Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế)

Chương 1



Hạ tầng boong tàu thuyền hạm, vách tường cùng sàn nhà đều phiếm ánh sáng kim loại, ngân quang lấp lánh.

Chỉ có phía trước, mấy đường laser từ trên xuống dưới tựa như một nhà lao chặt chẽ nhốt một người thiếu niên tóc đen vào một góc trong boong tàu.

Tuổi tác thiếu niên thoạt nhìn cũng không lớn, trên mặt còn mang theo vài phần tính trẻ con.

Tóc đen mang theo một chút màu nâu mềm mại mà dán trên má cậu.

Cậu ngồi khoanh chân ở trên sàn nhà kim loại, nhìn tuyến laser trước mắt, vẻ mặt ngu người.

Đi vào thế giới tinh tế này đã một đoạn thời gian, cho đến bây giờ cậu vẫn cứ nằm trong trạng thái chưa rõ ràng tình huống trước mặt này.

Thế giới vốn dĩ chỉ có ở trong tiểu thuyết, điện ảnh cùng truyện tranh mới có thể nhìn thấy giờ phút này lại đang chân thật mà hiện ra ở trước mắt cậu, làm cậu có nghĩ kiểu gì cũng chỉ cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Cậu vốn dĩ cũng chỉ là một người học sinh phổ phổ thông thông mà thôi, theo lý thuyết, ở cái tuổi này, đúng là thời khắc sức sống bắn ra bốn phía thanh xuân bay bổng.

Chỉ tiếc, cậu bay không nổi.

Từ nhỏ đã mắc một loại chứng bệnh nội tạng suy kiệt kỳ quái, một năm mười lăm tuổi này đã là năm cực hạn của cậu rồi, bác sĩ tỏ vẻ rốt cuộc cũng không còn cách nào duy trì sinh mệnh của cậu.

Mà cha mẹ cậu sau khi nghe thấy cái kết luận này của bác sĩ, liền cắn răng một cái, quyết định tiến hành đóng băng cậu. Nghĩ chờ thêm vài cái mười mấy năm nữa, khi y học tiến bộ đến độ có thể trị liệu được chứng bệnh kỳ quái kia của cậu là lúc, lại phá băng cậu ra.

Nhưng mà, thời điểm cậu đi ngủ một giấc, người khác liền từ thời đại vừa mới bắt đầu tiến hành xây dựng căn cứ địa cầu trên sao Hỏa, chạy thẳng tới thời đại tinh tế mấy vạn năm sau chiến hạm phi thuyền vũ trụ tùy ý bay đầy vũ trụ đâu cũng thấy được.

Cho nên kỳ thật là do lúc trước giải phẫu đóng băng thất bại cho nên cậu đã tèo sau đó lại xuyên qua sao?

Hay là lúc trước giải phẫu đóng băng xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cho vốn dĩ chỉ thiết lập đóng băng hai mươi năm rồi sẽ giải băng, nay lại biến thành mấy vạn năm sau mới giải băng?

…… Cảm giác mặc kệ là loại khả năng nào đi chăng nữa, thì kết cục của cậu cũng đều rất thảm.

Trong tiểu thuyết điện ảnh phim truyền hình vai chính toàn là xuyên qua đến cổ đại, đó là tiết tấu tùy thời tùy chỗ đều có thể dùng tri thức hiện đại phong phú chơi khốc trang B.

Đến chỗ cậu……

Ha hả, biết người nguyên thủy xuyên qua đến xã hội hiện đại là cái cảm thụ gì không?

Ân, ở cái thời đại tinh tế này, cậu chính là cái người nguyên thủy kia.

Kỳ thật so với cái khả năng giải phẫu đóng băng xảy ra ngoài ý muốn làm cho mấy vạn năm sau mới giải băng, cậu vẫn là tương đối có khuynh hướng cái khả năng xuyên qua hơn.

Tuy rằng tựa hồ vẫn là thân thể tướng mạo giống như trước kia của cậu, nhưng hiện tại thân thể của cậu lại phi thường khỏe mạnh, hơn nữa lúc cậu vừa mới mở mắt ra thì đã lập tức nhìn thấy một lão nhân đầu bạc, mà cái lão nhân kia còn tự xưng là tổ phụ của cậu, nói là cha mẹ cậu đã qua đời ngoài ý muốn rồi, hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Mà mới vừa tỉnh lại cái gì cũng đều không hiểu cậu rất ngây thơ mờ mịt, đành phải đi theo cái lão nhân kia.

Vừa mới bắt đầu, làm người nguyên thủy cậu chẳng hiểu nổi cái gì hết trơn á, thậm chí ngay cả tiếng thông dụng cũng không biết nói.

Lão nhân kia quả là rất có kiên nhẫn đối với đứa cháu trai duy nhất này của mình, dạy cậu tiếng thông dụng, dạy cậu làm thế nào để sử dụng những dụng cụ hằng ngày mà đối với cậu là vô cùng công nghệ cao kia, cũng dạy cậu những thứ cơ bản nhất của thời đại hiện tại này.

Cậu đi theo ‘tổ phụ’ sinh sống tại một căn nhà nhỏ hơn một tháng, vừa mới miễn cưỡng quen thuộc với sinh hoạt tại thời đại này, vị lão nhân này lại đột nhiên chả biết vì sao mà đã vội vã muốn dẫn cậu rời khỏi tinh cầu này, đi đến cái gì mà…… tinh hệ Dahl nào đó, nhìn biểu tình của lão nhân thì tựa hồ là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng rồi.

Cậu tự nhiên là ngoan ngoãn mà đi theo ‘tổ phụ’, thời điểm ngồi trên chiếc phi thuyền du hành vũ trụ dân dụng kia, cậu còn có chút kích động nhỏ.

Dù sao thì tại cái niên đại kia của cậu —— biển sao trời mênh mông chính là mộng tưởng của mỗi một thiếu niên nha.

Chỉ là, cậu còn chưa kịp cảm thụ một chút tư vị của lần đầu ngao du trong biển sao trời mênh mông, thì hải tặc tinh tế trong truyền thuyết đã đánh tới đây.

Sau đó chiếc phi thuyền du hành vũ trụ vận chuyển hành khách này liền bị nổ thành đôi.

Sau đó cậu cùng ‘tổ phụ’ liền bị bắt.

Sau đó cậu bị trở thành hàng hóa nhốt riêng ở nơi này mà ngồi phát ngốc, nghe ý tứ của mấy tên hải tặc kia là muốn đem bán cậu.

Thiếu niên tóc đen ngồi trong một góc lạnh băng, kim loại lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo thẩm thấu đến da thịt.

Đầu của cậu vô lực mà gác trên đầu gối, sắc mặt có chút tái nhợt, không có huyết sắc gì.

Bị nhốt vào đây đã nhiều ngày rồi, những tên hải tặc kia lại không hề cho cậu một chút thức ăn nào, chỉ là mỗi ngày cho cậu một chén nhỏ nước trong mà thôi, cậu đói đến đầu váng mắt hoa, cả người vô lực.

Mí người thật sự không cần lo lắng tui sẽ phản kháng đâu.

Đói đến ý thức đã bắt đầu mơ hồ thiếu niên khổ bức mà nghĩ.

Cho dù mí người có nhét súng xạ tuyến kiếm laser gì gì đó vào trong tay tui đi chăng nữa, tui cũng căn bản là không biết dùng nha.

…… Cũng không biết vị tổ phụ tiện nghi kia của cậu hiện tại đã như thế nào nữa.

Cậu mơ mơ màng màng mà nghĩ.

Tuy rằng đối với cậu mà nói thì vị tổ phụ kia cũng chỉ là một người xa lạ, nhưng trong hơn một tháng mờ mịt bất an kể từ sau khi mới vừa tỉnh lại, đều là vị lão nhân này bồi bên người cậu, dạy cậu rất nhiều thứ, cậu vẫn là thiệt tình không hy vọng vị lão nhân hòa ái kia xảy ra chuyện gì.

Ngay tại thời điểm thiếu niên đang cố nén đói bụng mà mơ mơ màng màng ngủ đi, bỗng nhiên, oanh một tiếng vang lớn.

Toàn bộ phòng đều lắc lư kịch liệt một hồi.

Giống như chiếc chiến hạm hải tặc này đã hung hăng mà đụng phải thứ gì vậy.

Tiếng vang cùng chấn động thật lớn kia lập tức làm bừng tỉnh lại thiếu niên sắp mơ hồ ngủ đi.

Thời điểm sàn nhà kim loại dưới chân còn đang kịch liệt mà đong đưa, lại rầm rầm hai tiếng nữa.

Mơ hồ nghe ra như là thanh âm pháo kích, toàn bộ sàn nhà đột nhiên nghiêng sang hướng bên trái một chút, thiếu niên tóc đen ngồi trên sàn nhà cũng bởi vậy mà lập tức lướt sang bên trái theo, phanh một tiếng mà đánh thật mạnh vào vách tường kim loại.

Đau quá!!!

Thiếu niên vuốt cái trán bị đâm đến phồng ra một cái bao hò hét dưới đáy lòng, còn có chút may mắn.

Cũng may là thân thuyền nghiêng sang hướng bên trái, nếu là nghiêng sang hướng bên phải……

Cậu lòng còn sợ hãi mà liếc mắt ngắm hơn mười cái cột laser tựa như lan can đang nhốt cậu lại một chỗ phía bên phải một cái, sau đó não bổ một chút hình ảnh mình bị mấy cột laser kia cắt thành hơn mười khối……

Gạch men…… Nhanh nhanh đánh gạch men cho mấy hình ảnh não bổ huyết tinh bạo lực kia ngay.

Tiếng chém giết từ bên ngoài truyền tới, tiếng súng, tiếng la, tiếng đánh kim loại hết đợt này đến đợt khác.

Thiếu niên tóc đen theo bản năng muốn đứng dậy, tiến đến bên phía hàng cột laser để xem tình huống.

Chỉ là cậu đã mấy ngày không ăn cơm rồi, hiện đói lả, cả người vô lực, thử vài lần mà cũng không thể đứng lên nổi, chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân, xê dịch về phương hướng ngoài cửa kia.

Mới vừa dịch đến phía trước hàng cột laser, tiếng chém giết kịch liệt bên ngoài đã đột nhiên im bặt, chiến đấu như là kết thúc ở trong nháy mắt.

Cửa lớn kho hàng đóng kín, cậu nhìn không tới bên ngoài là tình huống như thế nào, trong lòng bất an vô cùng.

Ngay tại thời điểm cậu dùng sức nhìn chằm chằm cánh cửa kho hàng đóng chặt kia, muốn dùng ánh mắt nhìn xuyên thấu qua tấm hợp kim Titan cứng rắn đó.

Bỗng nhiên, một tiếng loảng xoảng vang lên.

Cửa lao kim loại bị mở ra.

Có người đi đến.

Bởi vì cậu ngồi dưới đất, tầm mắt nhìn thẳng chỉ dừng lại ở nửa bộ phận dưới của cửa, cho nên thứ cậu đầu tiên nhìn đến, là một đôi chân dài do được chiếc quần màu đen bó sát người bao bọc mà có vẻ càng thêm thon dài.

Chỉ là thon dài kia lại không có vẻ gầy yếu, tương phản, cơ bắp căng thẳng trên đùi bị quần đen gắt gao bao vây lấy kia càng khiến đôi chân dài bày biện ra từng đường cong lưu sướng tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Dây lưng màu đen nhánh phiếm ánh sáng từ hoa văn màu bạc thít chặt lại vòng eo căng mịn, vai hẹp eo cong, dáng người cao gầy, chế phục quân trang đen bạc giao nhau tựa như là chuyên môn đặt làm vì người này.

Lạch cạch, lạch cạch.

Người nọ cất bước đi về phía cậu.

Quân ủng màu đen nhánh dẫm đạp lên boong tàu kim loại phát ra tiếng bước chân trầm ổn hữu lực.

Đó là một nam tử trẻ tuổi ngay tại trong nháy mắt xuất hiện đã liền phảng phất như làm cho cả thế giới đều an tĩnh lại.

Sợi tơ kim sắc quấn thành đường mỏng lướt qua cổ áo màu đen bị cài chặt đến kín mít, chế trụ áo choàng trên vai hắn.

Tại thời điểm nam tử trẻ tuổi cất bước về phía trước, áo choàng màu trắng mờ triểu khai đằng sau thân thể cao dài của hắn, tung bay không thôi.

Rõ ràng là đang mặc quân phục sẫm màu đen bạc, nhưng chính là trong nháy mắt chiếc áo choàng màu trắng kia tản ra lại như là khúc xạ lại toàn bộ ánh sáng, tựa như đang phiếm ra quang hoa vậy.

Sau hàng cột laser, thiếu niên tóc đen vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi trên sàn nhà.

Cậu ngửa đầu, hơi hơi giương môi làm cho cậu thoạt nhìn có điểm ngốc.

Cậu trợn to trong mắt rõ ràng ảnh ngược lại nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mắt mình này.

Mái tóc đen nhánh giống như là bóng đêm phát tán dừng trên da thịt tuyết trắng của nam nhân, ngọn tóc trên cổ ẩn vào bên trong cổ áo đen kịt dựng đứng, bộ quân phục mạc danh tự mang theo một tia cảm giác cấm dục không có hạn chế mà phóng đại mở ra.

Môi nhạt màu, một tầng hơi mỏng, như là sắc thái hoa anh đào dừng trên vùng trời tuyết.

Khuôn mặt nam nhân bắt mắt tới cực hạn, tuyết da tinh mắt, cơ hồ cho người ta một loại cảm giác mỹ mạo đến mức rực rỡ lấp lánh.

Mắt thon dài, khóe mắt hơi hơi ngoắt lên, nếu như nảy sinh trên gương mặt một nữ tử, đó chính là một đôi mắt phượng cực kỳ vũ mị, chỉ là giờ phút này nảy sinh trên gương mặt nam tử trẻ tuổi mạo mĩ này lại mạc danh cho người ta một loại cảm giác sắc bén.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của hắn, thời điểm nhìn lại đây luôn mang theo một tầng hàn quang khiếp người.

Hắn đứng ở nơi đó, cả người giống như một thanh lưỡi đao xuất vỏ sắc bén, bộc lộ mũi nhọn.

Phượng nhãn thon dài hơi hơi nheo lại, nam nhân nhìn xuống thiếu niên phía sau cột laser đang mang vẻ mặt ngu người mà nhìn hắn ở phía đối diện.

“Gọi là gì?”

Môi hơi mỏng vừa động, thanh âm nam nhân trầm thấp, ngữ khí cũng là lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc gì.

“…… A?”

“……”

Nhìn thiếu niên đang ngửa đầu ngơ ngác mà nhìn mình, có nhìn kiểu gì cũng có chút ngốc kia, nam tử trẻ tuổi híp híp mắt.

“Munt?”

“Ai?…… Phải?”

Lúc phản ứng lại là đối phương đang kêu tên mình, thiếu niên theo bản năng ai một tiếng, gật gật đầu.

Nam nhân thấp thấp mà ừ một tiếng, như là đang xác nhận cái gì.

Sau đó, ba một tiếng, hắn rút súng từ bên sườn eo ra.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc súng lòe ra ánh sáng kim loại trong tay nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ kia, hơn nữa họng súng kia còn tựa hồ là đang chĩa về hướng mình ——

Cơ hồ là theo bản năng, thiếu niên đột nhiên cúi đầu, đôi tay ôm lấy đầu.

Phanh một tiếng, tiếng súng gần ngay bên tai, lại không phải ở trên người mình.

Thiếu niên ôm đầu súc về phía sau ngẩng đầu cẩn thận mà liếc mắt xem xét một cái.

Vừa nhấc đầu, lại phát hiện hàng cột laser vốn dĩ ngăn cách ở trước mắt mình kia đang vặn vẹo vài cái ở trong không khí, rất nhanh liền biến mất.

Cậu lại nâng đầu lên đi xem, phát hiện bị một súng vừa rồi đánh nát chính là đài khống chế laser cách đó không xa.

Nhìn thấy bộ dạng thiếu niên ôm đầu trốn về phía sau, nam nhân giương mày kiếm lên.

Nhưng là hắn không hề nói một tiếng nào, chỉ là tùy ý cắm súng trở lại tròng da trên sườn eo.

Hắn đứng ở nơi đó, dáng người thẳng.

Vì thế thiếu niên ngồi quỳ trên mặt đất vẫn còn duy trì tư thế hai tay ôm đầu kia cũng đối lập càng thêm có vẻ chật vật.

Hắn nhìn xuống thiếu niên, dùng tư thái trên cao nhìn xuống.

“Về sau, cậu đi theo tôi.”

Hắn nói.

Ngữ khí kia không phải là thương lượng mà cũng không phải là trưng cầu ý kiến của đối phương, chỉ là một cái thông báo mà thôi.

Thiếu niên ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn hắn.

Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Sau đó, liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, mở miệng ra.

“Tôi cảm thấy, trang B quá mức như vậy là không tốt.”

Thiếu niên tóc đen dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn đối phương mà nói như vậy.

Sau đó, lại nhanh chóng bổ sung hai chữ.

“Thật sự.”

Nam tử trẻ tuổi: “………………”

Tác giả có lời muốn nói: Mở văn mới, cầu moah moah cầu tưới iu ~~~ (^o^)/~

Editor: Thanh thuần dương quang không buồn không lo thụ x Đại mỹ nhân thâm tình băng sơn công, thụ trước nhỏ yếu sau này mạnh mẽ nhá, cấm nói thụ vô dụng mềm yếu đó


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.