Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 41: Giết mèo



Trần Dương cùng mọi người chạy ra khỏi dãy phòng học, trông thấy Độ Sóc đứng ở cửa, cậu đi đến hỏi: “Anh có bị thương không?”

“Không có.” Độ Sóc kéo tay Trần Dương, rất tự nhiên cùng cậu đan mười ngón tay vao nhau.

“Có thấy Bạch Bàng không?”

“Hắn là Điền Nam cổ sư.”

Trần Dương gật đầu, dù kinh ngạc nhưng cũng nằm trong dự đoán. Đã có thể bày Quỷ Môn Trận thì tất nhiên là người đồng đạo, bãi đất trống chôn lấp nhiều thi thể như vậy, ban ngày còn có thể bò ra khỏi mặt đất thì đương nhiên phải có người điều khiển. Nếu như dùng thi thể nuôi cổ trùng, lại dùng cổ trùng điều khiển thi thể, tất cả đã có thể giải thích thông suốt.

Thiên sư gần đó và âm binh bắt hết tất cả du hồn dã quỷ trong núi, Thành Hoàng nơi đó đang bận rộn sứt đầu mẻ trán thì phát hiện đại đế cũng có mặt ở đó. Hắn vội vã đi qua bái kiến, từ xa nhìn thấy đại đế đang đan mười ngón tay với một người thanh niên ở dương gian, hắn sợ đến hai mắt rơi xuống đất. Trùng hợp là gần đó có một vị thiên sư Tam Động Ngũ Lôi thường tiếp xúc với Thành Hoàng, là bạn lâu năm của hắn.

Vị thiên sư kia từ phía sau vỗ vai Thành Hoàng, nhìn thấy hai mắt hắn rơi dưới đất, bị dọa nhảy dựng: “Lão già, lừa tôi vô dụng.” Giới thiên sư không ai không biết hắn thanh liêm, nghèo đến nỗi không nuôi nổi học trò. Hắn vội vã nhặt hai con mắt của Thành Hoàng lên, nhét lại vào hốc mắt trống trơn.

Thành Hoàng dùng sức dụi mắt, hai con mắt lọt tròng lập tức trở về chỗ cũ. Hắn lên tiếng hỏi: “Thường Tự Nhạc, ông xem người phía trước quen mắt không?”

Thường Tự Nhạc chăm chú nhìn một lúc rồi nói: “Không nhận ra.”

Thành Hoàng đang muốn nói rõ thân phận của Độ Sóc, bỗng đại đế quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh buốt. Thành Hoàng lập tức ngậm miệng, trong lòng âm thầm tự đưa ra lời giải thích, đại đế đến dương gian nhất định là có nguyên nhân. Về phần người thanh niên dương gian nắm tay thân mật với đại đế, trước kia hắn từng nghe nói ở dương gian có một người trẻ tuổi tu tập Quỷ đạo, có nhiều mối quan hệ với địa phủ và Phong Đô, còn nghe nói có người chống lưng. Trước đây hắn tưởng là tiền bối Quỷ đạo ở Phong Đô giúp đỡ hậu bối, hiện tại xem ra tiền bối kia chính là đại đế… Khoan đã, vậy tại sao đại đế lại nắm tay hậu bối ở dương gian?

Thành Hoàng trầm tư suy nghĩ, lẽ nào đây là cách tiền bối bảo vệ hậu bối?

Thường Tự Nhạc mời Thành Hoàng đi qua chào hỏi Trần Dương, Thành Hoàng cả kinh, xua tay lia lịa rồi lắc đầu bỏ chạy. Thường Tự Nhạc không hiểu ra sao, còn tưởng hắn bị quá nhiều cô hồn dã quỷ làm phiền, thế là Thường Tự Nhạc tự đi đến chào hỏi: “Chào hai đạo hữu, tôi họ Thường, là người đứng đầu Thường gia.”

Trần Dương và mọi người tự giới thiệu bản thân, Thường Tự Nhạc rất thưởng thức mấy thanh niên trẻ có thiên phú cao này. Hơn nữa vì muốn tìm hiểu tình huống trong trường Kim Thủy, ông bèn trò chuyện lâu hơn. Cũng may Thường Tự Nhạc ôn hòa hiền lành, lúc nói chuyện rất có chừng mực, đúng là một trong những phó hội trưởng của Hiệp hội Đạo giáo.

Sau khi nghe vụ án trường Kim Thủy bị lẫn lộn xếp ba sao trong diễn đàn màu xanh lam, ông cau mày nói: “Đúng là nhân viên sắp xếp sơ sẩy, nhưng Hiệp hội Đạo giáo quá thiếu nhân tài, thiên sư có thiên phú cao đều bận tu luyện hoặc nhận đơn hàng kiếm tiền, chỉ có một vài đệ tử của các giáo phái làm nhiệm vụ điều tra phân chia cấp bậc đơn hàng. Đệ tử không đánh giá được mức độ nguy hiểm của các vụ án thì có thể báo cáo lên giáo phái, để giáo phái ra lệnh thiên sư cấp cao hơn đánh giá. Đánh giá độ nguy hiểm chỉ có thể dựa vào tình hình bên ngoài, ít nhiều gì cũng bị che giấu vài phần sự thật. Cũng có đệ tử cấp thấp đánh giá sai, thời gian càng lâu xác thực sẽ trở thành vấn đề lớn. Sau lần chết mấy thiên sư ở thôn không người Nam Việt, giáo trình dự án mới về đánh giá đơn hàng đã được nộp lên Hiệp hội. Chắc là không lâu sau, vấn đề này sẽ được giải quyết.”

Thường Tự Nhạc nói thêm: “Vụ án trường Kim Thủy hẳn là nên phân ba sao ở diễn đàn xanh lục. Mọi người cứ báo cáo lên Hiệp hội, yêu cầu bồi thường. Đúng rồi, mọi người là nhân viên phân cục Đại Phúc, còn có thể yêu cầu tổng cục bồi thường nữa. Có tôi bảo đảm, đơn yêu cầu sẽ không dễ dàng bị gạt bỏ.”

Hai mắt Trần Dương sáng lên, cậu nhìn Độ Sóc, hắn nhẹ gật đầu, nhẹ đến nỗi không ai nhận ra. Cậu thấy thế lập tức mở cờ trong bụng, tiện tay sờ sờ trong túi, phát hiện bùa quý nhân chúc phúc ba ngày đã mất tác dụng.

Chủ nhiệm Kim và cô Lưu bước ra khỏi đám đông nói: “Đêm nay đã chết mười mấy người, cần phải báo cảnh sát. Chúng tôi phải ở lại xử lý sự tình trong trường.”

Tuy đã giải quyết Bạch Nhan và cô hồn dã quỷ trong trường, nhưng trường Kim Thủy vẫn còn rất nhiều vấn đề liên quan đến án mạng, rửa tiền, cần phải báo cảnh sát. Huống hồ bây giờ đã có thể liên lạc với bên ngoài, nhất định phải thông báo cho phụ huynh học sinh. Một chuyện ầm ĩ như vậy, đặc biệt là hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm, giáo viên đều chết hết, phỏng chừng mấy phụ huynh sẽ tỉnh ngộ, không dám đưa con vào núi sâu liên tục hai tháng mà không liên lạc.

Trần Dương gật đầu, chủ nhiệm Kim và cô Lưu đứng ở cửa khu phòng học chờ cảnh sát đến. Sau khi cảnh sát đến, hai người tường thuật mọi chuyện, song song cũng báo cho phụ huynh, chỉ có điều che giấu toàn bộ những chuyện ma quái, chỉ nói vì không có tín hiệu mà không cách nào liên lạc được với bên ngoài. Thực tế thầy Lý đã nói dối, đa số học sinh trong trường không biết gì về trò chơi tử vong, chỉ có một số ít người tham gia. Con số trên thẻ chỉ là ngẫu nhiên, không phải là số người chơi.

Thầy Lý nói dối chẳng qua là muốn kéo nhiều người cùng xuống nước, sợ Trần Dương cho rằng bọn họ chết cũng chưa hết tội mà không cứu. Thực tế người khác muốn cứu, chính vì bọn họ quá mức ích kỷ mà chết thảm thiết. Đúng là báo ứng.

Vậy nên khi đa số học sinh theo cha mẹ về nhà rồi mà vẫn còn mù tịt, đến khi ti vi và internet đưa tin về vụ án mạng trong trường, bọn họ mới sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Thì ra tên giết người vẫn luôn lẩn trốn bên cạnh họ, không để ý là sẽ bị giết chết, thảo nào có bạn học và giáo viên đột nhiên biến mất sau một đêm, trường học lại bảo là xin nghỉ về nhà!

Trường học không để ý đến tính mạng của học sinh làm người khác cực kỳ tức giận, sau khi biết được lãnh đạo, chủ nhiệm và một vài giáo viên không thèm quan tâm đến tính mạng của học sinh đều đã chết, cư dân mạng còn vỗ tay khen hay, mắng một câu quả báo. Càng điều tra sâu vào vụ án, chân tướng về cái chết của Bạch Nhan cũng được làm rõ, quả thật quá oan ức. Mà chuyện trường học rửa tiền, lãnh đạo nhận hối lộ, học sinh dùng bạo lực học đường, máu lạnh ích kỷ, tất cả đều được phơi bày ra ánh sáng, gây ra sóng to gió lớn.

Trên internet lại dấy lên một làn sóng thảo luận về các vấn đề của ngành giáo dục, trường học, giáo viên, rồi áp lực học tập, bạo lực học đường. Song song, vụ rửa tiền cũng bị nhà nước điều tra, tất cả những người liên quan đều ngã ngựa, lần thứ hai tạo ra làn sóng bàn tán về các vụ tham ô hối lộ. Tạm thời không đề cập đến những chuyện này, quay lại hiện tại.

Độ Sóc có sở trường giao tiếp với người lớn tuổi, không phải là loại tiểu bối nịnh nọt trưởng bối, mà giống như hai người là bạn bè cùng lứa tuổi vậy. Thậm chí những năm gần đây, hắn còn như những người lớn tuổi, có sở thích và quan niệm y chang họ. Đôi khi quan niệm vài người lớn tuổi còn cởi mở hơn Độ Sóc. Vì vậy lúc này, hắn và Thường Tự Nhạc đang thỏa luận xem phải chỉnh sửa app Đại phúc như thế nào, Hiệp hội Đạo giáo và phân cục Đại Phúc cùng với giới thiên sư cũng tích cực tham gia trao đổi thông tin, đóng góp ý kiến.

Trần Dương ngáp một cái lén hỏi Khấu Tuyên Linh: “Thường thiên sư là phó hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo đó, anh biết không?”

“Có nghe nói.” Khấu Tuyên Linh bổ sung: “Phía Bắc có shaman, có bốn đại gia tộc điển hình là Hồ, Hoàng, Mãng, Thường. Thường Tự Nhạc – Thường giáo chủ là người đứng đầu của Thường gia, là một shaman có tiếng trong giới, xem như là đứng đầu. Ông ấy cũng là một trong mười mấy phó cục trưởng không thèm làm việc của Hiệp hội Đạo giáo. Có ông ấy bảo đảm là chúng ta rất may mắn đó.”

*Shaman: “出马仙” là những người theo giáo Tát Mãn nguyên thủy, còn gọi là shaman, khi có thể tu luyện đến cảnh giới có thể trò chuyện và nhìn thấy linh hồn thì mới xuất sơn tế thế cứu người. Mỗi shaman chỉ chân truyền cho một đệ tử, đệ tử đó lại tiếp tục con đường tu tập, sau đó tế thế cứu người. Tương truyền rằng, shaman ban đầu là những linh thú, sau đó tu luyện để thành yêu, giúp đỡ cứu người để tăng công đức. Sau đó thu nhận đệ tử chân truyền để tiếp tục con đường của mình.

“Bùa quý nhân chúc phúc ba ngày của Tiểu Lỵ, phiên bản nâng cấp mới nhất.” Trần Dương cảm thán, sau đó nói tiếp: “Đúng rồi, Bạch Bàng là Điền Nam cổ sư. Vì trả thù cho chị gái mà cậu ta hại chết không ít người. Có điều tôi nghĩ cậu ta sẽ bị phản phệ nhanh thôi, kết quả không tốt đẹp gì.”

Hoàn cảnh của chị em họ Bạch đúng là khiến người ta thổn thức, hai người vốn lương thiện yêu đời như vậy. Tuy Bạch Bàng là Điền Nam cổ sư nhưng không có dùng cổ hại người. Hắn nuôi nhiều thi cổ ở bãi đất trống nhưng chưa từng chân chính giận chó đánh mèo người vô tội, có thể thấy được bản tính của hắn không xấu xa độc ác. Đáng tiếc Bạch Nhan chết oan, Bạch Bàng đi vào con đường muôn đời muôn kiếp không trở ra được. Lúc còn sống, Bạch Nhan nhiệt tình với nghề nghiệp, yêu thương học trò, giúp đỡ không ít học sinh. Thế mà lại gặp những tên không phải là người, không được hồi báo.

Trần Dương thở dài: “Trở về chúng ta lập một đàn pháp hội cho hai chị em họ, hy vọng họ có thể sớm đi đầu thai.”

“Tôi cũng có ý này.” Khấu Tuyên Linh phụ họa.

Lúc này Độ Sóc đứng ở cửa ký túc xá giáo viên, xoay người nói: “Dương Dương, mau đến đây.” Cậu chạy đến gần hắn, bàn tay bỗng bị nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau. Trần Dương sực nhớ Thường Tự Nhạc còn đang ở đây, vội vàng nhìn qua.

Vẻ mặt Thường Tự Nhạc vẫn thản nhiên, còn cười híp mắt nói: “Mọi người nghỉ ngơi sớm, tôi đi về trước.”

Phảng phất như không thấy gì cả.

Trong giới thiên sư, mọi người tiếp thu quan hệ chồng chồng của Trần Dương và Độ Sóc thật bình tĩnh, không có ánh mắt quái dị hay khó hiểu gì cả. Nhất là những người lớn tuổi như Mã Sơn Phong và Thường Tự Nhạc, thái độ với hai người càng tự nhiên hòa ái. Trên thực tế, thiên sư thường tiếp xúc với ma quỷ, luôn cận kề ranh giới nguy hiểm, không để ý đến sống chết, bởi vậy đạo tâm kiên định, không có chuyện gì không tiếp thu nổi.

Trần Dương đột nhiên nhớ ra, cậu gọi Thường Tự Nhạc lại rồi giới thiệu Khâu Thịnh Mẫn cho ông: “Mắt Âm Dương bẩm sinh, không người dạy bảo mà tự biết “quá âm”. Có thiên phú, thích hợp làm một shaman. Thường chưởng giáo có vui lòng nhận làm học trò không?”

Thường Tự Nhạc nghe vậy nhìn Khâu Thịnh Mẫn. Cô vẫn luôn khiêm tốn đứng trong đám đông, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, bởi vậy Thường Tự Nhạc không chú ý thấy cô. Lúc này Trần Dương vừa nói xong, ông quan sát Khâu Thịnh Mẫn một lúc, ẩn ẩn thỏa mãn nói: “Cháu có mắt Âm Dương bẩm sinh à? Thấy “thứ đó” từ khi nào?”

Khâu Thịnh Mẫn khẩn trương trả lời: “Từ nhỏ ạ.” Cô dừng một chút rồi bổ sung: “Sau khi cháu có ký ức đã thấy rồi, trước kia thì không biết. Nhưng trước năm năm tuổi, khi đó bố mẹ cháu còn sống, mẹ cháu nói lúc mới sinh cháu rất hay khóc, mời thầy bói đến, thầy bói nói là do cháu thấy “thứ đó” nên mới khóc không ngừng.”

Thường Tự Nhạc gật đầu: “Cháu có nguyện ý làm shaman, bái chú làm thầy không?”

“Đương nhiên đồng ý ạ!” Khâu Thịnh Mẫn có mắt Âm Dương bẩm sinh, rất thích hợp làm shaman. Cô có thiên phú, cũng rất có hứng thú, nếu không phải là không có người dạy bảo, cô sẽ không lãng phí thiên phú mà đi làm lừa đảo. Cô nghe Trần Dương giới thiệu, đầu tiên là không dám tin, sau lại thấp thỏm trong lòng. Lúc này nghe Thường Tự Nhạc đồng ý nhận làm học trò, cô hưng phấn kích động không thôi.

Nhưng ngay một giây sau, cô cứng ngắt cả người, vẻ mặt khó coi, nhỏ giọng kể lại chuyện cô giả làm thiên sư đi lừa gạt nhiều năm cho Thường Tự Nhạc biết. Khâu Thịnh Mẫn đầy thành ý, yêu thích được làm thiên sư, càng không muốn lừa gạt Thường Tự Nhạc. Cô biết thiên sư coi trọng nhân phẩm và truyền thừa.

“Vậy à…” Thường Tự Nhạc suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Trong vòng mười năm, quyên sáu phần thù lao mỗi đơn hàng, đồng ý không?”

Khâu Thịnh Mẫn ngẩng phắt lên, đối diện với ánh mắt hiền từ của Thường Tự Nhạc, nghiêm túc gật đầu: “Đồng ý!”

“Vậy được rồi.” Thường Tự Nhạc nói địa chỉ Thường gia cho Khâu Thịnh Mẫn, dặn cô thu dọn đồ đạc rồi đến đó bái sư. Sau đó ông lại cám ơn Trần Dương đã giới thiệu cho ông một học trò có thiên phú.

Trần Dương cười nói: “Cháu chỉ nghĩ, so với việc tống họ vào tù hoặc là tiếp tục đi lừa đảo, không bằng học tập có bản lĩnh thật sự, dù là cứu người hay là quyên thù lao thì đều tốt cả.”

Khâu Thịnh Mẫn chân thành cám ơn cậu.

Mọi người giải tán, quay về tầng bốn ký túc xá, dự định nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai đi về. Khâu Thịnh Minh vẫn chưa ngủ, thấy Khâu Thịnh Mẫn bình an trở về, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích Trần Dương và Khấu Tuyên Linh không thôi.

Khấu Tuyên Linh lướt qua phòng 404, định đi đến phòng 401, Khâu Thịnh Mẫn đã mở cửa phòng 401 cho hắn. Trần Dương thấy vậy bèn nói: “Tôi nhớ thầy Lý dặn chúng ta tuyệt đối không được đi vào phòng 401.”

“Chính vì hắn cố ý dặn dò nên tôi mới nhờ Khâu Thịnh Mẫn phá khóa cửa dùm. Trong phòng không có thứ đó, chỉ có đồ dùng cũ của Bạch Nhan. Trước đây cô ấy ở phòng 401. Thầy Lý có tật giật mình, cảm thấy căn phòng này rất hung tà.” Khấu Tuyên Linh không quay đầu mà xua xua tay, mở cửa bước vào: “Vả lại, có sư tổ ở đây, bách tà bất xâm.”

Trần Dương bị Độ Sóc kéo vào phòng, hắn đè cậu lên cánh cửa, ép cậu ngẩng đầu lên, môi bị lấp kín. Cậu vòng tay ôm Độ Sóc hôn trả lại, vừa kịch liệt vừa triền miên, dịu dàng như dòng nước chảy. Hắn ôm cậu lên, để hai đùi cậu kẹp bên hông, đi đến giường ngủ.

Cậu cũng ôm lấy hắn, dựa lên vai hắn nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng anh sẽ trò chuyện với Thường thiên sư cả đêm. Nhìn hai người như hận gặp nhau quá muộn.” Cậu nói xong lại bật cười.

Độ Sóc kéo quần áo Trần Dương, bàn tay to thăm dò tiến vào: “Anh thấy em ngáp dài.” Hắn há miệng ngậm lấy lỗ tai cậu, liếm dọc xuống cần cổ rồi lại hôn lên: “Nếu như trò chuyện suốt đêm, không thể nghỉ ngơi với em.”

Trần Dương rụt vai, cả người run một cái. Cậu nghe vậy cười nói: “Bây giờ người quấy rầy em nghỉ ngơi là anh đó.”

“Dương Dương ngoan, anh đang giúp em ngủ ngon hơn.”

Cậu đá hắn một cái, mỉm cười nói: “Lão lưu manh.”

Độ Sóc lại lấp kín miệng cậu, khiến cậu cười không nổi cũng không nói được lời chọc ghẹo nào nữa, chỉ có thể rên rỉ cầu xin tha thứ.

Sau đó Độ Sóc giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng Trần Dương mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Hắn hôn lên trán vợ bé nhỏ, ôm người vào lòng thật chặt, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon, Dương Dương.”

Trần Dương nỉ non đáp: “Ngủ ngon, ông xã.” Vừa rồi bị ép gọi ông xã, lúc này cậu vẫn còn phản xạ có điều kiện, chưa lấy lại tinh thần.

Ngày hôm sau, đến gần trưa Trần Dương và Độ Sóc mới xách hành lý ra khỏi phòng. Khấu Tuyên Linh dậy sớm lạy sư tổ, luyện kiếm, ăn điểm tâm rồi tán dóc với chị em họ Khâu cả buổi, cuối cùng mới thấy hai người xuất hiện.

Độ Sóc nhỏ giọng nói với cậu vài câu rồi rời đi, chị em họ Khâu đứng ở cửa chờ Trần Dương và Khấu Tuyên Linh, muốn nói lời tạm biệt hai người. Trông thấy cậu, lại thoáng nhìn mấy dấu vết đo đỏ ở cổ, hai người hiểu ý, chỉ cười mà không nói gì, sau khi tạm biệt cũng rời đi.

Khấu Tuyên Linh hỏi: “Cục trưởng Độ đâu rồi?”

“Đi mua bữa sáng.”

Bữa sáng ở trường Kim Thủy rất phong phú, còn bán cả bữa trưa. Tuy tối qua xảy ra đại sự nhưng trường học vẫn chưa công bố, bởi vậy nhân viên vẫn cung cấp bữa sáng như thường.

Lúc đang nói chuyện, Độ Sóc quay về đưa cho Trần Dương một quả trứng luộc, tự nhiên nhận ba lô trên người cậu đeo lên vai rồi nói: “Cháo còn nóng, chờ nguội một chút rồi ăn.”

Trần Dương nhận trứng luộc, lột vỏ rồi đưa lên miệng Độ Sóc. Hắn không do dự cắn một cái, xong xuôi cậu mới tự ăn. Trong lúc ăn, cậu vẫn tiếp tục trò chuyện với Khấu Tuyên Linh, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, đầy tín nhiệm.

Cuối cùng ba người lái xe rời đi, trên đường quay về, họ trông thấy rất nhiều xe cộ của phụ huynh chạy đến trường Kim Thủy. Đến chân núi, ba người bị kẹt xe, còn có phóng viên đến phỏng vấn. Trần Dương chớp chớp mắt, yên lặng ngồi phía sau cùng Độ Sóc, để một mình Khấu Tuyên Linh ứng phó.

Đối với các câu hỏi của phóng viên, Khấu Tuyên Linh đều trả lời sai, ông nói gà bà nói vịt, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Rõ ràng là lệ quỷ trở về báo thù, chắc chắn không phải người làm.”

Phóng viên chỉ tin khoa học: “Nếu đúng là lệ quỷ báo thù, sao anh không có việc gì?”

Khấu Tuyên Linh: “Tôi có sư tổ bảo vệ.”

Phóng viên: “… Cám ơn sự phối hợp của Khấu tiên sinh, chúng tôi sẽ phỏng vấn vị phụ huynh tiếp theo.” Vốn thấy người này đẹp trai, muốn cho hắn lên hình, ai ngờ lại là một tên mê tín.

Khấu Tuyên Linh lại nói: “Lúc lên sóng có làm mờ che mặt không? Tôi muốn che mặt.”

“Được.” Phóng viên mỉm cười, cô còn không chắc có được phát đoạn này hay không. “Theo như một vị có khuôn mặt đẹp trắng trẻo Khấu tiên sinh nói……Chúng ta vẫn là nên bài trừ mê tín, tin tưởng khoa học.”

Khấu Tuyên Linh nhấn ga, lúc cửa kính xe từ từ quay lên thì nghe được câu này. Hắn quay đầu nhìn phóng viên đứng bên ngoài, buồn bực nói: “Không thể chờ tôi đi rồi mới chửi xéo sao?”

Trần Dương trả lời: “Chờ anh đi rồi thì chửi xéo còn ý nghĩa gì nữa.”

Ba người về đến phân cục Đại Phúc, Mã Sơn Phong đã rót trà chờ bọn họ. Mao Tiểu Lỵ nghe mọi người về đến cũng xin nghỉ hoạt động câu lạc bộ trường học mà về sớm. Trương Cầu Đạo cầm kinh lục từ trong đi ra, thấy ba người không bị thương tích gì mới hỏi thăm sự tình ở trường Kim Thủy.

Mao Tiểu Lỵ nói: “Mấy anh nổi tiếng trong giới thiên sư rồi đó.”

Trần Dương ngạc nhiên: “Có chuyện gì à?”

“Rạng sáng nay, vụ án trường Kim Thủy đã lan truyền khắp giới thiên sư, quỷ khí tận trời mà, ngay cả em đang ngủ say cũng giật mình thức dậy. Nói thật, thiên sư ở Hiệp hội Đạo giáo căn cứ theo quỷ khí mà đánh giá đơn hàng này là bốn sao cũng được nữa. Mà phân loại thì phải phân ba sao ở diễn đàn xanh lục. Một người là thiên sư Ngũ Lôi cấp ba, một người là Minh Uy cấp bốn có thể giải quyết vụ này, coi như là giết boss vượt level. Chuyện này đã lan truyền khắp giới thiên sư, anh Trần nổi tiếng rồi nha. Em thấy mọi người thảo luận rất nhiều, tò mò muốn biết anh Trần thuộc giáo phái nào, sư phụ là ai.”

Trần Dương kinh ngạc, không ngờ tốc độ lan truyền tin tức trong giới thiên sư còn nhanh hơn truyền thông. Mã Sơn Phong cười ha hả nói: “Quỷ khí bạo phát, toàn bộ thiên sư ở thủ đô đều cảm nhận được, trong khi các thiên sư gần đó chạy đến kiểm tra thì tiện thể đăng lên diễn đàn luôn, tốc độ khá nhanh.”

Mao Tiểu Lỵ nói: “Thiên sư rất bát quái, vừa khó chịu vừa nhiều chuyện.” Cô nói xong phát địa chỉ diễn đàn cho Trần Dương: “Tuy có rất nhiều post trong diễn đàn, nhưng có vấn đề gì cứ đăng bài hỏi, lập tức sẽ có người trả lời.”

Trần Dương ấn mở đường link, lướt xem thì phát hiện trong đó chia thành bốn diễn đàn nhỏ. Trong đó lại có rất nhiều bài thảo luận, bài về vụ án trường Kim Thủy được đẩy lên top. Xếp sau là vụ án thôn không người ở Nam Việt. Cậu tiện tay ấn xem, vừa trả lời Mao Tiểu Lỵ: “Có anh Độ, anh không cần đăng bài hỏi, có việc gì cứ hỏi anh Độ là được rồi.”

Ánh mắt Mao Tiểu Lỵ lướt qua Trần Dương và Độ Sóc, chạm đến ánh mắt lạnh nhạt của Độ Sóc, cô hơi lo sợ, sau đó chợt nhớ đến một việc, cô nàng lấy hết can đảm hỏi: “Anh Trần, hai anh có cần bùa hòa hợp nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ không?”

“Không cần đâu.”

“Nếu dùng nó, tình cảm sẽ ngày càng tốt… Á, Trương Cầu Đạo, bỏ ra!” Mao Tiểu Lỵ mới nói được nửa câu đã bị Trương Cầu Đạo đè gáy, cắt ngang nói: “Cục trưởng Trần, Độ… Độ Sóc, không cần để ý đến cô ấy. Hai ngày nay, Mao Tiểu Lỵ muốn tìm một cặp đôi làm quảng cáo cho bùa hòa hợp nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ. Trước đó còn muốn em giả làm người yêu, dùng bùa hòa hợp nhân duyên, hiện tại phát điên đến nỗi hai anh cũng không tha.”

Mao Tiểu Lỵ đẩy Trương Cầu Đạo ra, quay qua Trần Dương cười hai tiếng: “Trong trường đột nhiên xuất hiện một đối thủ cạnh tranh, bán bùa chiêu hoa đào, đối phương có người mẫu, còn làm quảng cáo. Lượng tiêu thụ của em bắt đầu giảm rồi, không đủ tiền mua trà sữa nữa.” Cô nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Độ Sóc, xua tay nói tiếp: “Được rồi, em chỉ đùa thôi.”

Thật ra cô không đến mức phát điên bảo Trần Dương và Độ Sóc đi quảng cáo, một là hai người rất đặc thù, hai là đối mặt với Độ Sóc, cô không dám. Thế là Mao Tiểu Lỵ quay qua Khấu Tuyên Linh: “Yêu đương không?”

“Với cô?”

Mao Tiểu Lỵ đã vì tiền tài mà sa đọa: “Có thể.”

“Từ chối.” Khấu Tuyên Linh lạnh lùng: “Tôi tình nguyện cùng sư tổ.”

Mao Tiểu Lỵ: “Được thôi, chỉ cần sư tổ đồng ý, gì tôi cũng tiếp thu được.” Vẻ mặt cô nàng rất nóng lòng muốn thử.

Trong chốc lát, Khấu Tuyên Linh không kịp phản ứng, đến khi sực tỉnh, hắn không dám tin trừng mắt nhìn Mao Tiểu Lỵ, sau đó quay đầu hỏi Trương Cầu Đạo: “Mao Tiểu Lỵ đã biến chất đến nước này rồi sao?”

Trương Cầu Đạo: “Còn hơn thế nữa.”

Mã Sơn Phong ôm bụng cười ha hả: “Không bằng để vợ chồng chú quảng cáo cho?”

“Cháu từ chối. Thanh niên trẻ chỉ theo đuổi kích thích, cải thiện hảo cảm với người khác phái và chiêu thêm nhân duyên mới đều mang lại cảm giác chinh phục, không phải thật sự cầu duyên. Vợ chồng chú vừa nhìn đã biết là vợ chồng nhiều năm, chắc chắn bọn họ không tin, thậm chí nghĩ là cháu gạt người.”

Nói trắng ra là do thị trường khác nhau, hình tượng người mẫu quảng cáo và nội dung quảng cáo phải phù hợp thị trường. Trần Dương quay đầu nhìn Độ Sóc: “Anh có cách cải thiện không?”

“Quản chuyện nhân duyên có sao Thiên Hỉ, Hồng Loan, Hòa Hợp Nhị Tiên và Cửu Thiên Huyền Nữ. Đạo gia có bùa nhân duyên hòa hợp, bùa đào hoa và cả bùa cắt đào hoa. Cô đã biết nhiều người nhiều cạnh tranh, sao lại chỉ bán mỗi bùa đào hoa. Bùa chiêu nhân duyên, thu hút người khác phái, rồi cả bùa cắt duyên. Tôi nghĩ bùa cắt duyên nhu cầu cũng không kém bùa đào hoa đâu.”

Trần Dương tiếp lời: “Cung không đủ cầu mới là chân lý trong kinh doanh.”

Bùa hoa đào chiêu hoa đào, có khả năng đưa đến hoa đào nát. Bùa cắt đào hoa có thể thỉnh được tam tiên chặt đứt hoa đào nát, cũng làm xao động sao Thiên Hỉ và Hồng Loan. Hơn nữa nhờ Hòa Hợp Nhị Tiên, có thể tìm đến một mối nhân duyên thật tốt.

Mao Tiểu Lỵ càng nghe, hai mắt càng phát sáng: “Nói rất có lý. Em phải xem một chút Mao Sơn linh phù kinh lục; nghiên cứu cách làm bùa đào hoa và bùa cắt đào hoa”

Mao Tiểu Lỵ chạy lên lầu, một lúc lâu sau lại chạy xuống bậc thang nói: “Đúng rồi, gần đây trường em có tin đồn, có sinh viên trông thấy mèo bái nguyệt, trường học định mời thiên sư đến. Em liên hệ trước với họ nhé?”

“Được.”

Mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, không ngại đơn hàng cao thấp, lại càng không chê thù lao

______________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vụ giết mèo sẽ không kinh khủng.

Tứ đại gia tộc trong văn là Hồ Hoàng Mãng Thường, đại biểu hồ ly, chồn và rắn.

________________

Bắt đầu từ chương này, mọi người trong phân cục thân hơn nên mọi người sẽ xưng anh – em với Trần Dương, trừ Khấu Tuyên Linh lớn tuổi hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.