Xin Hãy Ôm Em

Chương 25: Có phải vẫn còn nhớ cậu ấy không?



Vì đứng khá gần nhau nên chất giọng trầm của anh còn vọng lại tiếng vang.

Gió sông thổi qua, thanh âm đó lại càng văng vẳng bên tai.

Trái tim Lâm Uyển Bạch đập dồn dập.

Đôi mắt trầm ổn sâu hút đó giống như một miệng giếng khô, có thể hút một người vào trong. Đôi môi mỏng kia rướn lên: “Mỗi tháng tôi có thể chu cấp cho em hai trăm ngàn tệ*, trang sức, túi xách, nhà cửa, ô tô. Em cần thứ gì cứ nói cho tôi biết. Chỉ cần tôi được vui, tôi sẽ khiến em mãn nguyện!”

*Hai trăm ngàn NDT ~ 700 triệu VNĐ.

Mà ánh mắt cuối cùng nhìn thẳng vào cô chứa đựng một lời mời gọi lộ liễu.

Một câu nói chậm rãi, từ tốn nhưng lại như tảng băng trôi ở Bắc Cực thức tỉnh cô.

Hai trăm ngàn, gấp mười lần giá lúc trước.

Có phải Lâm Uyển Bạch nên vui vẻ không, ở trong mắt anh, mình xứng đáng với ngần ấy tiền?

Vết khâu nơi cổ tay trái dường như đang nhói đau. Nhưng bây giờ Lâm Uyển Bạch chỉ thấy nực cười, cô đẩy tay lên ngực anh, cú đẩy thứ hai dùng lực khá mạnh, sau đó chính bản thân mình loạng choạng lùi lại sau nửa bước, rồi nhanh chóng đứng vững lại.

“Chẳng thế nào cả.”

Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào con mắt đen hơi nheo lại của anh, cũng trả lời lần thứ hai: “Tôi từ chối!”

“Em không buồn suy nghĩ, cân nhắc một chút sao?” Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng.

Lâm Uyển Bạch chỉ cười nhạt, không trả lời mà thẳng thừng quay người, rời khỏi du thuyền.

Hoắc Trường Uyên nhìn theo bóng cô một lúc rồi quay về, hừ lạnh một tiếng nơi khóe miệng. Sau đó, một tiếng “rầm” rất to vang lên. Anh giơ chân đá chiếc thùng rác bằng sắt bên cạnh xuống biển. Nắp và thân thùng rác chia làm hai nửa, làm sóng sông trào dâng dữ dội, chỉ còn lại hậu quả của sự bạo ngược.

Giang Phóng vừa tiễn y tá Hạ đi khỏi, liền căng thẳng chạy tới: “Tổng giám đốc, anh không sao chứ?”

“Không sao.” Hoắc Trường Uyên lạnh nhạt đáp.

Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, chắp hai tay sau lưng đi xuống khỏi boong thuyền, đôi mắt sâu lắng không một gợn sóng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở về với vẻ bình thản mọi ngày, hoàn toàn khiến người ta không thể tưởng tượng nổi người đá thùng rác chính là anh.

Giang Phóng âu sầu nhìn xuống mặt sông.

Cái thùng rác đáng thương…

Thời gian hai ngày ba đêm thật ra trôi rất nhanh, hôm nay đã là đêm cuối cùng.

Theo yêu cầu của quản lý, vì trên du thuyền toàn là khách quý nên phòng của khách phải được dọn dẹp sáng tối một lần để du khách được trải nghiệm cảm giác thoải mái nhất.

Phòng của Hoắc Trường Uyên là khu vực mà Lâm Uyển Bạch phụ trách. Có điều, nghĩ tới cục diện không vui ban sáng, cô không muốn đối mặt với anh, đành xin một đồng nghiệp nữ khác cho đổi phòng.

Ai ngờ cô ấy nghe xong bèn nói: “Vị khách phòng 2210 ư? Phòng đó không cần dọn nữa, khách đã trả phòng rồi!”

“Đi rồi ư?” Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.

“Đúng thế! Hình như xuống thuyền từ buổi trưa rồi!”

Lâm Uyển Bạch dường như đã ngẩn người giây lát, sau đó “ồ” lên một tiếng để tiếp tục câu chuyện.

Chẳng trách sau lúc đó hình như cô không còn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên nữa, ngay cả Giang Phóng bình thường hay đi lại cũng biến mất tăm, thì ra họ đã xuống thuyền từ lâu.

Buổi tối, nằm trên chiếc giường ký túc cứng đờ, không biết có phải vì gió đêm quá to hay không, du thuyền cứ đung đưa suốt, khiến Lâm Uyển Bạch mất ngủ. Đến sáng hôm sau, cô vẫn còn mơ mơ màng màng.

Nhưng cô cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, vì quản lý đã thanh toán thù lao ngay cho cô.

Đến tận khi cầm được một xấp tiền dầy, Lâm Uyển Bạch mới nở nụ cười. Vất vả bao ngày qua cuối cùng cũng không phí hoài. Nhưng cô bị trừ năm trăm tệ so với mọi người, vì sự cố xảy ra trong buổi tiệc rượu…

Không thể oán trách, cô đã mãn nguyện rồi.

Cô gấp lại tiền cẩn thận rồi nhét vào trong ví. Nhận thêm một nguồn kinh phí đối với cô mà nói là giảm đi đáng kể những áp lực. Lâm Uyển Bạch lạc quan tính toán rằng mình cắn răng ăn tiêu vẫn đủ tiền nộp viện phí.

Nhưng cô còn chưa xuống thuyền hẳn, đã có tin sét đánh dội xuống giữa trời quang.

Vừa xuống thuyền, Lâm Uyển Bạch đã vội vàng chạy tới bệnh viện.

Trong điện thoại, người đó nói không quá rõ ràng, chỉ nói với cô rằng sáng sớm tỉnh dậy bà ngoại đã ngất xỉu, bây giờ đã được đưa tới phòng cấp cứu…

Từ trong thang máy đi ra, đầu óc Lâm Uyển Bạch có mấy giây ngơ ngẩn, chân nhẹ bẫng như giẫm phải bông.

Dọc đường chạy tới phòng cấp cứu, có mấy lần cô va phải xe đồ dùng y tế. Các y tá thấy cô vội vã vội dìu cô dậy: “Cô Lâm đừng hốt hoảng! Bà ngoại cô không sao, đã đưa trở lại phòng bệnh rồi!”

Nghe được câu này, cô mới cảm thấy trước mắt bừng sáng trở lại.

Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, bà ngoại đang nằm trên giường, nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt, ảm đạm. Bà nằm yên như đã đi vào cõi vĩnh hằng vậy.

Lâm Uyển Bạch nhào tới nắm chặt tay bà, những đầu ngón tay lạnh lẽo từ từ được cô sưởi ấm, dây thần kinh căng thẳng của cô cuối cùng cũng dãn ra.

Nửa tiếng sau, bà mới từ từ tỉnh dậy.

Thấy cô nằm phủ phục bên giường, bà nở nụ cười hiền từ mà yếu ớt: “Con bé ngốc nghếch này, khóc đấy à?”

“Bà ngoại, con không khóc.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

“Lại nói linh tinh! Mắt đỏ rực thế kia, nhất định là nhân lúc bà ngủ lại lén lút lau nước mắt rồi!” Bà ngoại vuốt ve tay cô, rồi lại vuốt ve mặt cô: “Đừng lo lắng, bà ngoại không dễ chết vậy đâu. Con quên rồi sao, lúc xem bói đã nói bà có thể sống tới 99 tuổi cơ mà.”

Lâm Uyển Bạch nghe thấy từ “chết”, một tiếng nổ đinh tai vang dội trong đầu.

“Bà ngoại! Mau nhổ ra!”

“Được rồi, xí xóa!”

Bà ngoại cười ha ha hợp tác với cô, bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh dần trở nên ấm áp.

Lâm Uyển Bạch đứng dậy rót nước, tỉ mỉ kiểm tra nhiệt độ rồi đưa tới miệng bà ngoại, nhưng ánh mắt bà lại dừng ở chiếc túi xách trước người cô: “Tiểu Bạch, có phải con… vẫn nhớ cậu ấy không?”

Cô cũng cúi đầu, lúc xuống taxi, vì quá vội vã, cô rút tiền ra lại quên khóa túi lại. Lúc này chiếc túi mở hé, để lộ ra chuôi của con dao găm.

Nụ cười và gương mặt ai đó lại hiển hiện trước mặt.

“Con không có!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu phủ nhận, kéo chiếc túi ra sau lưng, hạ thấp giọng: “Con không có thật mà, con đã hứa với bà…”

Bà ngoại nhìn thấy nơi đầu mày cháu mình hiện lên hai cái bóng, định nói gì rồi lại thở dài.

Lát sau, cả hai bà cháu đều né tránh chủ đề này, không ai nhắc tới nữa, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi bà thiếp đi, Lâm Uyển Bạch khẽ khàng đi ra khỏi phòng.

Bà ngoại gắng gượng nói chuyện với cô gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn phải để cô bắt đi nghỉ mới chịu ngủ. Sao Lâm Uyển Bạch không hiểu, bà sợ mình lo lắng.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, chưa cần cô đi tìm, bác sỹ điều trị chính đã tới.

“Bác sỹ Từ, tiền viện phí tháng này anh cứ yên tâm, hai hôm nữa là tôi gom đủ!” Lâm Uyển Bạch vội vàng giải thích.

“Cô Lâm, bây giờ không chỉ là vấn đề viện phí nữa…” Bác sỹ xua tay.

Lâm Uyển Bạch dừng lại, không lên tiếng mà đợi đối phương tiếp tục: “Lần này bệnh nhân ngất xỉu, tuy đã cấp cứu kịp thời nhưng bệnh tình có chiều hướng xấu đi. Chúng tôi vừa họp bàn, phải làm phẫu thuật bắc cầu thêm lần nữa!”

“…”

“Hơn nữa chi phí lần phẫu thuật này rất cao, chí ít cần…”

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy con số mà đối phương vẽ ra: “Hai mươi ngàn?”

Bác sỹ chính lắc đầu, lại giơ ngón trỏ ra, viết “nhân 10”.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy hô hấp khó khăn, xuất hiện tình trạng choáng váng, ù tai.

“Đây mới chỉ là bước đầu. Bệnh nhân tuổi đã cao, một khi quyết định phẫu thuật lần hai thì các thủ tục và viện phí sau đó cũng không hề thấp. Cô Lâm, tôi buộc phải nhắc nhở cô nên chuẩn bị tâm lý!”

Bóng bác sỹ chính khuất dạng, Lâm Uyển Bạch phải cầm chặt lấy tay nắm cửa mới có thể đứng vững được…

~Hết chương 25~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.