôn Chi.
Hòa Ngôn Chi cũng là cười ha ha, sờ sờ Hòa Quân đầu, sau đó nhìn Đường Uyển, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, thế nhưng đã nhạt hoen vài phần. Hòa Quân không nhìn thấy nụ cười đó, vẫn thản nhiên như không.
Đường Uyển lập tức sốt sắng lên.
“Tay cháu làm sao vậy?” Hòa Ngôn Chi đột nhiên hỏi.
Đường Uyển nhìn tay mình, phát hiện nơi đó dính màu nâu lẫn màu xanh lam.
Anh lâoj tức hiểu được điều gì, nhìn về phía Hòa Quân.
Hòa Quân nhìn Đường Uyển, cười lấy lòng.
Cậu lặng lẽ giấu tay ra sau lưng, ý đồ muốn so với Đường Uyển màu sắc trên tay.
Đường Uyển: “…”
Hòa Ngôn Chi nhìn một chút, cũng hiểu ra, lập tức nói. “Đường Uyển. Mang Hòa Quân đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Đường Uyển không ngờ rằng, sau khi anh mang Hòa Quân đi rửa tay về, đam thấy trên bàn có ba món mặn một món canh. Hơn nữa… Anh và Hòa Ngôn Chi, Hòa Quân lại cùng ăn cơm.
Hòa Ngôn Chi nhìn Đường Uyển ngồi cứng ngắc, gắp cho anh một ít đồ ăn, nói. “Không cần gò bó. Cứ xem chúng ta là người một nhà. Đến đây, nếm thử xem.”
Lúc Đường Uyển ăn cải xanh trong bát xong, cả người vẫn chưa bình tĩnh lại. Anh bỗng nghĩ tới một chuyện, nơi này không có người ngoài, nói cách khác, người nấu bữa cơm này là Hòa Ngôn Chi.
Thật không tưởng tượng nổi.
Ăn bữa cơm này, Đường Uyển còn tưởng mình đang nằm mơ. Chờ anh đặt đũa xuống, Hòa Ngôn Chi mới hỏi anh. “Cháu cảm thấy ăn ngon không?”
“Ngon ạ.” Anh cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Hòa Ngôn Chi gật đầu. “Vậy thì tốt. Khẩu vị Hòa Quân cũng không kén chọn, sau này cứ nấu thế đi.”
Đường Uyển: “…” Cho nên, hỏi anh làm gì nữa?
Rất nhanh, anh đã biết mình phải làm gì.
“Cơm nước buổi tối cháu nấu đi.” Hòa Ngôn Chi cũng không biết Đường Uyển có từ chối hay không,nói thẳng với anh.
“Vâng.” Đường Uyển chỉ có thể gật đầu.
Đường Uyển dùng một buổi chiều để thích nghi với môi trường này.
Kỳ thật không phải thích nghi, mà là xem xem đồ vật nào để ở đâu. Anh phải làm gì…
Sau đó Đường Uyển đã biết vì sao Hòa Nhân Chi lại đưa anh tới đây. Hình như là vì nhân khẩu Hòa gia quá ít sao?
Buổi tối, Đường Uyển làm ba món một canh, cũng không thấy Hòa Chi Ngôn nói gì, anh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, rất nhanh anh liền phát hiện, anh thỏa mãn quá sớm.
Anh còn phải tắm, sau đó ngủ cùng Hòa Quân.
Hòa Quân nghe được mấy chuyện này của cậu đều do Đường Uyển làm, cậu sửng sốt một hồi, sau đó hỏi ông.
“Ông nôi. Sao lại để khách làm mấy chuyện này?”
Hòa Ngôn Chi sờ đầu cậu, bàn tay luồn vào từng sợi tóc, cảm giác thật thoải mái. Ông nói. “Hòa Quân, đây không phải khách. Đây là anh Đường Uyển, sau này sẽ là người thân nhất của cháu.”
Đúng vậy, sau này phải giao Hòa Quân cho Đường Uyển.
Đường Uyển đứng ở một bên, cảm thấy được có chút lúng túng. Bởi vì Hòa Quân còn chưa quen anh. Thế nhưng, Hòa Ngôn Chi vẫn cứ cố chấp như vậy, để Đường Uyển ngủ chung với Hòa Quân. Thậm chí còn đem Đường Uyển nhét vào phòng Hòa Quân.
Lúc trước Hòa Quân đều ngủ chung với ông bội, lần này, cậu bất an nằn xuống, con ngươi đảo xung quanh.
Đương Uyển nằm bên cạnh cậu, đưa tay che mắt cậu, nói. “Em ngủ đi.”
Lông mi đứa bé rất dày, rất dài, giống như là cây quạt nhỏ phe phẩy trong lòng nàn tay anh.
Hòa Quân nói. “Em không ngủ được.”
“Tại sao? Vì hôm nay ngủ với anh?” Đường Uyển hơi nhổm người dậy, nhìn đứa nhỏ, vẫn không buông tay che mắt ra, không tiếp tục nói gì nữa.
“Không…” Hòa Quân có chút yếu ơi.
Sau đó cậu nói. “Anh kể chuyện xưa cho em nghe đi.”
Nghe xong rồi ngủ.
Đường Uyên nghe vậy, cũng chẳng biết nói gì, Đường Uyển không xem qua mấy thể loại sách như thế.
Nhưng mà…
“Em nghe xong sẽ ngủ sao?”
“Ừm” Hòa Quân chắc chắn.
“Được.”
Nếu kể một câu chuyện Hòa Quân sẽ ngủ, vậy không phải là không được.
Đường Uyển bắt đầu kể, âm thanh nên ái. Kỳ thực giọng anh không êm tai cho lắm, cũng chỉ là giọng bình thường, nhưng ban đêm yên tĩnh như vậy, âm thanh này vang lên, giống như lôi cuốn người khác.
Điều kiện đầu tiên là….
Anh quên mất nội dung rồi.
“Ngày xưa, có một người gọi là Tử Cống. Có một ngày, hắn hỏi thầy giáo hắn, cũng chính là Khổng Tử. “Đệ tử theo thầy học đạo, đọc kinh sách đã lâu. Nay đạo lý thì mù mờ, kinh sách thì khó hiểu. Đệ tử xin được ngừng học đạo, không đọc sách, nghỉ ngơi bằng cách thờ vua, có được không?
Khổng Tử nói:
– Thờ vua khó như “vuốt vẩy rồng, vuốt xuôi thì sống, vuốt ngược thì chết”, lo lắng không thôi, làm sao mà nghỉ ngơi?”
“…”
“Rồi, anh kể xong rồi, em ngủ đi.”