Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 17



Trong nháy mắt cảm giác được phía sau có người đánh úp lại, vai cùng cơ bắp cánh tay của thiếu tướng trẻ tuổi cơ hồ là căng thẳng theo bản năng, giống như là một con báo đen vận sức chờ phát động, cơ bắp toàn thân căng chặt, lộ ra răng nhọn sắc bén, chỉ giây tiếp theo liền sẽ không lưu tình chút nào mà xé rách yết hầu bất cứ sinh vật gì có ý đồ tiếp cận nó——

Bỗng nhiên một cổ mùi hương caramel nồng đậm bay tới, sâu kín quanh quẩn nơi chóp mũi.

Hơi thở thơm ngọt kia làm Troell phản ứng lại ngay chớp nhoáng, hung tính mãnh liệt mà ra trong nháy mắt đã bị áp chế đi xuống, hắn ngạnh sinh sinh mà ức chế cổ bản năng muốn vặn gãy cổ của người phía sau——

Ngay khi hắn đang căng thẳng thân thể áp chế sát ý của mình, thiếu niên nhào tới đây đã từ phía sau ôm chặt lấy eo hắn.

Tiểu gia hỏa kia kề sát ở ngay phía sau lưng hắn, nhiệt độ cơ thể của một người khác xuyên thấu qua một tầng áo sơmi màu trắng hơi mỏng mà truyền tới đây.

Hắn có chút không quen.

Nhưng là thân thể kề sát kia lại làm hắn có vài phần quen thuộc.

Tối hôm qua thời điểm tỉnh lại lúc nửa đêm, hắn phát hiện hắn đã ôm đứa nhỏ này ngủ hơn phân nửa đêm.

Có lẽ là bởi vì ở bên trong tinh thần đồ cảnh, cảm giác sạch sẽ mà mềm mại khi hắn ôm đứa nhỏ kia đã truyền từ trong tinh thần đến đây, nên không khiến hắn cảm thấy chán ghét.

Cho nên, thời điểm bị nhóc con kia ôm ấy, phản ứng đầu tiên của hắn mới không phải là quăng đối phương đi, mà chỉ là căng chặt một chút mà thôi.

“…… Buông tay.”

Thiếu tướng trẻ tuổi nói, ngữ khí vẫn như cũ là lãnh lãnh đạm đạm, nghe không ra cảm xúc gì cả.

Munt bị thịt thăn sắp bị đổ mất kích thích đến đầu óc nóng lên, không chút suy nghĩ liền ôm chặt lấy eo thiếu tướng đại nhân.

Mới vừa ôm lấy, cậu đã ngay lập tức thanh tỉnh lại, phát hiện mình đang làm loại chuyện ngu xuẩn gì, tức khắc đầu óc ong lên một tiếng, cả người ngây ngốc.

Thẳng đến trước khi Troell mở miệng, cậu vẫn còn duy trì tư thế cứng đờ mà ôm eo thiếu tướng đại nhân.

Hiện tại, thiếu tướng đại nhân đã lên tiếng, bảo cậu buông tay.

Theo lý thuyết, cậu hẳn là nên lập tức chấp hành mệnh lệnh của thiếu tướng đại nhân, quyết đoán buông tay.

Nhưng là……

Nhìn thoáng qua miếng thịt thăn còn đang chậm rãi chảy ra nước sốt màu đỏ nồng đậm hương khí chua ngọt, ngửi mùi thịt mê người trong không khí một cái, thiếu niên nuốt một ngụm nước miếng.

Nói thật, lần cuối cùng ăn loại thịt thăn chiên này đã là chuyện từ rất lâu trước đó rồi, nguyên nhân bởi vì thân thể không tốt, những thứ cậu ăn đều là cơm bệnh nhân do bác sĩ nghiêm khắc dặn dò chế định, nhạt nhẽo vô vị.

Cho nên, đối với một người đã mấy năm đều không có dính chút thịt thăn chảy mỡ cùng với nước ngọt nào như cậu mà nói, trơ mắt nhìn thịt thăn rời mình mà đi quả thực là một trận tra tấn.

Giờ khắc này, vì có thể ăn được khối thịt thăn màu mỡ mà lại ngoài giòn trong non kia vào miệng, tốc độ vận chuyển của đầu óc cậu đã đạt tới cực hạn.

“Đừng!”

Mắt thấy thiếu tướng đại nhân lại sắp động thủ, thiếu niên lập tức sốt ruột mà hô lên.

Cậu càng sốt ruột, liền ôm eo Troell càng thêm chặt.

Đôi mắt quay tròn mà chuyển động vài cái, cậu lại mở miệng.

“…… Tôi, cái đó, rất vất vả mới làm được.”

Cậu nhỏ giọng nói.

“Ông nội dạy tôi cách nấu ăn trên địa cầu, đây cũng là lần đầu tiên tội tự mình động thủ làm…… Vốn dĩ tôi muốn nếm thử trước, nếu như hương vị được, lại mời ngài thử một chút.”

Cậu ngừng lại một chút, tiếp tục nhỏ giọng nói.

“Tôi cố ý…… Cố ý làm cho ngài đó, bởi vì muốn cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi, cho nên……”

Cậu vừa nói ra như vậy, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình nói cứ như là thật sự, diễn đến chính cậu cũng tin luôn, trong lời nói còn mang theo một chút ủy khuất.

“Ngài định coi nó thành rác rưởi mà vứt đi sao?”

“…………”

Sau một lúc lâu vẫn không có đáp lại, Munt có chút ủ rũ mà buông tay ra.

“Nếu ngày đã cảm thấy không tốt…… Vậy vứt đi.”

Cậu hữu khí vô lực mà nói, cũng không dám liếc mắt nhìn cái dĩa mà thiếu tướng các hạ đang cầm một cái nào nữa, chỉ sợ mình sẽ nhịn không được một cái là trực tiếp động thủ đoạt lại.

Cậu ủ rũ cụp đuôi mà xoay người muốn đi, đi uống cái bình ‘dầu máy’ màu tím nhạt bị cậu ném qua một bên kia. Chỉ là cậu còn chưa có kịp xoay người, một bàn tay đã đột nhiên duỗi tới đây, vỗ vỗ đầu của cậu.

Cậu ngẩng đầu, vị thiếu tướng tóc đen kia xoa nhẹ đầu cậu một phen, trên gương mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc gì cả, chỉ là cặp đồng tử màu mặc lam thâm thúy kia lại nhìn chằm chằm cậu, như là có vài phần bất đắc dĩ.

Lách cách một tiếng, dĩa thịt thiếu chút nữa đã bị ném vào khu xử lý rác thải một lần nữa được thả lại trên bàn cơm.

Đầu thiếu niên lại một lần nữa bị dùng sức xoa nhẹ một cái.

Lúc này đây, cái bàn tay xoa đầu cậu kia có gây một chút lực đạo, khiến cậu có chút đau, như là đang cố ý trừng phạt cậu vậy.

Troell nhìn nhóc con vừa rồi còn ủ rũ cụp đuôi ngay khi vừa nhìn đến thịt thăn liền nháy mắt sáng bừng lên.

Tuy rằng biết mấy câu đứa nhỏ này nói cái gì mà chuyên môn làm gì đó cho hắn thuần túy chỉ là dụ hắn mà thôi, nhưng dáng vẻ khi cặp mắt to đen nhánh kia vừa nôn nóng, lại vừa mang theo tràn đầy chờ đợi, còn lộ ra vài phần ủy khuất mà nhìn mình thật sự là……

Thôi.

Nhìn khuôn mặt đứa nhỏ ngay khi vừa nhìn thấy thịt thăn mất mà tìm lại được trong nháy mắt đều như là sáng rọi cả lên, thiếu tướng trẻ tuổi nghĩ như vậy.

Tuy rằng là một lời nói dối rất tệ, nhưng cứ coi như là hắn tin đi.

Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, không có khả năng tự hạn chế giống như hắn được.

Tuy rằng ăn mấy loại đồ ăn lượng mỡ cao đường phân cao sẽ tạo ra gánh nặng đối với thân thể, chẳng qua có hắn nhìn chằm chằm rồi, ngẫu nhiên ăn một lần hẳn là cũng không có vấn đề gì lắm.

Hắn nghĩ như vậy, xoay người định đi.

Chỉ là hắn còn chưa có kịp cất bước, một khối thịt rán nhỏ bằng ngón cái có dính nước sốt chua ngọt đã được cái nĩa đâm xuyên, đưa đến bên miệng hắn.

“Đều đã làm riêng cho ngài rồi…… Không nếm thử một miếng sao?”

Thiếu niên hoàn toàn không biết lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu, lộ ra nụ cười vô tội lại vô hại mà nhìn về phía thiếu tướng các hạ.

Nếu đã nói dối đến vậy rồi thì nhất định phải nói dối cho trót luôn, vừa mới nói xong là muốn cảm tạ thiếu tướng nên mới làm đồ ăn, hiện tại lại không tỏ vẻ cái gì thì không khỏi giả quá rồi, tự nhiên là phải ý tứ khách khí một chút.

Mọi người xem, cậu đều đã chủ động dùng nĩa xiên thịt thăn đưa tới trước mặt thiếu tướng đại nhân rồi cơ mà, rất có thành ý nha.

Nhưng là, lấy thiết lập thiếu tướng đại nhân cao lãnh, thiếu tướng đại nhân tự ngược…… Nga, không, là tự hạn chế mà nói, thứ có chứa lượng dầu mỡ cao lượng đường phân cao không tốt với thân thể như này, thiếu tướng các hạ khẳng định sẽ chướng mắt, cũng khẳng định sẽ không dính đâu.

Thiếu tướng đại nhân vừa cự tuyệt, dĩa thịt thăn mỹ vị này còn không phải là toàn bộ đều thuộc về cậu hay sao.

Nhưng là, cho dù có bị cự tuyệt, thành ý của cậu cũng đã hoàn toàn được biểu đạt ra rồi.

Vừa không bị vạch trần lời nói dối, thịt thăn toàn bộ đều thuộc về cậu, thuận tiện còn lưu lại cho thiếu tướng đại nhân một cái ấn tượng tốt, về sau còn có thể tiếp tục dùng phòng bếp của hắn.

Ân, hoàn mỹ ——

Munt ở trong lòng tự tặng mình một cái like, nụ cười trên mặt lại càng thêm sáng ngời.

Thiếu tướng trẻ tuổi lẳng lặng mà đứng tại chỗ.

Sợi tóc đen nhánh bóng loáng như là nhung tơ rơi rụng trên khóe mắt thon dài của hắn, cùng da thịt tuyết trắng của hắn hình thành đối lập rõ ràng.

Hắn nhìn đôi mắt thiếu niên, cặp đồng tử màu đen nhánh hơi hơi tỏa sáng lúc nhìn hắn, sắc điệu cực kỳ tương tự với màu tóc của hắn.

Hắn nhìn bộ dạng thiếu niên kia tâm khẩu bất nhất* rõ ràng là có điểm luyến tiếc rồi lại chủ động đưa khối thịt tới bên miệng mình.

*Tâm khẩu bất nhất: miệng nói với trong lòng nghĩ là 2 ý khác nhau

Trong lòng nhóc con này đang đánh chủ ý gì, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.

Còn không phải là muốn cho hắn chủ động cự tuyệt hay sao?

……

Munt còn đang chờ một câu ‘không cần’ của thiếu tướng các hạ, liền có thể cung tiễn thiếu tướng rời đi rồi tự mình ăn uống thỏa thích rồi.

Trong lòng đang mỹ mỹ mà tính toán như vậy, đột nhiên, thiếu tướng đứng ở phía trước cúi người xuống, hơi hơi cúi đầu tới.

Sợi tóc đen nhánh rào rạt mà chảy xuống, lông mi của thiếu tướng trẻ tuổi phủ rũ, thon dài mà đậm màu, hạ xuống bóng ma nhàn nhạt trên da thịt tuyết trắng của hắn.

Munt trơ mắt mà nhìn gương mặt tuấn mỹ tựa như tinh linh trong truyền thuyết càng ngày càng tới gần, môi mỏng màu phấn nhạt như là hoa anh đào hé ra, cứ như vậy mà chạm tới cái nĩa của cậu, há mồm liền cắn khối thịt nhỏ dính nước sốt đỏ tươi chua ngọt kia xuống.

Nhấm nháp vài cái, nuốt vào, trên đường cong duyên dáng phần cổ của thiếu tướng trẻ tuổi, hầu kết hơi hơi rung động thật nhỏ, ngay dưới cổ áo áo sơ mi màu trắng nửa che nửa lộ, mạc danh gây ra cho người ta một loại cảm giác gợi cảm đến vô cùng.

Đầu lưỡi xẹt qua, liếm láp một chút nước sốt đỏ tươi còn lưu lại bên khóe môi hồng nhạt.

Khi đầu lưỡi kia liếm láp kéo theo khóe môi hơi hơi giương lên một độ cong cực nhẹ, thoạt nhìn giống như là một nụ cười khẽ không thể nhìn ra dấu vết vậy.

“Cũng được.”

Thiếu tướng tóc đen nói, như cũ là cái bộ dáng mặt không biểu tình quạnh quẽ kia.

Một mạt độ cong bên khóe môi không thể nhìn ra khi đầu lưỡi liếm qua nước sốt cũng tựa như là căn bản chưa từng xuất hiện.

Đồng tử màu mặc lam liếc mắt nhìn Munt một cái, hắn duỗi tay, hai dĩa thịt thăn ở trên bàn ăn đã bị hắn tùy tay mà cầm đi một dĩa.

Còn chưa kịp phản ứng lại từ trong kích thích lớn lao vì bị thiếu tướng đại nhân trực tiếp cắn miếng thịt chiên từ trên cái nĩa mà cậu đang cầm, thiếu niên ngây ngốc mà đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn thịt thăn chiên mỹ vị bị thiếu tướng đại nhân mang đi mất một nửa.

Thịt chiên của tui!!!

Vẫn còn đang duy trì tư thế giơ nĩa thiếu niên rốt cuộc mới phản ứng lại được.

Cư nhiên còn mang cả khối lớn hơn đi nữa ——

Thiếu tướng đại nhân, đã nói là sẽ tạo thành gánh nặng cho thân thể ở đâu rồi? Đã nói là chỉ uống ‘dầu máy’ ở đâu rồi?

Thiếu niên vô cùng đau đớn.

Ăn thịt sẽ béo lên —— anh xem dáng người anh tốt như vậy cơ bắp tuyệt như vậy làm sao mà anh có thể dễ dàng đạp hư nó như vậy được chứ hả ——

……

………………

Chờ khi Munt ăn xong, ném hết dĩa và nĩa cho trí não phòng bếp đi rửa sạch, cậu lại ngâm mình ở trong phòng bếp lăn lộn trong một hồi, dùng mấy quả trái cây đỏ vừa rồi còn dư lại dần nát cho thêm caramel nấu chế thành mứt trái cây quả đỏ, tính toán sáng mai sẽ quét lên bánh mì giàu có dinh dưỡng nhưng lại nhạt nhẽo vô vị mà nhà ăn cung cấp để ăn.

Chờ đến thời điểm cậu cảm thấy mỹ mãn cầm một vại mứt trái cây đỏ tươi mà đi ra, liền vừa vặn đụng phải Troell vừa mới đi ra từ một căn phòng.

Sợi tóc đen nhánh khi nãy còn mềm mại mượt mà giờ phút này lại có chút ướt át mà dính ở bên má thiếu tướng, da thịt tuyết trắng giờ phút này đang hơi hơi đỏ lên, thấm một chút mồ hôi, theo đường cong phần cổ xinh đẹp mà trượt xuống dưới.

Áo sơ mi màu trắng tựa hồ cũng có chút mướt mồ hôi, dính sát ở trên người nam tử, càng thêm phác họa ra đường cong cơ bắp nửa người trên no đủ tuy gầy nhưng lại rắn chắc của nam nhân.

Phượng nhãn đơn thon dài liếc mắt ngó hộp mứt trái cây màu đỏ tươi trong tay cậu một cái, thiếu tướng trẻ tuổi không nói cái gì, đi ngang qua nhau, lập tức đi về phương hướng phòng tắm.

Munt dò đầu tìm tòi về phía căn phòng mà Troell vừa đi ra, bên trong còn đang vận chuyển một ít dụng cụ kỳ quái nhưng thoạt nhìn lại tựa hồ có chút quen thuộc khiến cậu lập tức nhận ra ngay.

Phòng tập thể thao à.

Cậu nghĩ.

Lại nói tiếp, cậu cũng muốn dưỡng thân thể nhỏ bé gầy yếu của mình để cho tốt lên lắm, nhưng chỉ có ăn thôi thì cũng không được, chỉ có thể nuôi béo lên, vẫn là phải rèn luyện.

Cho dù cậu đã quyết định về sau sẽ chuyển sang văn chức, nhưng cũng phải có một thân thể khỏe mạnh nha.

Cậu tưởng tượng rồi lại nghĩ, quay đầu kêu về phía thiếu tướng đã đi vào phòng tắm.

“Mấy thứ đồ bên này tôi có thể sử dụng không? Tôi chỉ chạy vài bước thôi ——”

Cánh cửa kim loại phòng tắm ba một tiếng rồi đóng lại, nhưng thời điểm vẫn còn dư lại một chút khe hở, thanh âm quạnh quẽ trầm thấp của nam nhân kia đã truyền lại đây.

Hắn nói: “Ân.”

Được cho phép Munt ngay lập tức đặt hộp mứt trái cây đỏ lên trên bàn, hứng thú hừng hực mà đi về hướng phòng tập thể thao.

Lại nói tới, tổng thời gian cậu ăn ăn cộng thêm nấu mứt trái cây cùng lắm thì cũng chỉ hơn nửa giờ mà thôi, mà vị thiếu tướng đại nhân thoạt nhìn dáng người tốt cơ bắp tuyệt kia mới rèn luyện có được chút thời gian như vậy cư nhiên lại đã cả người đầy mồ hôi rồi.

Nói không chừng người này chỉ là thoạt nhìn dáng người tốt mà thôi, kỳ thật thân thể lại rất yếu?

Đã quên béng mất chuyện lúc trước bị thiếu tướng dùng một bàn tay xách lên thiếu niên cân nhắc như vậy dưới đáy lòng, bước vào trong căn phòng kia.

Căn phòng kia vốn dĩ ánh sáng rất nhạt, phương hướng đèn chiếu sáng còn đang chậm rãi chuyển động, âm nhạc cũng thực nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa.

Munt mới vừa đi vào không bao lâu, một bó ánh sáng đã dừng ở trên người cậu, đèn chiếu sáng cũng đột nhiên trở nên sáng ngời.

Sau đó là một thanh âm tích vang lên, một giọng nói nữ tính không chút cảm tình máy móc vang lên.

“Kiểm tra đo lường người đến huấn luyện, khởi động trang bị huấn luyện, tiêu chuẩn trọng lực gấp mười mở ra.”

Giọng nữ máy móc kia vừa mới chấm dứt, thiếu niên còn chưa kịp phản ứng lại được, một cổ lực áp bách cực lớn đã đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Cả người Munt cơ hồ là trong nháy mắt mà phanh một tiếng đập xuống trên mặt đất.

Cậu cắn chặt răng, mu bàn tay chống ở trên mặt đất liều mạng dùng sức, gân xanh cơ hồ là nổ ra, nỗ lực muốn giãy giụa dậy. Chỉ là trên người cậu dường như là đang có một đỉnh núi đè ép xuống, gắt gao mà ấn chặt cả người cậu ở trên mặt đất, có làm cách nào cũng không thể đứng dậy nổi, ngay cả động một cái cũng cơ hồ phải hao hết sức lực toàn thân.

Sao, sao lại thế này?

Vừa rồi giọng nữ kia nói cái gì?

Trọng lực gấp mười lần?!

Rèn luyện dưới trọng lực gấp mười lần? —— đó là chuyện mà con người có thể làm được sao!

Bị trọng lực khủng bố kia ép tới quỳ rạp trên mặt đất làm cách nào cũng đều không đứng dậy nổi, Munt chỉ có thể dùng tư thế chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất, nỗ lực từng chút từng chút một dịch ra hướng cửa phòng.

Tuy rằng có thể há mồm cầu cứu, nhưng lại cảm thấy bản thân lại làm ra chuyện ngu xuẩn cho nên chết sống cũng không muốn lại mất mặt ở trước mặt vị thiếu tướng kia bởi vậy thiếu niên ngậm chặt miệng.

Cậu dồn dập mà thở phì phò, khuỷu tay chống đất, nỗ lực mà dịch từng chút từng chút một hướng ra phía ngoài.

Chỉ kém chút nữa ——

Chỉ là khoảng cách mấy chục mét, thiếu niên vậy mà đã mồ hôi như mưa, mặt đỏ lên.

Chỉ kém mười mét ——

Tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, từ xa tới gần, rất nhanh chóng, một đôi chân dài bị chiếc quần bó sát người đen nhánh bao bọc đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt thiếu niên vẫn còn đang nỗ lực bò ra cửa.

Sau đó, đôi chân dài kia liền dẫm bước tiến vào trong phòng, nam nhân bước nhanh đi đến bên người Munt như là hoàn toàn không hề bị trọng lực gấp mười lần đáng sợ kia ảnh hưởng rồi cúi người khom lưng, hai tay chụp tới, lập tức chặn ngang ôm cả người Munt lên.

Thiếu niên còn đang ngây ngốc chưa có phản ứng lại, đột nhiên thân thể như bị một quả núi đè nặng liền đột nhiên nhẹ đi, lúc này cậu mới phát hiện ra Troell đã ôm cậu rời khỏi căn phòng trọng lực gấp mười lần kia.

Cậu dựa vào trong ngực Troell, cơ bắp cánh tay vừa rồi đã căng thẳng quá độ đang ẩn ẩn đau đớn, thân thể hao hết lực lượng mềm như bông không hề có một chút sức lực nào, lông mi bị mồ hôi tẩm ướt chắn đến tầm mắt cậu cũng có chút mơ hồ.

Cậu dựa vào thân thể người đang ôm lấy mình mà thở hổn hển nửa ngày, mới rốt cuộc bình tĩnh lại.

Trong hoảng hốt, cậu được đặt ở trên sô pha, nửa người trên của cậu vẫn như cũ bị người nhẹ ôm, dựa vào trong lòng ngực người nọ, một bàn tay mang theo nhiệt độ phất đi sợi tóc bị ướt đẫm mồ hôi kề sát ở khóe mắt cậu.

Munt chớp chớp mắt, nhẹ nhàng phun ra một hơi, rốt cuộc cũng thấy rõ người đang cúi đầu nhìn mình.

Hiển nhiên là bởi vì vừa mới chuẩn bị tắm gội, lại vội vàng đi ra từ trong phòng tắm nên toàn bộ áo sơ mi nửa người trên của thiếu tướng tóc đen đều đã ướt đẫm, lộ ra hơi nước, bộ dạng nửa trong suốt, cơ hồ là có thể tinh tường nhìn thấy được da thịt chặt chẽ mà lại tuyết trắng bị áo sơ mi dính sát, còn có cơ bắp mềm dẻo hoa văn rõ ràng kia.

Mà vừa rồi bởi vì thở dốc đến có chút khó chịu, cậu theo bản năng muốn bắt lấy cái gì, liền vô ý thức mà bắt mấy cái ở trước ngực thiếu tướng.

Không chỉ có túm cho áo sơ mi của Troell mở ra, móng tay còn để lại vài vết cào màu đỏ ở trên ngực đối phương.

Mà bởi vì màu da của thiếu tướng đại nhân quá trắng, vì thế trên ngực tuyết trắng kia, vài vệt đỏ nhợt nhạt này đặc biệt rất dễ nhận thấy.

Nhìn mấy vết cào kia mà cảm thấy có chút ngượng ngùng, Munt há mồm muốn nói cái gì, đột nhiên một tiếng chuông vang lên.

Thanh âm quen thuộc tùy tiện kia của Robin thiếu tá vang lên.

“BOSS? Hiện tại có rảnh không? Có việc tìm ngài.”

“Tiến vào.”

Thiếu tướng nhàn nhạt mà nói.

“Chờ ——”

Đợi khi thiếu tướng nói xong rồi mới đột nhiên phản ứng lại hiện tại đang là cái loại tình huống gì, Munt dùng hết toàn lực cũng chỉ kịp hô lên một chữ này.

Hết thảy đều đã quá trễ rồi, ba một tiếng, cánh cửa kim loại lớn sau khi nhận được chủ nhân cho phép liền tự động mở ra, một nam tử tóc đỏ không chút khách khí mà tiến đến.

Xong rồi.

Thiếu niên nhịn không được mà muốn che mặt.

Chỉ là ngay cả che mặt cũng không kịp làm nữa.

Robin vừa nhấc đầu, tình hình trong đại sảnh đã toàn bộ rơi vào trong mắt vị thiếu tá này.

Đứa trẻ nhỏ tuổi mà BOSS nhà mình đang ôm kia, trước ngực phập phồng rất nhỏ, hô hấp cũng dồn dập hơn ngày thường vài phần, gương mặt trắng trẻo giờ phút này lại mang theo chút sắc điệu ửng đỏ, còn có mái tóc đen bị mồ hôi tẩm ướt kia ——

Nhìn kiểu gì cũng đều như là bộ dạng vừa mới làm vận động kịch liệt xong.

Đặc biệt là mấy vết cào màu đỏ vô cùng bắt mắt ở trên phần ngực tuyết trắng rộng mở——

Đứa trẻ nhỏ tuổi ỷ ở trong ngực BOSS nhà gã một tay bắt lấy áo sơ mi rộng mở của hắn, hơi hơi giương môi, dồn dập mà thở hổn hển, một khuôn mặt đỏ bừng tới cực điểm, đồng tử đen nhánh như là được tẩm ở trong nước mà tràn đầy dấu vết ướt át, mồ hôi theo da thịt phiếm hồng kia không ngừng lăn xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng đều là bộ dáng nhu nhược bị lăn lộn đến không nhẹ mà lại bất kham nặng nề ——

Đậu mòe BOSS anh kiềm chế chút đê!

Thân thể nhỏ của nhóc con kia không thể chịu được anh lăn lộn đâu a!

Không không không……

Hiện tại mấu chốt là……

Gã nên quay đầu lại rồi đi ngay hay là nên quay đầu lại rồi đi ngay hay là quay đầu lại rồi đi ngay đây ——?

Editor: Lúc edit chương này trùng hợp lại đang ở trong quán cà phê, âm nhạc beat làm nền lại lúc chầm chậm nhẹ nhàng lúc thì vui nhộn quá hợp tình tiết trong truyện, làm tui high quá mức!!!!

Bonus: Xong văn Giáo Hoàng sẽ tạm không tiếp nhận thêm văn mới nào nữa, tập trung làm bộ này đến được nửa sẽ tính tiếp sau, bộ này 230 chương lận TAT, đến khi đó sẽ (có lẽ) 2 chương 1 tuần(∪ ◡ ∪)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.