Trần Ngọc bị tiếng ồn đánh thức cô dậy, tối hôm qua giâc ngủ cũng được tính là khá êm. Trần Ngọc My bước xuống nhà nhìn thấy Hứa Văn Lâm đang nấu ăn, còn Hứa Thái Linh thì vui vẻ vừa hát vừa dọn cơm. Hứa Thái Linh thấy cô liền mừng rỡ.
– Chị đẹp dậy rồi.
Hứa Văn Lâm đang nấu ăn cũng ngừng lại quay sang nhìn cô, Hứa Thái Linh chạy tới chỗ cô, áp mặt vào trán cô.
– Chị đã hạ sốt rồi, mau lại đây, hôm nay anh hai nấu rất nhiều món ngon.
Nói rồi Hứa Thái Linh kéo cô đang còn ngơ ngác lại bàn ăn, quả thật trên bàn có rất nhiều món ngon. Hứa Văn Lâm bưng món còn lại lên bàn ngồi đối diện cô.
Hứa Văn Lâm thấy cô còn ngơ ngác liền gắp rất nhiều đồ ăn vào bát cô, Trần Ngọc My cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
– Ngon quá.
Hứa Thái Linh cười tít mắt.
– Đương nhiên là ngon rồi, anh của em nấu ngon sói một đó.
Trần Ngọc My cứ thế ăn rất nhiều, đây là lần đầu tiên cô ăn nhiều đến vậy, đại khái là khoảng từ lúc ba mẹ cô ly hôn.
Sau bữa anh cả ba người cùng nhau ra vườn, Trần Ngọc My nhìn anh nói.
– Anh không đi làm sao.
Hứa Văn Lâm lắc đầu.
– Hôm nay tôi muốn dẫn Tiểu Linh đi chơi.
– Hôm nay…là cũng là ngày ngày giỗ của mẹ anh sao.
Hứa Văn Lâm bất ngờ nhìn cô, nhìn thấy biểu cảm của anh cô liền giải thích.
– Là tôi thấy trên cuốn lịch, xin lỗi.
– Không sao.
Trần Ngọc My ngập ngừng nói.
– Tại sao, tại sao anh lại nói dối.
Hứa Văn Lâm lại nhìn cô khó hiểu, những người xinh đẹp đều nói chuyện khó hiểu như vậy sao.
– Nói dối?
– Ừm…tối qua, anh đã nói dối, rõ ràng mẹ anh sẽ không thể trở về nhưng anh lại nói dối.
Lúc này anh mới hiểu được ý của cô, ánh mắt buồn bã cúi mặt xuống đất.
Trần Ngọc My như hiểu được tâm tư của anh, cô hít thở sâu mỉm cười nói.
– Không phải hôm nay là sinh nhật của Tiểu Linh sao, cùng nhau đi chơi đi, tôi cũng muốn được đi chơi.
Nói xong cô chạy tới nắm tay Hứa Thái Linh rồi kéo tay anh đi. Ngồi trên xe Hứa Thái Linh vô cùng phấn khởi, nhún nhảy trên xe, Hứa Văn Lâm nhìn cô nói.
– Chúng ta đi đâu đây.
– Đi công viên, không phải Tiểu Linh muốn đi công viên sao.
Hứa Thái Linh nghe xong vỗ tay.
– Hay quá, hay quá, chúng ta cùng nhau đi công viên ,thích quá.
Hứa Thái Lâm nhìn cô bất giác nở nụ cười.
Cả ba người cùng nhau tới công viên chơi rất nhiêu trò chơi, chụp rất nhiều ảnh, dường như không biết mệt là gì, đã rất lâu rồi cả ba người chưa được vui vẻ như vậy.
Rất nhanh trời cũng đã xế chiều, cả ba đều đã thấm mệt, Hứa Thái Linh ngồi một góc vẽ tranh còn Hứa Văn Lâm và Trần Ngọc My thì ngồi ở ghế cách xa chỗ cô.
Hứa Văn Lâm đan xen những ngón tay vào nhau, chợt anh nói.
– Cảm ơn cô, vì đã cùng tôi đi chơi.
Trần Ngọc My mỉm cười, mắt vẫn nhìn Hứa Thái Linh ngồi vẽ tranh.
– Không đâu, phải là tôi cảm ơn mới đúng, đã rất lâu rồi tôi chưa được đi chơi vui như vậy. Phải rồi sao tôi anh thấy anh nói gì về gia đình anh vậy.
Hứa Văn Lâm Trầm mặc gượng cười.
– Tôi làm gì có gia đình.
Trần Ngọc My nghe xong có hơi bất ngờ.
– Trước đây gia đình tôi cũng thuộc là khá giả nhưng không may bị người khác hãm hại nên phá sản, ba tôi vì sốc nên đã qua đời, mẹ tôi thì bị tai nạn mà mất.
Anh cười khổ.
– Thật đáng tiếc là kẻ gây tại nạn lại chẳng bị gì, thậm chí còn lộng hành ngoài xã hội.
– Vậy anh có biết kẻ gây ra tai nạn là ai không?
Hứa Văn Lâm im lặng một lúc thì nói.
– Hắn tên Ali
Trần Ngọc My bất ngờ, Ali? Chẳng lẽ nào….
– Là tên hôm bữa chúng ta gặp sao.
Hứa Văn Lâm gật đầu.
Hứa Thái Linh ôm bức tranh chạy tới giơ trước mặt hai người họ.
– Anh hai, chị đẹp, em vẽ có đẹp không.
Anh mỉm cười
– Ừm đẹp lắm.
– Nhưng mà em đói rồi chúng ta đi ăn đi.
– Vậy anh sẽ dẫn em ăn nhiều món ngon
– hoan hô anh hai là số một.
Trần Ngọc My nhìn nụ cười của anh, trong lòng cô dâng trào lên cảm xúc gì đó. Một chút thương cảm, một chút đau xót, một chút buồn…
Cả ba người kêu rất nhiều món, nhưng chỉ riêng Hứa Văn Lâm chẳng ăn gì mà chỉ uống rượu. Trần Ngọc My thấy anh uống nhiều nhưng lại không có ý định cản. Đến khi anh say mềm nằm gục xuống bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
– Mẹ ơi…con nhất định sẽ trả thù cho mẹ, con sẽ khiến cho bọn chúng phải ngồi tù.
Trần Ngọc My nãy giờ nghe hết, ánh mắt sâu thẳm của cô nhìn anh.
Sau khi về đếm nhà thì trời cũng tối, Trần Ngọc My và Hứa Thái Linh cũng đỡ anh lên phòng. Hứa Thái Linh sau buổi đi chơi mệt cũng về phòng ngủ, còn Trần Ngọc My thì cũng nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường nhưng lại không ngủ được.
Hứa Văn Lầm tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ trên điện thoại đã 1 giờ sáng, cổ anh khô khốc, anh bước xuống nhà uống nước. Anh phát hiện ở vườn có người nên đi ra xem thử, anh nhìn thấy Trần Ngọc My đang ngắt những cánh hoa hồng vàng.
Anh đi tới gần cô, cảm nhận như co người thì Trần Ngọc My quay người lại thì thấy anh.
Hai người nhìn nhau không nói lời nào, bỗng Hứa Văn Lâm mở lời trước.
– Cô không thích hoa hồng vàng sao.
Trần Ngọc My tay vẫn ngắt cánh hoa.
– Vì chúng có ý nghĩa là sự phản bội, mà những kẻ phản bội thì chẳng có kết cục tốt đẹp.
Trần Ngọc My đưa tay nắm chặt lấy thân cây hoa hồng, những cái gai nhọn đâm vào trong da thịt cô, giọt máu đỏ cứ thể chảy ra, nhưng Trần Ngọc My chẳng thấy đau đớn, khuôn mặt vô cảm nhìn những giọt máu chảy xuống cánh hoa.
– Đừng cô nắm chặt lấy chúng, đừng có níu giữ lấy chúng làm gì, càng ép buộc, càng nắm chặt thì bản năng của chúng chính là vũ khí đâm chết chúng ta.
Nói xong cô nhìn anh, hai người như truyển ý nghĩ của mình cho đối phương, Hứa Văn Lâm rút chiếc khăn ra quấn vào tay cô, ngăn cho máu ngừng chảy.
Trần Ngọc My nhìn anh
– Hãy buông thả chúng, tìm một con đường mới.
Hứa Văn Lâm ngước đôi mắt nhìn cô rồi lại quay mặt chỗ khác.
– Khuya rồi, cô nên đi ngủ đi.
Nói xong anh rời đi, Trần Ngọc My không nói gì nhìn anh đi.