Art: @-mafuyuuuuu-
Chương 41: Chuyện năm đó [1] Manh mối xuất hiện, điều tra quá khứ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Mặc Khuynh, đây là em mà?”
Tống Nhất Nguyên run rẩy nhìn bức họa, da đầu căng ra, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn sang cô.
Cảnh sát được gọi đến hỗ trợ không biết nội tình bên trong, có mấy người nhìn thấy bức họa, lại nhìn sang Mặc Khuynh, sau đó bước nhanh đến.
Một người trong số đó còn trực tiếp lấy còng ra.
“Khoan đã!”
Hoắc Tư đứng trước mặt Mặc Khuynh, nói một câu, dùng ánh mắt ngăn họ lại.
Nhóm cảnh sát bốn mắt nhìn nhau, gật đầu với Hoắc Tư rồi ăn ý không can thiệp vào chuyện này nữa.
“Cô…” Hoắc Tư xoay người, muốn hỏi chân tướng từ Mặc Khuynh, nhưng chú ý thấy Giang Khắc thì lập tức sửa miệng, “Cô về với Giang tiên sinh trước đi.”
Sau đó đi đến trước mặt Giang Khắc, đưa cho hắn một chiếc chìa khóa xe.
Tầm mắt bị người khác che mất, Giang Khắc mới từ một cảm giác vô cùng quen thuộc nào đó thoát ra. Hắn khẽ chớp mắt, nhận lấy chiếc chìa khóa xe kia.
“Giang tiên sinh, phiền anh đưa Mặc Khuynh về trước.” Hoắc Tư nói, “Ngày mai cô ấy còn phải đi học.”
Mấy người còn biết Mặc Khuynh vẫn là học sinh?
Giang Khắc “ừm” một tiếng, nói với Mặc Khuynh: “Đi thôi.”
*
Chiếc xe việt dã men theo đường núi chạy về.
Giang Khắc lái xe rất nhanh.
Mặc Khuynh đợi Giang Khắc đặt câu hỏi, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Giang Khắc có ý định lên tiếng, cảm thấy hơi kỳ lạ quay đầu sang.
Trong xe bật đèn, Mặc Khuynh nhìn thấy Giang Khắc tập trung nhìn đằng trước, nhưng lông mày nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Anh không khỏe chỗ nào à?” Mặc Khuynh hỏi.
Giang Khắc giống như không nghe thấy.
Mặc Khuynh lại gọi: “Giang Khắc.”
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một khúc cua, tốc độ xe vẫn rất nhanh, Giang Khắc đạp phanh, xe trượt thêm một đoạn, sau khi đâm vào lan can bên cạnh mới dừng lại.
Cú va chạm này không nhẹ.
Gáy Mặc Khuynh đập vào lưng ghế, cô khẽ nhíu mày, quay đầu sang, lại thấy Giang Khắc đang dùng một tay che trán, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy dọc xuống dưới cằm, rơi trên áo.
Mặc Khuynh rút ra hai cây châm bạc.
Giang Khắc giống như cảm nhận được, quay đầu sang: “Cô thử châm xem?”
“Không cần?”
“Không cần.”
“Vậy anh tiếp tục đau đi.” Mặc Khuynh nhướng mày, không quản hắn nữa, “Tối xuống xe hít thở không khí.”
Cô đẩy mở cửa xe.
Giang Khắc đưa mắt nhìn theo.
…
Mặc Khuynh đứng trong gió đêm một hồi.
Gió núi mát lạnh, Mặc Khuynh nhìn thác nước từ trên cao đổ xuống, suy nghĩ trong đầu không ngừng chạy qua.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, cửa xe ở ghế tài xế hạ xuống, Giang Khắc châm một điếu thuốc, khói trắng theo gió phiêu tán, hòa vào với ánh trăng.
Mặc Khuynh bước tới, gác khuỷu tay lên bệ cửa, cúi đầu nhìn Giang Khắc, hàm ý không rõ: “Sao vừa nhìn thấy bức họa của tôi thì đau đầu thế?”
Giang Khắc quét mắt sang cô. Lúc cô cười lên thật giống với yêu tinh.
“Bức họa của cô?” Mãi lâu sau, Giang Khắc hỏi lại.
Hắn đưa tay ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ gõ nhẹ một cái lên điếu thuốc, bụi trắng theo gió bay lả tả.
“Không thì sao?’
“Cô muốn nói vị cao nhân đắc đạo thành tiên từ một trăm năm trước chính là cô?” Giang Khắc híp mắt.
“Nói không chừng.” Mặc Khuynh cong môi, trả lời mơ hồ.
Lừa quỷ à.
Cho dù mọi manh mối lần này đều đi đến một kết luận “Mặc Khuynh chính là vị cao nhân đắc đạo kia”, nhưng mà, Giang Khắc không tin mấy chuyện giả thần giả quỷ đó.
Giang Khắc dụi tắt điếu thuốc, kéo cửa xe lên rồi ném lại hai chữ: “Lên xe.”
Mặc Khuynh ngồi vào ghế lái phụ, đóng cửa xong thì hỏi: “Chứng đau đầu của anh thi thoảng phát tác hay đây là lần đầu tiên?”
“Không thường xuyên.”
Giang Khắc cho xe quay về đường lớn. Lần này tốc độ xe đã giảm đi không ít.
Mặc Khuynh chống tay ở cằm, đăm chiêu suy nghĩ.
Hoắc Tư và Tống Nhất Nguyên bận rộn đến tận năm giờ sáng mới nắm được hết chân tướng của Hội Trường sinh.
Hai người cùng ra khỏi đồn công an.
“Dựa theo lời khai của Hội Trường sinh thì xem ra Mặc Khuynh chính là vị cao nhân đắc đạo của bến Bình Tỉnh này rồi.” Tống Nhất Nguyên chậc lưỡi, “Y thuật cao siêu, cứu thế cứu dân? Tôi mới không tin.”
Hoắc Tư quét mắt qua anh ta một cái: “Cậu có thể tin một phần.”
“Vì sao?”
Hoắc Tư kể lại chuyện Mặc Khuynh cứu Thẩm Kỳ cho anh ta nghe, sau đó nói: “Nhìn qua là biết người thông thạo y thuật.”
Tống Nhất Nguyên: “…” Đại ca, thứ đó sao mà nhìn qua là biết chứ?!
Hoắc Tư: “Cậu rửa mặt rồi đến trường đi.”
“Khoan đã.” Tống Nhất Nguyên ngáp một cái thật lớn, suýt thì chảy cả nước mắt, chậm chạp một giây mới nói, “Mặc Khuynh không có liên quan gì đến Hội Trường sinh, vậy rốt cuộc lai lịch như thế nào, mấy anh không tra ra được dù chỉ là một chút manh mối à?”
“Không tra được.” Hoắc Tư trầm giọng nói, “Chúng tôi nghi ngờ toàn bộ ghi chép về cô ấy đều đã bị người ta cố tình hủy đi, cho đến tận giờ cũng chỉ thi thoảng tra được vài truyền thuyết truyền miệng.”
“Mặc Khuynh có nói gì không?’
“Cô ấy nói, nói không hết, cũng không có nghĩa vụ phải nói với chúng tôi.”
“Tôi với Mặc Khuynh từng tán gẫu mấy lần, cảm giác Mặc Khuynh cũng không phải quá kháng cự với việc nhắc đến chuyện quá khứ.” Tống Nhất Nguyên nói đến đây, chợt vỗ bốp một cái vào gáy, “Tôi nhớ ra rồi!”
Hoắc Tư nhíu mày: “Nhớ ra cái gì?”
“Diêu Đức Hiên!”
“Ai?” Hoắc Tư nhất thời không kịp phản ứng lại.
Tống Nhất Nguyên vỗ tay: “Hiệu trưởng đầu tiên của Trung học trực thuộc số một của chúng tôi đó!”
“Chuyện gì?”
“Ông ấy thảm lắm… Ách, không phải, là bức tượng của ông ấy thảm. Tôi cảm giác ông ấy sẽ không thể chịu đựng quá một tháng nữa, sẽ nứt đôi nhanh thôi.” Tống Nhất Nguyên bày ra một vẻ mặt đau thương.
Hoắc Tư không hiểu ra làm sao.
Tống Nhất Nguyên nói kiểu không đầu không đuôi, Hoắc Tư không hiểu, dứt khoát bảo Tống Nhất Nguyên kể đầu đuôi câu chuyện lại một lượt.
Thế là Tống Nhất Nguyên kể ra chuyện Mặc Khuynh muốn đập vỡ bức tượng của Diêu Đức Hiên.
Sau đó dùng giọng điệu chắc nịch nói: “Mặc Khuynh và Diêu Đức Hiên chắc chắn có thù oán, chúng ta có thể bắt đầu từ Diêu Đức Hiên! Tư liệu ghi lại của ông ấy chắc chắn không ít!”
Tuy cảm thấy Tống Nhất Nguyên làm quá lên, nhưng Hoắc Tư cẩn thận nghĩ một chút, cảm thấy tuy rằng cách này có hơi phức tạp, nhưng vẫn đáng thử một lần xem sao.
Cuối cùng, Hoắc Tư nói: “Cậu đi tra đi.”
“Được.” Tống Nhất Nguyên hào hứng gật đầu, mấy giây sau mới như nhận ra có chỗ nào không đúng, “Không phải, chỉ có mình tôi thôi á?”
Hoắc Tư liếc anh ta một cái: “Người biết chuyện của Mặc Khuynh không nhiều, không thừa nhân thủ để phân cho cậu.”
Tống Nhất Nguyên: “…”
*
Sáng sớm tinh mơ, Mặc Khuynh đầy tinh thần thức giấc, ăn sáng xong thì đợi Bành Trung lái xe đưa đến trường.
Nhưng không thấy bóng dáng Bành Trung đâu.
“Hôm nay tôi đi họp phụ huynh.” Giang Khắc đi tới, ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, không nhìn ra được một nếp nhăn, “Cô đi với tôi.”
“Ồ.”
Giang Khắc hỏi: “Kết quả thi thế nào?”
Mặc Khuynh qua loa đáp: “Cũng được.”
Giang Khắc không hề nghi ngờ câu nói này.
Hắn và Mặc Khuynh đã tiếp xúc một thời gian dài, không tin với sự thông minh của Mặc Khuynh lại có thể thi ra thành tích kinh hãi thế tục khiến người ta phải khiếp sợ.
Trong suy nghĩ của hắn, một câu “cũng được” chính là “lời nói khiêm tốn của một học sinh loại ưu tú.”
Nhưng mà —
Ngồi trong phòng học của lớp bảy, cầm trên tay phiếu điểm của Mặc Khuynh, hắn mất nửa ngày không thể lấy lại tinh thần.
EMO phá sản cũng không thể khiến hắn khiếp sợ như thế này.
Giang Khắc chưa bao giờ coi trọng chuyện họp phụ huynh, nhưng sau khi nhận được phiếu điểm, hắn bỗng cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.
Rất nhanh, nguy cơ thật sự đã xuất hiện.
Có một vị phụ huynh ngó đầu qua, liếc phiếu điểm một cái, lập tức bày ra vẻ mặt cảm thông: “Anh là họ hàng của Mặc Khuynh nhỉ? May là anh chứ không phải ba mẹ Mặc Khuynh đến đây, nếu không chắc là sẽ tức chết mất.”
Một phụ huynh khác vừa nghe tiếng cũng ngó sang phụ họa:
“Nghe nói học kỳ này trường học có hai học sinh mới chuyển đến. Cô bé ở lớp ba kia nắm hạng hai, còn Mặc Khuynh lớp bảy lại là hạng hai từ dưới lên.”
(*) Lúc trước Bát nhầm đó, Khuynh là hạng nhất từ dưới lên của lớp bảy, còn theo khối thì chắc vẫn trên một người haha
“Thành tích này thì dứt khoát bỏ học luôn đi, khỏi kéo theo cả thành tích của trường xuống.”
“Mọi người có biết không? Cái hôm công bố điểm thi ấy, con gái tôi về nhà khóc cả một tối. Tôi còn tưởng con bé khóc vì điểm của mình không tốt, kết quả mới biết con bé bị thành tích của Mặc Khuynh bức khóc, hơn mười năm học trên ghế nhà trường con bé chưa gặp phải cái thành tích thảm hại như thế bao giờ, kéo được cả thành tích chung của lớp xuống.”
“Thật thất đức mà, lại còn cố tình đến lớp bảy của chúng ta.”
…
Giang Khắc mặt đen như đáy nồi.
***
88: 2 chương phúc lợi 5k lượt thích trang fb hehe~
Bình thường có thông báo gì, tạm hoãn đăng chương hoặc gì gì đó Bát đều đăng trên blog FB @CP88shome, mọi người nhớ theo dõi để cập nhật tin tức nha ^^~