“Đừng mà…”
Chỉ hai chữ thôi mà như đã dùng hết toàn bộ sức lực trên cơ thể cô, đến mức khi nói ra, giọng cũng khản đặc lại.
Lâm Uyển Bạch giương mắt nhìn chiếc xe màu trắng đã chở mình biết bao nhiêu lần cứ thế “bùm” một tiếng phát nổ, trong tầm mắt chỉ còn lại biển lửa đỏ rực một màu, những thứ bay ra đều là mảnh vụn của cửa xe, lốp xe, thủy tinh…
Toàn bộ cơ thể cô sững lại, tựa hồ như quay trở về năm tám tuổi, khoảnh khắc máu đỏ ngợp trời khi mẹ nhảy từ trên tầng thượng xuống trước mặt mình.
Ở bên cạnh cô, trái tim của tất cả mọi người cũng thắt lại trong khoảnh khắc, thảng thốt nhìn cảnh tượng bùng nổ trước mắt, tất cả như rơi xuống vực sâu.
Không được, không thể như vậy!
Lâm Uyển Bạch gần như không chịu khống chế, chạy thẳng về phía trước mà không còn chút lý trí nào.
Tang Hiểu Du đứng gần với cô nhất vội vàng ôm chặt lấy cô, liều mạng lắc đầu ngăn cản: “Tiểu Bạch, cậu không thể đi!”
Tần Tư Niên cũng tiến lên giúp đỡ, dùng cả cơ thể chắn trước mặt cô, cố gắng giữ chặt bờ vai cô để không cho cô nhúc nhích.
Bởi vì anh ấy cũng không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy. Nhưng tận mắt chứng kiến chiếc xe phát nổ, Hoắc Trường Uyên ở bên trong đã lành ít dữ nhiều. Nếu thật sự Hoắc Trường Uyên có mệnh hệ gì, người vừa là bạn vừa là anh em như anh ấy cũng có trách nhiệm thay Hoắc Trường Uyên chăm sóc tốt cho cô gái này, không thể để cô lại lao vào nguy hiểm, huống hồ lúc này trong bụng cô còn có đứa nhỏ.
Hít sâu một hơi, Tần Tư Niên buộc phải nói một lời lý trí: “Cô Lâm, bây giờ cô không thể qua đó được. Phía trước cảnh sát, cứu hỏa và cấp cứu đều đã có mặt rồi. Tình hình quả thực hết sức nguy hiểm, có thể xảy ra một vụ nổ thứ hai bất cứ lúc nào…”
Anh ấy vừa dứt lời, lại có liên tục hai tiếng “bùm”, “bùm” nữa vang lên.
Tất cả các xe đi ngang qua đều phải dừng lại. Lâm Uyển Bạch và mọi người buộc phải cúi thấp người, dùng tay che chặt hai tai.
Khi họ quay qua nhìn thì ngọn lửa đã càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Trong không khí lan tỏa toàn là mùi xăng xe và mùi khói nồng nặc, một mùi vị khiến người ta rất muốn khóc.
Vì đây là cầu cao tốc vượt sông lại là một đầu bờ sông khá vắng vẻ nên nhận được tin báo, cảnh sát và cấp cứu phải mất khá nhiều thời gian mới có mặt được. Lúc này mười mét xung quanh hiện trường đã được chăng dây không phận sự miễn vào, các xe cũng bị nghiêm cấm qua lại.
Lâm Uyển Bạch được Tang Hiểu Du ôm chặt vào lòng. Trịnh Sơ Vũ đứng bên cạnh cũng không yên tâm, nắm thật chặt tay cô. Nước mắt đã làm nhòe đi tầm nhìn của cô, cô nghẹn ngào khóc: “Cá nhỏ, Sơ Vũ, mình phải đi tìm Hoắc Trường Uyên. Hai người đừng cản mình, mình phải đi tìm chồng mình…”
Hốc mắt của Tang Hiểu Du và Trịnh Sơ Vũ chợt đỏ rực lên, nhưng họ vẫn không thể buông tay. Lúc này bất kỳ ai trong số họ chạy tới đó đều chẳng thể giúp được gì, chỉ còn biết đặt kỳ vọng vào cảnh sát và đội cứu hỏa mà thôi.
“Ha ha, Lâm Uyển Bạch, cuối cùng cô cũng không cười được nữa rồi phải không?”
Bỗng nhiên có một tiếng cười thê lương vọng tới, cùng với đó là tiếng ho của một người phụ nữ.
Bởi vì nhìn thấy người bị thương, với sứ mệnh và chức trách của mình, sau khi xe cấp cứu tới, các bác sỹ và y tá lập tức khiêng thẳng cáng chạy về phía Lục Tịnh Tuyết.
Vào khoảnh khắc phát nổ, Lục Tịnh Tuyết đã bò xa khỏi chiếc xe một đoạn. Tuy rằng cô ta may mắn thoát nạn, vẫn còn sống sót nhưng đôi chân hoàn toàn gãy sau vụ tai nạn, tới nay đã không thể cứu chữa được nữa.
Khi Lâm Uyển Bạch phẫn nộ nhìn qua, cô ta vừa mới được khiêng lên giá, chuẩn bị làm công tác cấp cứu.
Lục Tịnh Tuyết quay đầu liếc nhìn về phía chiếc xe phát nổ đỏ rực một góc trời kia, ánh mắt ngẩn ngơ giây lát, nhưng ngay sau đó lại trừng mắt nhìn cô với vẻ sụp đổ và u ám: “Lâm Uyển Bạch, tôi đã nói rồi cơ mà, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Thứ Lục Tịnh Tuyết tôi không có được, người khác cũng đừng hòng có được, nhất là cô! Trường Uyên cử hành hôn lễ với cô thì sao hả, chẳng phải bây giờ cô vẫn đánh mất anh ấy hay sao. Chuyện vui hóa chuyện buồn, cô chỉ còn cách ngồi đó đợi làm góa phụ! Ha ha, cô có biết không, thật ra tôi còn giấu một quả bom ở trong xe…”
Nói tới cuối cùng, Lục Tịnh Tuyết tiếp tục bật ra những tiếng cười dài, còn thảm thiết hơn ban nãy. Tiếng này nối tiếng kia, không khác gì một tiếng khóc cả, nghe mà khiến người ta lạnh gáy run người.
Lục Tịnh Tuyết đã từng ra tay với bánh bao nhỏ, còn với Lâm Uyển Bạch thì không chỉ một lần nhưng chưa bao giờ nỡ ra tay với Hoắc Trường Uyên. Vậy mà hôm nay, cô ta đã không còn bất kỳ hy vọng nào giành được phần thắng nữa, một lòng chỉ muốn không có được thì hủy diệt!
“Điên rồi… Đồ điên!” Lâm Uyển Bạch khẽ gào lên một tiếng. Tang Hiểu Du và Trịnh Sơ Vũ hơi buông lỏng tay một chút, cô lậP tức lao ra ngoài, quỳ xuống đất dùng hai tay bóp chặt cổ của Lục Tịnh Tuyết, dùng sức một cách điên cuồng: “Lục Tịnh Tuyết, tôi phải giết cô, tôi phải giết chết cô!” Tang Hiểu Du và Trịnh Sơ Vũ đồng loạt lao tới, một trái một phải cố gắng tách họ ra.
Không phải vì họ xót xa gì cho Lục Tịnh Tuyết, mỗi người đều quá hận cô ta rồi. Chỉ vì họ lo cô còn đứa nhỏ trong bụng. Hoắc Trường Uyên lúc này sống chết chưa rõ, sợ cô sẽ kích động quá mà mất đi lý trí, làm ra hành động nào đó không thể cứu vãn.
Lúc trước khi bà ngoại mất, cô đã từng hận không thể giết chết Lâm Dao Dao ngay lập tức. Còn bây giờ, mong muốn giết chết Lục Tịnh Tuyết trong cô không hề thua kém khi ấy, thậm chí nhiều hơn gấp vạn lần!
Lục Tịnh Tuyết muốn đẩy cô ra nhưng đang bị thương nặng, không còn sức lực, ngửa cổ thở dốc một cách khó khăn, gương mặt méo xệch, nhưng tiếng cười thì không ngớt.
Trước mắt Lục Tịnh Tuyết gần như ngắc ngoải, không thở được tới nơi nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn không có ý định buông tay. Cuối cùng vẫn là hai người cảnh sát chạy vội tới kéo họ ra: “Thưa cô, mong cô bình tĩnh một chút! Giao phạm nhân cho chúng tôi, cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình!”
Lâm Uyển Bạch bị Tang Hiểu Du dìu lùi ra sau hai bước, nhìn theo Lục Tịnh Tuyết bị đeo còng tay, được khiêng lên xe cấp cứu.
Ngọn lửa trong vòng vây kiểm soát của cảnh sát đã được dập gần hết. Lâm Uyển Bạch rảo bước nhấc chiếc đai màu vàng ra, xông lên trước. Tần Tư Niên và mọi người bám theo phía sau, cũng có cảnh sát chạy theo bọn họ. Tần Tư Niên trùng hợp quen biết người này, vội vàng hỏi: “Cảnh sát Từ, sao rồi? Người cứu được ra ngoài chưa?”
Nhưng sắc mặt người cảnh sát đó khá nặng nề: “Xin lỗi cậu chủ Tần, xe liên tục phát nổ, lại nằm trên cầu vượt, gió sông làm lửa bốc cao. Dù có dập được lửa cũng không thể cứu được. Cả xe vỡ nát thành đống sắt vụn rồi, ngoài cô gái ban nãy còn sống sót ra, những người bên trong…”
Nói tới cuối cùng, cảnh sát lắc đầu.
Những lời sau đó tuy không nói ra nhưng cái lắc đầu này có ý nghĩa là gì, chẳng ai không hiểu.
Sau vụ tai nạn lại thêm vụ phát nổ, cộng thêm quả bom Lục Tịnh Tuyết để trong ô tô, người ngồi trong xe không những không thể còn sống mà ngay cả thi thể còn không tìm lại được…
Lâm Uyển Bạch cũng lắc đầu, trợn tròn mắt nhìn người cảnh sát bằng thái độ khó tin, răng gần như nghiến chặt vào nhau: “Tôi phải gặp được chồng tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Xin lỗi cô, tâm trạng của cô tôi có thể thấu hiểu nhưng chỉ có thể nói là rất đáng tiếc!” Cảnh sát buông tiếng thở dài nặng nề, cũng tỏ ra rất bất lực.
Lâm Uyển Bạch không thể chớp mắt, sau khi vị cảnh sát nói xong, cô không nói thêm tiếng nào nữa, ngay cả hơi thở cũng như biến mất vậy…
Hết chương 358
*Spoil: “Chị dâu, em vừa từ nghĩa trang trở về, đám tang của anh trai đã kết thúc rồi.”