Dưới ánh đèn lung linh, Bắc Tư Đình chậm rãi lên tiếng.
” Khả Khả! Trước kia anh luôn là người nhút nhát, không thích tiếp xúc với người khác. Luôn tạo cho mình một vỏ bọc đầy gai khiến người khác không thể đến gần. Anh luôn thích ở một mình, anh không có bạn bè, người thân thì không ai quan tâm đến cảm xúc của anh.” Giọng Bắc Tư Đình nghẹn ngào khi nói đến đây, khoé mắt anh đã đỏ hoe. Bắc Tư Đình cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói tiếp.
” Em biết không! Anh cứ nghĩ mình sẽ sống mãi như vậy, sống mãi trong sự sắp đặt của người khác. Nhưng kể từ khi anh gặp Tiêu Thành, chính cậu ấy đã kéo anh khỏi bóng tối đã giam cầm anh trong suốt mười mấy năm đó. Rồi anh gặp được em, em lúc nào cũng mang lại một nguồn năng lượng tích cực cho người khác, dù là vui hay buồn em vẫn luôn giữ được nụ cười trên môi. Điều mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được. Em giống như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm kia, còn anh chính là kẻ lầm đường lạc lối trong bóng tối được em chỉ dẫn. Em và Tiêu Thành đều giống nhau, đều là ánh sáng duy nhất của cuộc đời anh. Tiêu Thành là bạn thân anh, còn em….. Anh không muốn mình chỉ dừng lại ở mức quan hệ bạn bè bình thường. Vậy nên Khả Khả…em đồng ý làm bạn gái anh nhé!”
Bắc Tư Đình hai tay run run mở chiếc hộp có sợi dây chuyền đưa lên trước mặt Lâm Khả cùng bó hoa hồng đỏ thắm. Mặc dù đã tập luyện nhiều lần rồi nhưng khi đối mặt thực tế với Lâm Khả anh vẫn không thể trấn an được bản thân mình.
Bắc Tư Đình chưa bao giờ hồi hộp như lúc này, anh không biết được trong lòng Lâm Khả đanh nghĩ gì, liệu cô nàng có thích anh không? Có khi nào anh bị từ chối thẳng thừng luôn không? Bắc Tư Đình càng suy nghĩ khiến anh càng hồi hộp, bàm tay cành run hơn.
Lâm Khả từ đầu tới giờ vẫn chưa mở lời, không phải vì cô không muốn nói mà vì vẫn chưa thoát khỏi bất ngờ mà Bắc Tư Đình dành tặng cho cô.
Lâm Khả xúc động rơi nước mắt trước lời tỏ tình của Bắc Tư Đình. Lâm Khả tất thích hoa hồng đỏ, thậm trí ở nhà bố cô còn trồng riêng cho cô nàng một vườn hoa hồng đỏ.
Lâm Khả từng buột miệng nói thích hoa hồng đỏ trước mặt Bắc Tư Đình, chỉ là không ngờ hôm nay anh lại tặng cô rất nhiều hoa hồng đỏ, nhiều hơn cả hoa hồng đỏ trong vườn nhà cô nữa. Nhưng câu nói vu vơ lúc ấy của Lâm Khả đã là chuyện lâu lắm rồi, chẳng lẽ Bắc Tư Đình thích cô từ lúc đó rồi ư? Nếu không sao lại nhớ được cô thích hoa hồng đỏ chứ.
Lâm Khả khẽ lau nước mắt rồi nhẹ nhàng nói.
” Anh chỉ có một bó hoa, bố em đã trồng cho em cả một vườn hoa rồi! Bắc Tư Đình, anh nói xem em có nên đồng ý không?” Lâm Khả mặc dù trong lòng đã ngàn vạn lần muốn đồng ý lắm rồi nhưng vẫn phải muốn xem tấm chân tình của người trước mặt đến đâu.
Bắc Tư Đình mỉm cười nói
” Anh sẽ trồng cho em một cánh đồng chỉ toàn hoa hồng đỏ, chỉ dành riêng cho em.” Điều khác Bắc Tư Đình có thể không dám đảm bảo, nhưng riêng về chuyện này thì đối với anh rất đơn giản. Đất và tiền Bắc gia thì trồng một cánh đồng hoa chỉ như một cái búng tay thôi.
Lâm Khả mỉm cười đầy hạnh phúc khi nghe lời hứa ấy của Bắc Tư Đình.
Cô gật đầu nghẹn ngào nói đồng ý lời tỏ tình của Bắc Tư Đình.
Bắc Tư Đình hạnh phúc đứng bật dậy ôm trầm lấy Lâm Khả, giọt nước mắt hạnh phúc khẽ lăn dài trên gò má hai người. Từ nay trở đi Lâm Khả đã chính thức trở thành bạn gái của Bắc Tư Đình.
Cố Tiêu Thành và Hà Thanh đang đứng trên ban công một toà nhà cao tầng gần đó chứng kiến toàn bộ câu chuyện đầy lãng mãn và cảm động của Lâm Khả và Bắc Tư Đình. Hà Thanh mãn nguyện thở dài một hơi rồi vui vẻ nói.
” Cuối cùng Khả Khả và anh Tư Đình cũng thành một đôi rồi. Thật tốt!”
Cố Tiêu Thành quay sang nhìn Hà Thanh, bàn tay anh khẽ vuốt lấy mái tóc mềm mượt của cô rồi hỏi.
” Vui lắm sao?”
” Ừm… Rất vui!” Hà Thanh cười tít mắt gật đầu.
” Em vui là được!” Cố Tiêu Thành giọng đầy cưng chiều nói với Hà Thanh.
” Em thích hoa hồng không?” Cố Tiêu Thành ánh mắt trìu mến nhìn Hà Thanh hỏi.
” Hoa hồng ư?” Hà Thanh bất ngờ khi được hỏi đến loài hoa cô thích. Hình như trước giờ cô chưa từng nói với anh cô thích gì thì phải, nếu anh không hỏi có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ nói ra.
Hà Thanh ngước lên nhìn bầu trời đầy sao rồi trả lời.
” Em không thích hoa hồng. Em thích Cẩm Tú Cầu.”
” Được! Vậy anh cũng sẽ trồng cho em một cánh đồng chỉ toàn Cẩm Tú Cầu.” Cố Tiêu Thành ánh mắt vẫn không rời khỏi Hà Thanh, từ đầu anh vẫn luôn dùng ánh mặt dịu dàng ấy nhìn cô.
” Một cánh đồng thì không cần đâu. Một vườn hoa nhỏ là đủ rồi.” Hà Thanh quay sang nhìn Cố Tiêu Thành mỉm cười nói.
Cố Tiêu Thành tiến gần khẽ hôn nhẹ lên trán cô rồi nói.
” Cô gái khác có, cô gái của anh không thể chịu thiệt được. Em xứng đáng có được những điều ấy!” Cố Tiêu Thành ôn nhu nói, từng lời nói của anh cứ như rót mật ngọt vào tai người, trái tim thiếu nữ lại say đắm anh thêm chút nữa rồi.
Cố Tiêu Thành quay sang hướng khác, nhìn về phía con đường lúc nãy vừa đi qua, một bóng hình quen thuộc đứng đờ ở đó không biết đã bao lâu rồi. Không sai chính là Lục Ngôn.
Lục Ngôn đã đứng ở đây từ rất lâu rồi, trên tay anh là chiếc bánh kem vị dâu mà Lâm Khả thích ăn nhất.
Nhìn thấy Lâm Khả và Bắc Tư Đình ôm nhau trái tim Lục Ngôn như chết lặng, cảm giác tim thắt lại nhói lên từng cơn ấy khiến anh cảm thấy khó thở vô cùng. Dù đã từng nghĩ đến cảnh như này nhưng trái tim anh chưa từng đau như vậy.
Lục Ngôn nắm chặt chiếc bánh trong tay, những giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Thiếu niên ấy vậy mà lại khóc rồi.
Anh không can tâm, rõ ràng là anh quen Lâm Khả trước, rõ ràng là anh đến trước. Vậy mà bây giờ người đứng ở đó lại không phải là anh.
Không can tâm thì cũng làm sao được chứ, chuyện tình cảm chính là như vậy. Đâu phải cứ đến trước thì sẽ có được.
Lục Ngôn ngoảnh đầu quay mặt bước đi, anh bước đi thật nhanh, như muốn chạy trốn khỏi hiện thực này. Chẳng biết đã chạy bao xa Lục Ngôn thở hổn hển ngồi xuống bên vệ đường. Nhìn chiếc bánh kem trên tay Lục Ngôn khẽ mở ra, anh dùng chiếc dĩa múc một miếng thật to cho vào miệng.
Cổ họng như bị nghẹn lại, chiếc bánh kem vốn dĩ rất ngọt vậy mà giờ lại đắng chát trong miệng Lục Ngôn. Lục Ngôn liên tục múc miếng thứ hai rồi thứ ba, vẫn là vị đắng ấy. Lục Ngôn cười khổ, nụ cười đầy chua chát.
” Hoá ra bánh kem cũng có vị đắng.”
Bánh kem không có vị đắng, chỉ là vị đắng trong lòng Lục Ngôn đã khiến anh quên mất đi dư vị ngọt ngào kia rồi.
Dẫu biết trước kết quả như vậy nhưng ban đầu vẫn cố chấp muốn thử để rồi ôm một trái tim đầy vết thương quay về.
Tình yêu đúng là khiến cho con người ta điên đảo, dù có là vị đắng thì cũng muốn thử.