Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 6: Bức họa da người 6



“Hàn Khả” trước mặt Trần Dương cũng không phải là “Hàn Khả” chân chính, phải gọi là Hàn Khả sau khi bị quỷ nhập.

Còn “Hàn Khả” dưới lầu chỉ là một hình nhân bằng giấy.

“Hàn Khả” cười một tiếng, giọng cười êm dịu ngọt ngào như bông.

Cô ả tiến lên một bước, dáng người yểu điệu lả lướt, giơ tay nhấc chân cực kỳ xinh đẹp động lòng người.

“Tú tài lang, sao anh phát hiện ra em?”

“Chính cô nói cho tôi biết.” Trần Dương vẫn bình tĩnh tiến lên một bước đến gần bức tranh kia.

“Hàn Khả” giơ tay, lấy ống tay áo che mặt, khóe miệng cong lên, ánh mắt đung đưa: “Không giống tú tài em đọc trong sách… Em lộ sơ hở lúc nào mà anh đoán được vậy?”

Trần Dương lên tiếng: “Tiểu Phượng Ngọc.”

Ánh mắt “Hàn Khả” thay đổi, nét dịu dàng thùy mị ban đầu hoàn toàn biến mất, giọng nói nháy mắt trở nên ầm trầm, xẵng giọng nói: “Làm sao anh biết?”

Trần Dương chỉ chỉ lạc khoản trên bức tranh: “Hàn Khả nói lúc cô ấy nhặt được tờ giấy vẽ, trên đó trống rỗng. Nhưng hiện tại đây lại là một bức tranh, lạc khoản là Tiểu Phượng Ngọc. Tôi đoán người vẽ là cô, người trong tranh cũng là cô, cô tên là Tiểu Phượng Ngọc.”

“Đoán đúng rồi đấy.”

“Hàn Khả” đi qua đi lại vài vòng, ánh mắt vẫn tập trung trên người Trần Dương. Biểu cảm vẫn rất sinh động, cử chỉ lẳng lơ mê người. Nét phong tình này tuyệt đối không thuộc về Hàn Khả chân chính, nói cách khác, nữ quỷ sắp hoàn toàn lấy được mạng của Hàn Khả.

Thảo nào hiện tại cô ả đầy hưng trí kéo dài thời gian của Trần Dương, căn bản là không sợ hãi.

Bây giờ cửa phòng bị đóng chặt, thiên sư dưới lầu bị hình nộm giấy kéo dài thời gian. Cho dù mấy thiên sư cùng nhau lên phòng ngủ có lẽ cũng không đối phó được cô ả.

Bởi vì cô ả không phải là một con quỷ vừa mới chết mà là một lệ quỷ đã chết xấp xỉ trăm năm.

“Tiểu Phượng Ngọc là nghệ danh của cô, tên thật của cô là Chúc Tiểu Ngọc. Hẳn là sống vào thời kỳ “đào hát” rất hưng thịnh ở *Quảng Việt, đồng thời cũng mất vào thời kỳ đó.”

*Phía tây Quảng Châu.

Thời kỳ “đào hát” hưng thịnh ở Quảng Việt là thời kỳ đầu dân quốc, khi đó Quảng Việt bị thổ phỉ hung hăng ngang ngược quấy phá, quan lại cấu kết với thổ phỉ.

“Sao anh biết?”

Baidu.

Gương mặt Trần Dương vẫn không thay đổi: “Biết tên của cô, còn tính ra lai lịch cô lúc còn sống, đối với tôi không phải là việc khó.”

“Hàn Khả”, à không, phải gọi là Chúc Tiểu Ngọc nghe vậy thì dừng bước, nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Dương. Chỉ dựa vào tên mà có thể tính ra lai lịch cô khi còn sống, chắc chắn là thiên sư phong thủy.

Huống chi trên người Trần Dương không có thẻ bài gỗ hay thẻ bài ngọc của thiên sư thụ lục, thân là người thường sao có thể đối mặt với lệ quỷ mà vẫn bình tĩnh ung dung như vậy?

Chúc Tiểu Ngọc nghĩ vậy bèn cảnh giác không dám xem thường.

“Cô đã chết nhiều năm như vậy, dương gian đã không còn là dương gian mà cô nhận biết. Nếu để âm soa biết cô tùy tiện chiếm lấy thân thể và số mệnh của người khác, áp giải cô đến La Phong Lục Thiên thẩm vấn, chỉ sợ bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục là còn nhẹ.”

Chúc Tiểu Ngọc lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng lập tức lại không cam lòng và oán hận.

“Tôi chết gần một trăm năm, mỗi ngày đều phải chịu sự thống khổ lúc sắp chết mà khi còn sống đã phải chịu, cũng không được đầu thai chuyển thế! Tôi chỉ sống đến hai mươi mốt tuổi! Bị chết thê thảm, da bị lột sạch chế thành giấy vẽ, giam cầm hồn phách để tôi không thể đi đầu thai. Thi thể tôi bị ném vào nơi hoang dã, bùn đất bao phủ, không thấy mặt trời.

Không người thờ cúng, còn bị một hồn ma vừa chết đè lên đầu. Tôi không có cách nào khác, tôi không muốn tiếp tục chịu khổ, không người thờ cúng, không người lập bia, tôi là cô hồn dã quỷ, không thể đầu thai. Thật vất vả có cơ hội làm người lần nữa, không ai ngăn cản được tôi!”

Chúc Tiểu Ngọc trở nên điên cuồng, cảm xúc không ổn định làm gương mặt Hàn Khả cũng vặn vẹo dữ tợn theo, tóc dài bay bay, cô ả nhào đến muốn bóp cổ Trần Dương.

Cậu lách người né được nguy hiểm, giật lấy bức tranh mỹ nhân trên tường giả vờ muốn xé.

“Dừng tay!”

Chúc Tiểu Ngọc không dám cử động.

Nếu bức tranh bị xé thì cô ả cũng hồn phi phách tán.

Đương nhiên Trần Dương sẽ không thật sự xé bức tranh, vì ba hồn bảy vía của Hàn Khả đã bị cột chặt vào đó rồi.

Chúc Tiểu Ngọc đổi sang cầu xin: “Tôi chỉ muốn đi đầu thai mà thôi, tôi đã làm du hồn dã quỷ một trăm năm, dầm mưa dãi nắng, không người thờ cúng…”

Cô ả đau thương nhu mì khẩn cầu, than thở khóc lóc, Trần Dương lại không hề có một tia thương cảm. Quỷ am hiểu nhất chính là gạt người, căn bản không thể tin. Đúng là Chúc Tiểu Ngọc rất thê thảm, còn trẻ đã mất, sau khi chết còn bị lột da chế thành giấy vẽ, lại bị tà thuật giam cầm hồn phách ngày đêm chịu khổ. Không người thờ cúng, đó là đói khát lạnh lẽo đan xen, khổ không thể tả.

Nhưng đó không phải là lý do cô ta có thể lấy mạng người khác.

Trần Dương lên tiếng: “Nếu cô muốn đi đầu thai thì hoàn toàn có thể đe dọa người nhà họ Hàn. Lúc họ mời nhóm thiên sư đầu tiên đến, cô có thể mượn khẩu thuật của thiên sư nói ra yêu cầu của cô, bảo bọn họ lập bia thờ cúng, lại mời thiên sư làm phép siêu độ vong hồn cho cô. Nhưng cô không chỉ đuổi hết tất cả thiên sư đi mà còn muốn hại chết Hàn Khả.

Không phải là tham lam số mệnh của Hàn Khả sao? Đừng có kể lể cô đáng thương uất ức thế nào nữa.”

Cho dù Chúc Tiểu Ngọc quả thật rất đáng thương, nhưng nếu cô ả thật tình muốn đi đầu thai thì đã làm như lời Trần Dương. Nhưng cô ả không làm, là do cô ta tham lam muốn có được số mệnh cực tốt trăm dặm khó tìm của Hàn Khả.

Vì dù là đầu thai cũng không chắc được đầu thai thành người, dù thành người không chừng lại là số mệnh cô nhi quả phụ.

Chúc Tiểu Ngọc thấy không lừa được Trần Dương, dứt khoát lộ ra vẻ hung ác, bổ nhào về phía cửa phòng ngủ muốn chạy ra ngoài.

Trần Dương thấy thế hét lên: “Năm mươi vạn, đừng chạy!”

Cậu vội chạy tới đá cửa phòng ngủ đóng lại, sau đó cởi sợi chỉ đỏ trên cổ tay, hai tay kéo thẳng thành một sợi dây dài, đồng xu cổ trượt vào giữa, phát ra tiếng loong coong.

Dường như Chúc Tiểu Ngọc rất sợ đồng xu đầy dương khí kia, cô ả lùi ra sau mấy bước dán sát vào tường, nhìn thấy bức tranh bị vứt trên giường, cô ả nhanh chóng nhảy lên muốn đoạt lấy. Trần Dương vung sợi dây đỏ trong tay, nó vừa chạm vào Chúc Tiểu Ngọc liền lóe lên tia sáng đỏ yếu ớt làm cô ả suýt nữa bị đánh văng ra khỏi cơ thể Hàn Khả.

Trần Dương thấy vậy nhanh chóng giật lấy bức tranh rồi quất liên tiếp vào người Chúc Tiểu Ngọc.

Cô ả kêu lên thảm thiết, cuối cùng cũng bị đánh ra khỏi cơ thể Hàn Khả.

Cậu đón được cơ thể yếu ớt ngã xuống của Hàn Khả, mà Chúc Tiểu Ngọc thì nhân cơ hội này bay ra khỏi phòng ngủ, tính toán đại khai sát giới. Trần Dương hô to: “Ngăn nữ quỷ lại!”

Mao Tiểu Lỵ đang đứng ở đầu cầu thang nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, bỗng cô cảm thấy sau lưng lạnh buốt, một cơn ớn lạnh quét qua toàn thân. Ngọn đèn trên đầu chớp lóe, cô quay đầu lại liền thấy vật thể như một miếng thịt không có một mảnh da, máu me đầm đìa nhào đến.

Mao Tiểu Lỵ theo bản năng giơ tay ngăn cản, máu loãng và nước mủ nhớp nhúa dính đầy lên tay, làm cô ghê tởm đến dạ dày sôi lên cuồn cuộn. Ngay sau đó cô lập tức lấy kiếm gỗ đào và bùa ngũ lôi ra.

Sấm sét và lửa là hai thứ mà mấy thứ tà môn sợ nhất, vì vậy nữ quỷ buông cô ra, đánh về phía La thiên sư và Lữ thiên sư dưới lầu.

Hai người kia đã giải quyết xong hình nộm giấy xanh đỏ, mới vừa phát hiện bị quỷ lừa thì bị lệ quỷ hung tàn bất ngờ tấn công. Bọn họ tách ra chạy về hai hướng khác nhau, tránh được đòn tấn công của lệ quỷ.

Ai ngờ tên học trò của La thiên sư từ phía sau chạy lên, trực tiếp bị quỷ nhập vào người.

Ánh mắt hắn trợn ngược, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, cơ thể cứng ngắt, gót chân nhón lên.

“Bị quỷ nhập?”

Lữ thiên sư giơ kiếm gỗ đào nhắm ngay ngực tên học trò, nửa đường lại bị La thiên sư cắt ngang.

“Ông muốn giành trước hả?”

“Giành má ông! Nó là học trò của tôi!”

“Đã bị quỷ nhập vào người thì là quỷ!”

“Thối lắm!” La thiên sư đang nói bỗng bị tên học trò nhào đến bóp cổ, sức lực hắn cực kỳ lớn, ông ta tránh thoát không ra. Lữ thiên sư dán bùa lên người hắn, miệng niệm thần chú.

Sau khi La thiên sư được cứu, ông lại xé nát lá bù, làm lệ quỷ quấy phá lần nữa.

Lữ thiên sư bị chọc tức nhịn không được nữa: “Ông không muốn năm mươi vạn nhưng tôi muốn. Đừng chắn con đường phát tài của tôi!”

Trần Dương đỡ Hàn Khả yếu ớt đi ra, liếc mắt nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn dưới phòng khách, cậu quay sang hỏi Mao Tiểu Lỵ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lệ quỷ nhập vào người.” Cô chỉ vào tên học trò rồi nói tiếp: “Tự giết lẫn nhau.”

Vợ chồng họ Hàn nhìn thấy Hàn Khả, vội muốn chạy tới, ai ngờ bà Hàn bị trượt chân. Lệ quỷ kia cũng có đầu óc, biết bà Hàn là khách hàng, thế là nhập vào người bà.

Hàn Gia Sơn vừa đỡ vợ dậy liền bị bóp cổ.

Trần Dương giao Hàn Khả cho Mao Tiểu Lỵ rồi đi xuống lầu, cầm chỉ đỏ quấn quanh hai tay bà Hàn, bà ta hét lên một tiếng thu tay lại.

Hàn Gia Sơn được cứu, khàn giọng nói: “Cứu vợ tôi với!”

La thiên sư và Lữ thiên sư đều nhìn thấy Trần Dương ra tay, lại trông thấy Hàn Khả đứng ở đầu cầu thang, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.

E rằng người trẻ tuổi này không phải tâm cao khí ngạo mà là có thực tài, thiên phú cực cao.

Nhìn đạo hạnh của lệ quỷ này phỏng chừng đã năm sáu chục năm. Nếu một mình bọn họ đối phó, sợ là sẽ bị hao tổn đạo hạnh. Vậy mà Trần Dương có thể một mình đánh lệ quỷ ra khỏi người Hàn Khả, còn có thể làm lệ quỷ nhập vào bà Hàn sợ hãi, có thể thấy được cậu là cao nhân.

Làm thiên sư, tuổi tác không phải là tiêu chuẩn để xem xét đạo hạnh cao thấp mà phải nhìn thiên phú của người đó.

Hàn Gia Sơn lại nói: “Cứu vợ tôi với, tôi hậu tạ thêm hai mươi vạn.”

Lữ thiên sư và La thiên sư động tâm nhưng Trần Dương lại nói: “Không cần, năm mươi vạn là đủ rồi.”

Cậu vừa dứt lời lập tức cầm sợi chỉ đỏ, bắt đầu quất liên tục vào người bà Hàn.

Động tác này làm mấy thiên sư trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ cậu lại hành động trực tiếp như vậy. Đuổi lệ quỷ nhập vào người thế này, hoặc là thừa dịp nó chưa sẵn sàng buộc vào chỉ đỏ, nếu không lập đàn làm phép thì cực kỳ khó chơi.

Trực tiếp đánh như vậy… Cứ như trò đùa.

Nhưng giây tiếp theo, bọn họ bị kinh ngạc đến rớt cằm, lệ quỷ bị lột da kia thật sự bị đánh văng ra khỏi người bà Hàn. Nó vốn định nhân cơ hội nhập lại vào người Hàn Khả, nhưng Mao Tiểu Lỵ nham hiểm cầm bùa ngũ lôi ra.

Lệ quỷ bất đắc dĩ nhào về phía Hàn Gia Sơn.

Hai vị thiên sư kia đã chắn phía trước, nhưng cô ả cũng không sợ mà vẫn hung hăng nhào đến. Vừa mới đến trước mặt bọn họ, cô ả bị sợi chỉ đỏ kéo mạnh lại. Một chân Trần Dương dẫm lên đầu lệ quỷ, giơ thẳng ngón tay làm phép, thì thầm nói: “Hắc đế linh thư, Thiên Bồng bảo phù. Lệnh hành phong hỏa, sơn khuynh mộc khô…”

Chỉ trong thoáng chốc, mây đen che kín mặt trăng, thế giới yên tĩnh không một tiếng động. Ánh đèn lóe lên vài cái rồi tắt lịm, căn biệt thự chìm vào bóng tối. Vợ chồng Hàn Gia Sơn bị dọa không dám lên tiếng.

Hàn Khả nắm chặt cánh tay Mao Tiểu Lỵ, người sau lấy di động mở ra chiếu sáng. Vừa quay đầu liền thấy hai vị thiên sư kia nhìn cô lăng lăng.

“Nhìn tôi làm gì? Hai người không có di động để chiếu sáng à?”

Có.

Thế là bọn họ nhanh chóng lấy di động ra, làm căn phòng sáng lên không ít. Trần Dương vẫn thì thầm: “… Chư tướng mau đến. Ngô trì chính lệnh… Giúp ta đuổi đi. Cấp cấp như Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô đại đế luật lệnh.”

Câu cuối lọt vào lỗ tai mấy vị thiên sư lại như tiếng sấm vang đến chín tầng mây.

Đây chính là chú pháp gọi quỷ soa Phong Đô của Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô Đại Đế. Phải biết, Phong Đô là nơi đáng sợ nhất trong mắt thiên sư và ma quỷ, so với địa phủ còn đáng sợ hơn.

La Phong Lục Cung, người thường và người lương thiện không vào được, chỉ có quỷ phạm tội ác tày trời mới bị xét xử. Ngoài xét xử kẻ ác thì còn xét xử cả ác quỷ, yêu tà, ác thần, có thể nói đó là nơi xét xử cái ác khắp lục giới.

Chủ nhân của La Phong Lục Cung là Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô đại đế, thuộc hạ có quỷ đế năm phương, bảy mươi hai ti, thống lãnh mười tám tầng địa ngục và Thành Hoàng các nơi. Có thể nói hắn là Đạo giáo tôn thần, là tổ tiên cao nhất của thiên địa quỷ thần.

Thần linh trời sinh trâu bò như thế, căn bản không có thiên sư nào triệu hồi được.

… Đương nhiên Trần Dương cũng không muốn gọi Phong Đô đại đế, nhưng gọi quỷ soa của La Phong Lục Cung cũng đã đủ khiến người ta hoảng sợ.

______________

*Nguyên Thiên đại đế danh xưng đầy đủ là Địa phủ Chí tôn Bắc Âm Phong Đô Nguyên Thiên đại đế, là đức Vua cha ở dưới Địa phủ, người cai quản toàn bộ âm ti ngục hình, đất đai trên dương gian và tất thảy các Tư quân, Phán quan coi tội phúc của phàm phu. Địa phủ Đại đế tuy là một nhưng khi hành sự Ngài biến hiện mình ra làm mười thân, làm việc ở mười điện khác nhau dưới Địa phủ.

______________

Chắc tui phải thêm tag hài hước, đánh quỷ kiểu gì mà hài chết. Quỷ bay tới bay lui nhập vào hết người này đến người kia, mọi người thì chạy tán loạn trượt té bạch bạch. Bạn Dương thì cầm sợi chỉ đỏ quất túi bụi như đám thầy bói hay diễn trò ??????))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.