Anh bạn kia tên là Cây Lau Nhà
Giọng nói phát ra từ đằng sau mà xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Tục lại là mặt cười xinh đẹp của con Husky.
Đi đến là một thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái đắm chìm trong ánh nắng.
Gương mặt có phần non trẻ, dáng người cao gầy mảnh khảnh, kết hợp với giọng nói vừa rồi lại càng bổ sung cho nhau.
Tuy giọng nghe có hơi quen tai, nhưng chỉ là cảm giác tí ti… coi như đó là chuyện thường.
Bị người ta trông thấy quẫn cảnh cho nên Tô Tiểu Tục rất xấu hổ.
“Ngại quá, không biết vì sao mà Thần Thú nhà tôi không muốn lên lầu.”
… Tô Tiểu Tục khẳng định, sau khi nghe cái tên của con chó lông vàng, nét mặt của thiếu niên có hơi thay đổi.
Một giây sau, thiếu niên điều chỉnh lại biểu cảm, ngồi xổm xuống, “Để tôi xem nào.”
“Vâng vâng, làm phiền cậu.”
Tô cô nương cúi người cám ơn.
Mới được một thiếu niên vuốt lông, Thần Thú lập tức trở thành cô bé ngoan tự đi vào.
Tô Tiểu Tục nhìn vẻ diễu võ dương oai ấy mà lòng đau xót.
– Mày đúng là cái loại chó thấy sắc khinh chủ!
Vào cửa, thiếu niên dắt con Husky đi đằng trước.
Tô Tiểu Tục thì bị Thần Thú quân dắt, kinh hãi run sợ tập trung vào bóng lưng thiếu niên, đi theo phía sau hắn.
Tình cảnh lúc này là – cô gái sống một mình, sau là hàng bảo vệ, trước là một người con trai xa lạ dẫn chó, tuy vừa rồi người đàn ông đó đã giúp đỡ cô, nhưng Tô Tiểu Tục vẫn lo lắng, liệu thiếu niên phía trước có đột ngột xoay người rút thần khí ra, sau đó biến thành người ngoài hành tinh không,
Hai người im lặng đi lên đến tầng ba, thiếu niên phía trước bỗng dừng lại.
Tô Tiểu Tục lập tức lùi lại ba bước.
Thiếu niên có hơi hoảng trong giây lát, rồi như chợt hiểu ý cô, thế là liền nở nụ cười.
Mắt cong cong, môi nhướng lên, nụ cười đẹp mắt thật yêu nghiệt…
Hắn lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, sau đó quơ quơ trước mặt Tô Tiểu Tục, bật cười: “Đừng khẩn trương, đây cũng là nhà tôi.”
Sau đó Tô Tiểu Tục mới biết thiếu niên này là hàng xóm của cô.
Nhà cô ở tầng năm, còn nhà hắn ở tầng ba.
Người thiếu niên năm nay mới mười chín, sống một mình.
Bình thường sáng sớm Tô Tiểu Tục dắt Thần Thú ra ngoài, tình cờ sẽ gặp hắn dắt tiểu Hắc ở đầu cầu thang.
Tên con Husky của thiếu niên và con Thần Thú của Ninh Tiếu Tiếu chẳng phân rõ, nó gọi là “Cây Lau Nhà”.
Còn người thiếu niên…
“Tề Thụy.” Khi thiếu niên tự giới thiệu liền cười như mùa xuân trên núi, khóe miệng Tô Tiểu Tục co quắp, không nhịn được thầm bỏ thêm hai chữ mẫu vào sau tên thiếu niên – Q/Q.
Theo lễ nghĩa, Tô Tiểu Tục tự nhiên cũng phải tự giới thiệu, “À, tôi họ Tô tên Túc, Túc trong tâm nguyện (túc nguyện).”
Ánh mắt của thiếu niên chợt động, nhưng Tô Tiểu Tục không phát hiện ra, bầu không khí tốt đẹp, mở đầu tốt đẹp, chuông điện thoại cô lại – reo.
Đó là khúc nhạc khi đăng nhập vào Thiên Hạ Nhĩ.
Mở đầu tĩnh lặng như nước chảy, phần giữa vang lên tiếng đàn trang âm vang, cả khúc nhạc trở nên sục sôi.
Tô Tiểu Tục nghe một lần đã thích tiếng đàn tranh, khi buồn chán tiện tay cắt một đoạn để làm nhạc chuông.
Nội dung điện thoại lướt qua không nhắc tới, đợi khi Tô Tiểu Tục nghe xong mới phát hiện nụ cười của Tề Thụy hết sức kỳ lạ.
“Nhạc chuông hay đấy.” Thiếu niên vẫn cười như gió xuân quất vào mặt, chẳng qua Tô Tiểu Tục lại thấy lạnh toát sau lưng, “Cũng, cũng tạm =_,”
Thiếu niên “=v=.”
Tô Tiểu Tục: (||| ̄,_ゝ ̄)
Dắt Thần Thú về nhà, đăng nhập vào Thiên Hạ Nhị lâu rồi không lên.
Đại Hoang vẫn như cũ.
Khách Sạn Long Môn dưới sự dẫn dắt của Tiểu Vũ Mao và Tiểu Thái Hư đã ngày càng đi lên, có xu thế như Côn Bằng vỗ cánh tạo ra gió lốc.
Đơn giản là Tiểu Vũ Mao rảnh rỗi mua một Hồng Thiêu Thiên Cơ còn Tiểu Thái Hư lại may mắn mua được Hồng Thiêu Băng Tâm, hai người hợp sức ngày ngày đi phụ bản, cho nên Tô Tiểu Tục lên mạng liền thấy trong thế lực có rất nhiều nick nhỏ.
[Thế lực] Thượng thư [Vô Pháp Vô Thiên] lên mạng.
[Thế lực] Nguyên lão [Tôi Không Phải Linh Vũ]: ù ôi, lão đại, lão đại lên
[Thế lực] Tiểu Tiếu Tiếu: (trợn mắt) lão đại?
[Thế lực] Nguyên lão [Tôi Không Phải Thái Hư]: (xoay vòng) bà chị Thượng thư, lâu rồi không thấy mặt
[Thế lực] Thượng thư [Vô Pháp Vô Thiên]: >__