Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 48



Buổi sáng ngày hôm sau, thiếu tướng lại không thấy bóng dáng đâu.

Không biết là bởi vì buổi chiều ngày hôm qua ngủ nhiều quá, hay là bởi vì những việc khác, mà đêm qua Munt cứ lăn qua lộn lại ở trên giường, cơ hồ là một đêm không ngủ.

Ngày hôm qua là thiếu tướng đại nhân xanh mắt, buổi sáng hôm nay lại thành cậu uể oải ỉu xìu mà rời khỏi giường, thời điểm rửa mặt còn thấy được trên mặt mình mang theo hai cái quầng thâm mắt.

Ăn bữa sáng xong cậu vẫn không ngừng ngáp dài, nhưng lại chẳng có một chút buồn ngủ nào cả, chỉ có thể khoanh chân ngồi trên sô pha mà phát ngốc.

Quả cầu trắng tròn vo nổi lơ lửng lúc trên lúc dưới ở trước người cậu, cặp mắt tam giác đen nhánh nhìn nhìn cậu, bẹp cái miệng nhỏ, thoạt nhìn ai oán vô cùng.

Chỉ là thiếu niên vẻ mặt biểu tình chưa tỉnh ngủ căn bản là không hề thấy nó, gối ôm hình vuông vốn định lấy ra để làm gối đầu bị thiếu niên ôm vào trong ngực, thiếu niên lười biếng ngồi xếp bằng ở trên sô pha, ôm gối ôm mềm mại, đầu uể oải ỉu xìu mà dựa vào trên gối ôm.

Rõ ràng là một đêm không ngủ, đầu óc mơ mơ hồ hồ, nhưng bản thân lại cứ không ngủ được, trong đầu lộn xộn.

Trong chốc lát thì nhớ tới đôi môi người nọ nhẹ nhàng cọ qua mình, trong chốc lát lại nhớ tới nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến khi người nọ nắm cổ tay của cậu, trong chốc lát lại nghĩ tới đồng tử màu mặc lam nhìn mình thật sâu khi người nọ hôn cổ tay của mình……

Trong lòng có một ý niệm mơ hồ, Munt lại có thế nào cũng không dám xác định.

Cả đêm, cậu ở trên giường lăn qua lộn lại mà ngủ không được, ánh mắt khi thiếu tướng nhìn cậu, ngôn ngữ còn có hành vi đều không ngừng hiện lên trong đầu cậu.

Thời điểm cặp phượng nhãn đơn thon dài kia nhìn chằm chằm vào mình, cậu liền mạc danh có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Quả thực…… Quả thực giống như là con mồi bị dã thú theo dõi vậy á.

Thiếu niên dùng sức dúi đỉnh đầu vào trong gối ôm mềm mại, đâm một cái rồi lại một cái.

Một bên quả cầu trắng không thể hiểu nổi mà vây quanh cậu dạo lướt một vòng, không rõ người chủ nhân mới là đang phát điên cái gì.

Munt chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích người nào, đương nhiên, thời điểm mười mấy tuổi cậu đã từng được một ít bạn gái cùng tuổi thổ lộ…… Thế nhưng sau khi sinh bệnh, ngoại trừ người bệnh ở bệnh viện ra, cậu cơ hồ là chưa từng gặp qua cô bạn nào cùng tuổi cả.

Đối với loại tình cảm yêu thích này, cậu phi thường xa lạ.

Nhưng là, không hiểu thích, không đại biểu rằng cậu cũng không có đầu óc.

Mặc kệ là ánh mắt hay là hành vi của Troell thiếu tướng thì đều thật sự biểu hiện quá mức rõ ràng, người khác cơ hồ là đều nhìn thấu hết.

Ngay từ đầu Munt còn có thể lấy lý do đó là người khác hiểu lầm để qua loa lấy lệ, nhưng mà gần đây, một ít hành động càng thêm thân mật hơn của thiếu tướng đối với cậu, lại khiến cậu bắt đầu dao động, cũng có chút hốt hoảng.

Nhưng không phải thiếu tướng đại nhân thích vương nữ hay sao?

Rõ ràng nhìn mặt thì đều biết hai người bọn họ mới là một đôi xứng nhất mà.

Ôm đầu, thiếu niên vô cùng rối rắm mà nghĩ.

Cho nên kỳ thật vẫn là bản thân suy nghĩ nhiều quá sao? Troell thiếu tướng đối tốt với mình kỳ thật chỉ là đang thực hiện chức trách làm người giám hộ của hắn mà thôi sao?

Dù sao, nếu như thiếu tướng thật coi cậu trở thành em trai gì đó…… Cũng sẽ tự nhiên mà làm ra cái loại hành động thân mật này mà nhỉ?

Hoặc kỳ thật chỉ là bởi vì lúc trước mình đã cứu hắn một mạng, cho nên thái độ của hắn đối với mình mới có thể tốt hơn so với người khác một chút?

Dù sao bình thường thiếu tướng đại nhân cũng vẫn luôn một mực cao lãnh, khi hơi chút thu liễm, liền sẽ cho người ta một loại cảm giác được đối đãi đặc thù cơ mà.

Ân…… Hẳn là như vậy…… Hẳn là……

Ngay tại thời điểm thiếu niên đang rối rắm đến độ đầu sắp nổ tung, quả cầu trắng trước người liền phát ra tiếng vang tích tích.

Hai đạo ánh sáng bắn ra từ trong cặp mắt tam giác của quả cầu trắng, tạo ra một cái quầng sáng hình chiếu ở trước người thiếu niên mới vừa ngẩng đầu lên.

Nam tử có một đầu tóc ngắn lửa đỏ ở trên quầng sáng liệt miệng mà cười với Munt, gã đứng ở trên mặt cỏ bên ngoài cửa phòng, giơ tay nha nha mà chào hỏi.

【 Munt đại nhân, có chấp nhận cho Robin thiếu tá tiến vào không? 】

Bởi vì không thể nói chuyện, cho nên quả cầu trắng trí não chỉ có thể ủy khuất mà đánh ra hàng chữ này ở trên quầng sáng để Munt xem.

Robin thân là cấp dưới của Troell thiếu tướng, có được quyền hạn tiến vào vùng tư nhân, nhưng lại không có quyền hạn tiến vào trong phòng, cần phải được chủ nhân cho phép mới có thể vào cửa.

Munt gật gật đầu.

“Để anh ta vào đi.”

Tích một tiếng, cửa lớn mở ra, thiếu tá tóc đỏ đi đến, vẫn như cũ là đang mặc một thân quân trang nền đen hoa văn bạc, khiến thân hình cao lớn của gã lại càng thêm cường tráng bất phàm.

Chỉ vài giây sau khi giày bó của gã đạp lên bậc cửa, mấy trăm người máy hạt mini trên sàn nhà trước cửa đã nhanh chóng xông lên dọn sạch sành sanh bụi đất bám trên giày đế của gã, để khách tới không cần dừng lại, trực tiếp cất bước đi vào trong phòng.

“Nhà, nhóc Munt.”

Robin cười tủm tỉm mà chào hỏi cùng thiếu niên ngồi bất động ở trên sô pha chỉ dùng mắt để nhìn gã.

Khóe miệng thiếu niên giật giật.

“…… Gọi các hạ.”

Cậu nói, phải biết rằng hiện tại cậu đã thu được huy chương địa cầu màu lam của hiệp hội văn minh địa cầu cổ, xác nhận là có được thân phận giáo sư “cấp SS”, tuy rằng Robin là thiếu tá, nhưng sử dụng tôn xưng đối với cậu là đương nhiên.

Munt bảo Robin kêu như vậy cũng không phải là vì tự cao tự đại, thuần túy chính là bị câu “nhóc Munt” kia của Robin làm cho khó chịu, cố ý muốn chỉnh Robin một chút.

Nhưng là, thiếu tá tóc đỏ tỏ vẻ hoàn toàn không hề có áp lực đối với loại chỉnh người này, gã lập tức biết nghe lời phải mà sửa miệng.

“Được, nhóc Munt các hạ ~”

Munt: “…………”

Được rồi, cái tên gia hỏa khó chơi cười hì hì không sợ trời không sợ đất này ngoại trừ thiếu tướng ra thì chẳng ai trị được cả, Munt từ bỏ việc dây dưa với gã.

“Nếu là anh có việc đến tìm thiếu tướng, thì hiện tại hắn không ở đây.”

“Tôi biết, BOSS sẽ trở về muộn một chút, bảo tôi lại đây chờ hắn trước.”

Robin không thèm để ý mà nói, sau đó liền không chút khách khí mà đặt mông ngồi xuống bên cạnh Munt.

“Làm sao vậy, nhóc con, sắc mặt không tốt lắm ha.” Gã nói, “Có phải còn chưa thích ứng được với khí hậu trên Fona tinh không? Ây ~ khỏa tinh cầu này dù sao cũng quá khô ráo mà.”

Gã cười hì hì nhìn Munt nói: “Nếu như không hợp khí hậu thì nhóc phải nói sớm một chút đấy nhá, bằng không sinh bệnh, có người đau lòng, mở khí lạnh một cái, xui xẻo chính là đám cấp dưới bọn tôi đó.”

Robin từ trước đến giờ, đã thích thường thường lấy thiếu tướng ra để trêu chọc cậu một chút, Munt ngay từ đầu còn cãi lại hai câu, sau đó liền chết lặng chẳng buồn nói cái gì nữa, mặc cho Robin trêu chọc, cậu chỉ coi như cái gì cũng chưa hề nghe được.

Trước kia cậu không để ở trong lòng, hiện tại, đúng là thời điểm đầu óc đang loạn lên, lại bị Robin nói như vậy, tức khắc cảm thấy quái quái.

Munt suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía Robin.

Cậu hỏi: “Anh hẳn là biết kỳ thật tôi và thiếu tướng không có quan hệ gì cả, tại sao còn cứ luôn thích nói đến loại đề tài này thế?”

“…… Cái này sao……”

Khóe môi nam tử tóc đỏ ngoắc lên cao cao, gã giơ tay, sờ sờ cái cằm còn lưu lại một ít râu tua lua của mình.

Gã cười cười, lại chẳng nói gì hết.

“Hay là anh cảm thấy tôi thích thiếu tướng của các anh?”

Thiếu niên tiếp tục hỏi.

“Không, đã nhìn ra rồi, nhóc là thật sự không có hứng thú với BOSS nhà tôi.”

Trước kia còn từng hiểu lầm nhóc con này coi trọng BOSS cho nên mới bày tỏ tình yêu với BOSS, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, Robin xem như đã nhìn ra được, nhóc con này là thật sự không nhìn trúng BOSS nhà gã người bị vô số người khóc la cầu yêu cầu kết giao.

Thật sự một chút cũng không có.

Đối với điều này Robin cũng rất là kinh ngạc, cư nhiên lại có thể ngăn cản được hormone mà BOSS nhà gã phát ra, nhóc con này không đơn giản nha. Đặc biệt —— đặc biệt hơn vẫn là dưới tình huống sớm chiều ở chung với BOSS nhà gã hơn nữa BOSS còn cố ý vô tình chủ động đi rù quyến, đứa nhỏ này lại vẫn có thể đứng vững không có luân hãm vào, quả thực là tâm trí kiên nghị đến mức có thể liều mạng với BOSS.

Tưởng tượng đến đây, Robin đột nhiên có chút kính nể Munt, cho nên cũng không tiếp tục trêu chọc Munt nữa.

Gã nói: “Ha ha, tôi biết cậu và BOSS không có quan hệ gì, chỉ là nói giỡn mà thôi.”

Nghe được Robin trả lời, thiếu niên tựa hồ vẫn chưa có cao hứng lên, mà là vẻ mặt do dự.

Cậu chần chờ một hồi lâu, mới lại mở miệng.

“Vậy anh cảm thấy…… Thiếu tướng hắn…… Hắn có phải là……”

Lời nói ấp a ấp úng chỉ nói được một nửa, cậu đột nhiên lại ngậm miệng không nói nữa.

“Không có gì.” Munt quay đầu đi, mím môi nói, “Anh có muốn uống cái gì không? Tôi bảo Dada đi làm.”

Thiếu tá tóc đỏ nhìn bộ dạng thiếu niên vẻ mặt rối rắm.

“” Thiếu tướng có phải là thích cậu hay không? “…… Cậu muốn hỏi là cái này đúng không?”

Thiếu niên mím môi không hé răng, cũng không quay đầu lại nhìn Robin.

Cậu súc ở trên sô pha ôm gối ôm trong lòng ngực, ngón tay dùng sức ấn vào trong gối ôm mềm mại, sợi tóc màu đen nhạt rơi rụng trước mắt cậu, cùng lông mi thon dài của cậu đan chéo vào nhau.

“Cậu muốn biết?”

Robin nhìn cậu, ánh mắt cười như không cười.

Munt vẫn không có hé răng, cũng không nhìn Robin, chỉ là mím chặt môi, nhìn ra được có chút khẩn trương.

Một hồi lâu sau, cậu mới mở miệng.

“…… Tôi không biết.”

Cậu nhỏ giọng nói, thanh âm thực nhẹ, có vài phần không được tự nhiên.

“Tôi không rõ lắm……” Cậu nói, “Tôi cảm thấy là tôi suy nghĩ nhiều thôi, Salome vương nữ thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, cô ấy và thiếu tướng rất xứng đôi với nhau, chắc tôi suy nghĩ nhiều quá.”

Một lần lặp lại rồi lại một lần, thiếu niên thuật lại những lời này như là muốn kiên định ý nghĩ của mình vậy.

“Ân, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”

Một bên Robin vốn đang ôm mục đích chế giễu, kết quả đúng lúc thấy Munt lại tự đưa ra định luận cho mình như vậy, gã tức khắc liền có chút luống cuống.

Đừng như vậy mà, nhóc con ——

Ý tưởng này của cậu nếu mà bị BOSS biết được thì tôi sẽ lại bị đánh cho mấy ngày liền cũng không xuống giường được đó.

Nghĩ như vậy, thiếu tá tóc đỏ cấp tốc thò lại gần muốn mở miệng nói chuyện, ý đồ bẻ lại ý tưởng của đứa nhỏ kia.

“Cái đó, kỳ thật BOSS ấy……”

Nhưng gã chỉ vừa mới mở miệng nói một câu, cửa đã đinh một tiếng, mở ra, thân ảnh cao dài quen thuộc kia cất bước đi đến.

Cặp phượng nhãn đơn nhàn nhạt nhìn thoáng qua hướng bên này, sau đó, hơi hơi lạnh lùng đi.

Ngay từ đầu, Munt ngồi xếp bằng ở trên sô pha, Robin cũng ngồi ở trên sô pha, chẳng qua, là tùy tiện cong chân bắt chéo, tay phải tùy ý mà khoác lên chỗ tựa lưng đằng sau của sô pha, bởi vì ngồi ở bên cạnh Munt, nên tự nhiên cũng khoác lên chỗ tựa lưng phía sau Munt.

Mà vừa rồi không cẩn thận chơi với lửa Robin muốn cứu chữa, liền vội vàng thò lại gần muốn nói chuyện với Munt, cho nên tự nhiên, chân bắt chéo phải thả xuống dưới, gã nghiêng người tiến đến bên cạnh Munt, tay trái theo bản năng bắt lấy gối ôm trong lòng Munt.

Nhưng là, gã tiến đến kề sát Munt như vậy, cánh tay phải khoác ở chỗ tựa lưng của sô pha lại vẫn không hề buông xuống, vẫn còn duy trì tư thế khoác ở chỗ tựa lưng sô pha phía sau đầu thiếu niên.

Cho nên, tư thế giờ phút này của gã, chợt nhìn qua quả thực giống như là đang dùng thân thể nửa vòng lấy thiếu niên trên sô pha vậy.

Troell thiếu tướng vừa tiến vào phòng liền thấy được một màn này, vì thế, cặp mắt thon dài nhẹ nhàng híp lại.

Vì thế, thiếu tá tóc đỏ bị BOSS nhà mình nhìn thoáng qua cơ hồ như là bị lửa đốt mông mà đột nhiên bắn phọt lên từ trên sô pha.

Nghiêm túc đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng.

“BOSS!”

Gã cúi mình vái chào hô thật cao.

Thiếu tướng tóc đen xoay người, không có lại nhìn về phía bên này nữa, lập tức đi về hướng thư phòng ở một sườn khác.

“Lại đây.”

Thanh âm lãnh đạm truyền đến, không hề phập phồng, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, lại khiến cho Robin trong nháy mắt trở nên hãi hùng khiếp vía.

Gã một bên vội không ngừng mà đuổi kịp, tròng mắt kia lại một bên quay tròn.

Ân, phải nghĩ ra biện pháp tự cứu mới được.

Thiếu tá tóc đỏ luôn luôn không sử dụng đến đầu óc tại một khắc này đang cấp tốc suy nghĩ.

Cần phải dời đi lực chú ý của BOSS…… Ân, dời đi…… Nhóc con, xem ra chỉ có thể thực xin lỗi nhóc rồi.

Lại nói tiếp, chẳng phải đứa nhóc trì độn kia vốn dĩ đã chính là đầu sỏ gây tội rồi à.

Lại tiếp tục nói trở về, lòng dạ BOSS thật là càng ngày càng hẹp hòi, chậc chậc.

…………

……………………

Ngoại trừ Robin, buổi chiều còn có lục tục mấy người thân mặc quân trang đế quốc tới nhà.

Trừ Via ra, những người khác Munt đều không hề quen biết, nếu là ở trên Ishtar, cho dù không quen biết, cũng sẽ có chút quen mắt, nhưng những người này hiển nhiên là trước kia chưa từng gặp qua.

Mặc kệ là người nào, sau khi tiến vào trong phòng nhìn thấy Munt, cũng đều sẽ lộ ra biểu tình kinh ngạc, càng có người gắt hơn trực tiếp trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào cậu một hồi lâu, thẳng đến khi Via ở bên cạnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng thì mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng dời ánh mắt đi khỏi trên người cậu, lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp mà đi vào thư phòng.

Ánh mắt những người đó nhìn cậu, quả thực giống như là đang nhìn một loài động vật quý hiếm vậy.

Dùng đầu gối cũng đoán được giờ phút này trong đầu những người đó đang suy nghĩ cái gì, Munt đã lười phí sức lực đi quản người khác nghĩ như thế nào rồi, dù sao cậu cũng không quản được.

Cậu chỉ là một nhân vật nho nhỏ mà thôi, thiếu tướng đại nhân người ta thân là nam thần tinh tế còn không sợ lưu truyền tin đồn nhảm, còn không sợ bại hoại đến danh dự, một tiểu nhân vật không chút thanh danh như cậu thì còn sợ cái gì nữa chứ.

Cứ kệ bọn họ đi thôi.

Nghĩ như thế thiếu niên đã hoàn toàn bất chấp tất cả rồi.

Cậu cứ như vậy mà an tĩnh ngồi ở trên sô pha, tiếp tục để Dada phóng hình ảnh dạy học cho cậu.

Hiện tại đối với cậu mà nói, quan trọng nhất vẫn là phải nhanh chóng hấp thu tri thức của thời đại này một chút, làm rõ ràng hoàn cảnh thế giới hiện tại mình đang ở, mới có thể đưa ra bước tính toán tiếp theo.

Cậu vốn đang muốn đề cập đến một vài sự tình về địa cầu với thiếu tướng một chút, nhưng trong khoảng thời gian này dường như thiếu tướng đang phi thường bận, vết thâm dưới mắt càng đậm hơn, trong thời gian ngắn cậu không có cách nào tìm thiếu tướng nói chuyện này được, chỉ có thể từ từ trước, chờ khi nào thiếu tướng có rảnh thì lại nhắc.

Chờ đến khi toàn bộ những người kia rời đi, đã là chạng vạng.

Bởi vì Munt ăn tối ở nhà ăn, cho nên không có chạm mặt với đám người đã rời đi, cũng tốt, cho dù có bất chấp tất cả, cậu cũng thật sự không chịu nổi ánh mắt quỷ dị mà những người kia nhìn mình.

Cậu ngồi trở lại trên sô pha, không định tiếp tục hấp thu tri thức nữa, dùng đầu óc cả ngày, cũng đến lúc nên thả lỏng một chút rồi. Cậu định bảo Dada tìm chút tiết mục giải trí cho cậu xem, hiện tại trong thời đại này cũng có kênh tinh tế, cũng có ngôi sao ca nhạc, cũng có phim truyền hình điện ảnh, nhưng mà nói thật, hiển nhiên là trải qua mấy vạn năm này điểm kỹ năng của nhân loại đều đổ hết lên trên khoa học kỹ thuật và chiến tranh cả rồi, phương diện văn hóa không hề tiến bộ mà còn lùi ngược lại—— dù sao lấy ánh mắt của Munt mà xem, văn hóa giải trí hoàn toàn kém hơn trên địa cầu cả khối, cậu cũng chỉ ngẫu nhiên xem cho vui thôi.

Chỉ là, cậu ngồi trở lại trên sô pha, còn chưa kịp tìm được Dada không biết đã chạy đi chỗ nào, thì thiếu tướng tóc đen đã từ trong thư phòng đi ra.

Munt vừa nhấc đầu, thiếu tướng vừa lúc cũng nhìn qua phía cậu, ánh mắt hai người vừa vặn đụng phải nhau.

Munt theo bản năng chuyển ánh mắt đi, lánh sang chỗ khác.

Không biết vì sao, hiện tại chỉ cần cậu vừa đối diện với thiếu tướng, liền sẽ mạc danh cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh của trí não cầu trắng, chỉ là không biết tại sao, quả cầu trắng bình thường vẫn luôn một tấc cũng không rời khỏi cậu giờ phút này lại không thấy bóng dáng đâu, có tìm thế nào cũng không thấy.

Tiếng bước chân vang lên, quân ủng đen nhánh đạp lên sàn nhà phát ra tiếng vang trầm ổn hữu lực, thanh âm kia đi bước một hướng về phía cậu.

Thiếu niên rốt cuộc cũng không có cách nào làm bộ không chú ý tới được nữa, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lại thiếu tướng.

“Muốn ăn cái gì không? Thiếu tướng đại nhân.”

Cậu tận khả năng lộ ra nụ cười dường như không có việc gì, nói với thiếu tướng.

Nhưng mà, cậu muốn nói sang chuyện khác, lại không thể thành công, thiếu tướng căn bản là không hề quan tâm đến vấn đề có lệ này của cậu, trực tiếp đi đến trước người cậu, đứng yên.

“Cậu hỏi Robin về vấn đề của tôi?”

Thiếu tướng trẻ tuổi thân hình cao dài nhìn xuống cậu nói, thần sắc quạnh quẽ.

Chỉ là một câu nhàn nhạt kia trong nháy mắt liền làm sắc mặt Munt trở nên cứng đờ.

Robin thiếu tá! Anh bán đứng tôi!

Kêu thảm dưới đáy lòng, trong lúc nhất thời thiếu niên bị thiếu tướng nhìn chăm chú xấu hổ vô cùng cực.

Luôn cảm thấy ánh mắt thiếu tướng nhìn cậu cứ như là kim đâm ấy, Munt quay ánh mắt qua một bên.Cậu ngồi ở trên sô pha, hai chân tách ra một chút, đôi tay ấn ở trên sô pha giữa hai chân, giờ phút này bởi vì khẩn trương cùng xấu hổ mà đang vô ý thức dùng ngón tay bấm chặt lót sô pha mềm mại.

Troell thiếu tướng đứng ở trước sô pha, cúi đầu nhìn xuống.

Đứa trẻ kia cúi đầu, lộ ra phía sau cổ, sợi tóc màu đen nhạt mềm mại theo phần cổ da thịt thủy nộn mịn màng kia lọt vào trong cổ áo đứa nhỏ, lộ ra đường cong sau cổ duyên dáng.

Đứa trẻ kia ngồi ở trên sô pha, đôi tay bám lấy sô pha, bả vai căng chặt vô cùng, hình như có chút hoảng loạn, một bộ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Trong cặp mắt màu mặc lam vẻ lạnh băng dần dần phai nhạt đi, mang lên một chút dấu vết mềm mại.

Thiếu tướng cúi người.

Hắn uốn gối nửa ngồi xổm, một tay ấn trên mặt đất, một tay tùy ý hoành đáp trên đầu gối.

Nửa người trên của hắn thực thẳng, cho nên nửa ngồi xổm trước người thiếu niên như vậy, tầm mắt vừa lúc có thể cùng nhìn thẳng vào mắt thiếu niên.

Troell thiếu tướng nhìn ánh mắt Munt có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp.

Hắn nói: “Cậu có thể trực tiếp hỏi tôi.”

Munt ngơ ngẩn mà nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt này, nghe kia thanh âm trầm thấp truyền tới trong tai cậu.

Cậu cảm thấy đầu óc của mình đã có chút mơ hồ rồi.

Cậu cảm thấy cậu không rõ ràng cho lắm.

Cậu cảm thấy đầu óc của cậu đã không có cách nào tự hỏi được nữa, cậu cảm thấy lại cứ tiếp tục rối rắm lung tung rối loạn như thế, buổi tối mấy ngày nay phỏng chừng đều sẽ phải lăn qua lộn lại không ngủ được mất.

“Anh……”

Trong cổ họng lăn một cái, cậu vẫn không dám nói thẳng ra.

“Hỏi, anh sẽ không tức giận?”

“Ân.”

Thiếu tướng thấp thấp mà ừ một tiếng, đôi mắt xanh thẳm vẫn như cũ lạnh lẽo mà nhìn cậu.

Munt nhìn cặp mắt lam xinh đẹp kia, trong lòng nghĩ dứt khoát vẫn là làm một cái thống khoái đi ——

Cho dù có chết, thì cũng là chết sớm siêu sinh sớm.

Trong lòng quyết định, cắn răng một phát, buột miệng thốt ra vấn đề vẫn luôn lăn lộn chôn ở trong lòng cậu từ lâu đến mức ngủ không an ổn.

“Anh —— có phải là anh thích tôi không?”

Sau một lúc lâu vẫn không có trả lời, trong không khí yên tĩnh đến thấm người, chỉ vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt của hai người.

Thiếu tướng vẫn không nói gì cả, chỉ là dùng cặp đồng tử màu mặc lam kia lẳng lặng mà nhìn cậu, đáy mắt mơ hồ như là có dấu vết sóng biển xẹt qua.

Nếu nói một câu kia là thiếu niên phải cố lấy hết toàn bộ dũng khí mới hỏi ra được, như vậy dũng khí của cậu cũng đã dần dần tiêu hao sạch tại trong bầu không khí yên tĩnh lâu dài tựa như chết này.

Bị thiếu tướng nhìn chằm chằm cậu không khỏi quẫn bách rụt rụt về phía sau, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên không được tự nhiên.

“Tôi…… Tôi nói giỡn thôi.” Cậu nhỏ giọng nói, đứng ngồi không yên, “Ân, cái đó, buồn cười quá, tôi biết rõ, thiếu tướng các hạ ngài khẳng định là chướng mắt tôi…… Tôi, cái đó…… Tôi chỉ là nói chơi chơi thôi, ngài đại nhân có đại lượng đừng so đo với tôi nha……”

Thiếu niên một bên súc về phía sau, một bên nhỏ giọng nhận sai, mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy bản thân thật là bị rớt não rồi nên mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.

Chính là, cậu mới vừa rụt về phía sau một chút, nam tử trước người cậu đã cử động.

Thiếu tướng trẻ tuổi vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay cậu.

Ngón tay khớp xương rõ ràng kia nắm lấy ngón tay cậu trong lòng bàn tay, đầu ngón tay cậu có thể đụng chạm đến lòng bàn tay bởi vì có vài vết chai mỏng mà có chút thô ráp của thiếu tướng.

Thiếu tướng nắm hai tay của cậu, phượng nhãn đơn xanh thẳm an tĩnh mà nhìn cậu.

Trong ánh mắt hắn nhìn cậu, phảng phất như có biển sao trời mênh mông lấp lánh quang mang.

Thiếu tướng tóc đen có một gương mặt dung nhan tuấn mỹ cơ hồ là có thể dùng câu nhiếp nhân tâm phách để hình dung.

Chỉ là gương mặt tuấn mỹ mày như tranh vẽ này thường ngày luôn quạnh quẽ, khóe mắt sắc bén, môi mỏng hơi mím thành độ cong lưỡi đao lãnh đạm, khiến người này có vẻ lãnh ngạo mà nhuệ khí.

Người này vẫn luôn mặt không biểu tình, cơ hồ là không ai có thể nhìn ra được bất cứ cảm xúc thuộc về nhân loại nào từ trên gương mặt hắn cả.

Người này giống như một tòa điêu khắc bằng băng không dính khói lửa phàm tục, giống như một bức bích hoạ lạnh băng trên vách đá tinh xảo nhất lại không có một tia khí tức nào.

Munt bỗng nhiên mở to mắt.

Đầu óc cậu ong lên một hồi, trong nháy mắt biến thành trống rỗng.

Ngay tại vừa rồi, thiếu tướng nhẹ nắm tay cậu nhìn cậu, môi mỏng nhạt màu đột nhiên chợt động, khóe môi giương lên.

Thiếu tướng nhìn cậu, nhẹ nhàng mà cười một chút.

Nụ cười kia, lại khiến thiếu niên trong nháy mắt này quên mất đi hô hấp.

“Phải.”

Thiếu tướng nói.

【Có phải là anh thích tôi không? 】

【Phải. 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.