“.
.
.
Tống Tuấn Hành, anh như này là có ý gì?” Thư Thanh Nhân cắn môi, nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét, “Vừa rồi gia đình hai bên đều có mặt, nên tôi tạm thời nhịn anh, mới cùng anh diễn nốt vở kịch cuối cùng của ngày hôm nay, bây giờ không ở đây không có ai, anh đừng có diễn cái trò hề này với tôi nữa, được không?”
“Thanh Nhân, anh chỉ là lo lắng em một mình đi về một mình sẽ không an toàn thôi, không có ý gì khác.”
“Tôi không cần, tôi không cần, tôi không cần,” Cô liên tục nói ba lần không cần, mỗi một lần lặp lại giọng điệu càng trở nên kích động, “Trước khi ly hôn ngay cả nói chuyện tử tế cũng không làm được, bây giờ ly hôn rồi, vì cái gì mà anh lại muốn ra vẻ quan tâm tôi?”
Tống Tuấn Hành há miệng, muốn nói cái gì dó nhưng lại không nói ra được.
Thư Thanh Nhân tỉnh táo lại, lạnh giọng giải thích, “Nếu như anh muốn bù đắp cho tôi vì chuyện miếng đất mẹ tôi vừa nói vậy thì anh không cần phải làm vậy đâu.
Tôi từng giúp anh nói chuyện với mẹ, nhưng không phải bởi vì anh mặt dày nhờ tôi nói với mẹ, mà chỉ là đây là nghĩa vụ của vợ chồng, xem như tiện tay thôi, anh không cần phải cảm thấy áy náy.”
Đúng là cô từng giúp anh tranh thủ với mẹ.
Còn anh ta đã làm gì trong thời gian đó, anh ta dọn ra ở riêng, vì chuyện này mà anh ta không liên lạc với cô hơn nửa tháng, thậm chí cô còn muốn giải thích nhưng lại bị anh ta lạnh lùng ngăn cản.
Trái tim Tống Tuấn Hành âm ỉ đâu, anh ta thậm chí không còn sức để nói lời xin lỗi.
Những ngày qua anh ta vẫn luôn một mình đợi ở nhà, buổi sáng đi ra ngoài, đến tối về nhà, trong nhà vẫn luôn quạnh vẽ vắng vẻ như vậy.
Cho dù người giúp việc từ sớm đã dán chữ Phúc lên cửa nhà, trên bàn bày rất nhiều bánh ngọt, đồ ăn vặt, nhưng ngôi nhà trước sau vẫn lạnh lẽo không có một chút sức sống.
Anh ta biết buổi tối cô sẽ không về.
Hóa ra một người nằm một mình trên giường, chờ một người cơ bản là sẽ không trở về là cảm giác như vậy.
Biết rõ cô sẽ không trở về, nhưng anh ta vẫn mở to mắt từ đêm đến rạng sáng ngày hôm sau, đến tận khi sắc trời tờ mờ sáng mới dần dần chấp nhận sự thật này.
Lúc phân chia tài sản, anh dường như không chút do dự chia tài sản dưới tên của anh chuyển qua cho cô.
Cô không từ chối, theo những gì ghi trên giấy tờ đều nhận lấy, lúc này Tống Tuấn Hành mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Thư Thanh Nhân thật ra không cần những đền bù này, bất động sản dưới tên của cô nhiều vô số kế, đền bù của chồng trước đối với cô mà nói chẳng qua là nhiều thêm mấy giấy tờ chứng nhận nhà đất mà thôi.
Tống Tuấn Hành không biết đến đền bù cho cô thế nào mới được, ngay cả cách bình thường nhất đền bù vật chất có thể dùng trong mọi việc, khi sử dụng với cô lại trở nên vô dụng.
Mà anh ta muốn đền bù cô bằng tình cảm của mình, cô lại từ chối vô cùng dứt khoát, trong lòng luôn kháng cự anh ta đến gần.
Thư Thanh Nhân thấy anh ta không nói lời nào, tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng từ bỏ ý định đưa cô về.
Cô chậm rãi quay người, định quay lại vào trong khách sạn lấy túi.
Bỗng cả người cô bị người phía sau lưng ôm lấy, theo phản xạ cô muốn dãy ra, cánh tay kiên cố của người đàn ông lại ôm càng chặt.
“Tống Tuấn Hành! Buông tay!”
Anh ta cao hơn cô rất nhiều, tấm lưng rộng lớn giúp cô chắn từng đợt cơn gió lạnh buốt thổi đến, đầu anh ta vùi vào trong cổ của cô.
“Thanh Nhân, thật sự xin lỗi,” Giọng của người đàn ông rất khàn, trong đó còn có một chút run rẩy, “Để anh bù đắp cho em, được không?”
Thư Thanh Nhân đang muốn giãy ra lần nữa, phần da thịt trên cổ lộ ra ngoài không khí cảm giác truyền đến một luồng nhiệt, nóng như thiêu đốt.
Hai mắt cô mở to, cả người cứ đờ không nhúc nhích.
Hai người cứ đứng như vậy trước cửa khách sạn, thỉnh thoảng có người qua đường đi ngang qua, cũng chỉ nghĩ rằng là đôi tình nhân đang cãi nhau, người đàn ông bỏ tôn nghiêm của mình xuống, cầu người phụ nữ tha thứ.
Mà người phụ nữ mặt lạnh, từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu mềm lòng.
Người qua đường thở dài hai tiếng, diễn đi.
“Tống Tuấn Hành, anh cho rằng anh khóc, tôi sẽ mềm lòng sao?” Đột nhiên cô bật cười hai tiếng: “Anh cũng chỉ có khóc một lần này, có thể so với số lần tôi khóc vì anh không?”
Cánh tay Tống Tuấn Hành đang ôm cô bỗng dưng như mất hết sức lực, cánh tay dần buông thõng.
Anh khàn giọng nói: “Thanh Nhân, anh đã đọc nhật ký của em rồi.”
Thư Thanh Nhân bỗng nhiên xoay người gào lên với anh ta, “Anh đọc rồi?!”
Anh nhắm mắt, lúc mở ra, con ngươi ảm đạm ẩn dưới mắt kinh không có chút ánh sáng, bờ môi anh tái nhợt, giọng điệu bất lực, “Một năm này, để em một mình chịu đựng nhiều tổn thương như vậy, thật sự xin lỗi.”
Thư Thanh Nhân cắn môi, sự xấu hổ và tức giận cùng một lúc trào lên khắp toàn bộ cơ thể của cô.
Cô không nên có thói quen viết nhật ký chết tiệt này!
“Quyển nhất ký kia tôi không cần nữa, anh vứt nó đi, không thì đốt nó đi cũng được, coi như tôi chưa từng viết những cái đó, anh cũng làm như chưa từng đọc cái gì hết.”
Cô thế này, là muốn hoàn toàn chặt đứt tình cảm trong quá khứ đối với anh ta, một chút cũng không muốn lưu lại.
Tống Tuấn Hành lắc đầu, giọng điệu có chút lúng túng, “Không thể.”
Sau đó lại ôm lấy cô.
Anh ta mặc kệ cô giãy giụa thế nào, cũng chỉ theo bản năng càng ôm cô chặt hơn.
Giống như chỉ cần anh buông tay, thì sẽ không bao giờ ôm lại được nữa.
“Anh không muốn xem như em chưa từng viết, cũng không muốn làm như mình chưa từng đọc, coi như anh cầu xin em.
.
.”
Anh khom người ở bên tai cô khẩn cầu, dường như đã buông bỏ xuống cả một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Tống Tuấn Hành là người đàn ông thế nào, ôn hòa nhã nhặn, thanh cao tuấn tú, đã bao giờ thấy anh ta có dáng vẻ này.
Dáng vẻ hèn mọn ôm một người phụ nữ, cầu xin cô ấy thay đổi ý định cho mình thêm một cơ hội nữa.
Ngay cả Thư Thanh Nhân cũng không nhịn được độc ác cảm thấy sảng khoái khi thấy Tống Tuấn Hành như vậy.
Cuối cùng cô cũng trả lại toàn bộ những gì anh ta khiến cô phải chịu đựng một năm qua, trả lại tất cả cho anh ta.
Hai tay buông thõng hai bên nắm chặt lại thành nắm đấm, giọng cô mềm lại: “Muộn rồi.”
“Vào cái ngày anh lựa chọn buông thả bản thân để cô gái kia tiếp cận anh, cái ngày mà anh lựa chọn buông bỏ tôi, thì đã muộn rồi.” Cô nhắm mắt, giọng rất nhỏ, “Là anh từ bỏ tôi trước.”
Cô kiên trì cũng rất cố chấp dùng hết sức đẩy anh ta ra, lần này Tống Tuấn hành không còn sức lực để tiếp tục ôm lấy cô.
“Tôi tin rằng những lời tôi nói với anh đã rất rõ ràng rồi, anh còn muốn kiên trì đưa tôi về sao?” Cô hỏi anh, rồi nói tiếp, “Cho dù anh có đưa tôi về một trăm lần, câu trả lời của tôi vẫn không thay đổi.”
Tống Tuấn Hành gật đầu, khẽ nói: “Anh không yên lòng để em một mình.”
Thư Thanh Nhân nhìn anh ta một cái cuối cùng, sau đó quay người đi vào trong khách sạn.
Bóng hình của người đàn ông cao gầy vẫn đứng ở dưới lầu khách sạn chờ cô, áo khoác ngoài bị gió thổi tung.
Thư Thanh Nhân lần nữa lại đi vào thang máy đi lên lầu, sau khi đến nơi, nhân viên phụ trách dọn dẹp hội trường nói với cô, túi của cô đã bị người khác cầm đi rồi.
“Ai cầm?”
Nhân viên dọn dẹp nói: “Giám đốc Thẩm, ngài ấy nói sẽ đưa lại cho cô.”
Bọn họ ở cùng một khách sạn, chắc là Thẩm Tư Ngạn đã đi trước nên giúp cô cầm túi xách theo.
“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”
Nhân viên dọn dẹp vội vàng lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô, “Tất nhiên có thể, cô dùng đi.”
Cô bấm số điện thoại của mình, không bao lâu sau, điện thoại được kết nối.
Là giọng nói của Thẩm Tư Ngạn.
Cô nhanh chóng nói: “Là tôi đây, Thư Thanh Nhân, anh đã về khách sạn chưa?”
Bên kia im lặng vài giây, lạnh nhạt ừ một tiếng.
“Vậy một lát anh gửi túi xách ở quầy tiếp tân được không, tôi về sẽ lấy.”
Giọng của người đàn ông phía bên kia rất trầm, cực kỳ lạnh lùng, “Cô tự mình đến tìm tôi mà lấy.”
Thư Thanh Nhân không hiểu, “Sao thế?”
“Không thế nào hết, cô không đến lấy, cái túi này tôi sẽ ném xuống sông Gia.”
Thẩm Tư Ngạn dùng cái giọng trầm thấp lạnh tanh này, ngây thơ uy hiếp cô như vậy, thật sự là quá chà đạp cái cổ họng tốt này của anh rồi.
Túi không quan trọng, chủ ý là đồ vật bên trong mới quan trọng, Thư Thanh Nhân không còn cách nào khác, nhưng lại cảm thấy khó giải thích với hành vi bỗng trở nên ngây thơ này của anh.
“Tôi biết rồi, một lúc nữa tôi sẽ tới tìm anh, anh ở trong phòng chờ tôi.”
“Ừm, cúp đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thanh Nhân mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Hôm nay hai tên đàn ông này tụ lại cùng một đội để gây thêm rắc rối cho cô đấy à, cũng không biết hai người này đang phát điên cái gì nữa.
Nhân viên dọn dẹp có chút lo lắng nhìn cô: “Cô không sao chứ?”
“Không có chuyện gì,” Cô khoát tay, “Bị chọc tức thôi.”
***
Cách cửa khách sạn không xa, dưới tán cây long não thường xanh, có một chiếc Bentley màu đen đang đậu dưới tán xây, người trong xe đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi.
“Hai tiếng rồi.” Mạnh Thời mặt không cảm xúc thông báo thời gian, “Cậu ở đây đợi cô ấy được hai tiếng rồi đó, thái tử gia.”
Một tiếng trước đó, anh ta đã thông báo bọn họ đợi được một tiếng rồi, nhưng tên thái tử gia họ Thẩm này không có chút phản ứng nào.
Bây giờ Thẩm Tư Ngạn đã phản ứng lại, liếc qua Mạnh Thời ngồi bên cạnh, lạnh giọng chế giễu, “Tôi thấy nên đổi tên cho cậu, phải gọi cậu là Mạnh Báo Giờ mới đúng.”
Khóe miệng Mạnh Thời giật giật, không hề nể tình vạch trần bạn mình.
“Rõ ràng là muốn đưa người ta về khách sạn, cứ ở mãi dưới lầu chờ người đến, rồi lại nhìn màn kịch gia đình của người ta mười mấy phút, sau đó lại xem kịch thần tượng mười mấy phút nữa, cậu cứ trốn trong xe thế này, Thư tiêu thư cũng không phải Thiên Lý Nhãn đâu mà thấy được cậu.”
Thẩm Tư Ngạn chống tay lên thành ghế, hỏi lại anh ta: “Vậy cậu nói xem, tôi ra đó thì nên nói cái gì? Hai nhà bọn họ nói chuyện, tôi một tên họ Thẩm chen vào thì nói gì đây?”
“Đã không biết nên nói cái gì, thì ở trốn ở đây nhìn làm gì?” Mạnh Thời lại đá vấn đề về cho anh.
“.
.
.”
Nhìn cái gì đây.
Là hai nhà thông gia Tống Thư thân thiết trò chuyện, hay là nhìn đôi vợ chồng kia diễn vở kịch Quỳnh Dao.
Những người này không thấy lạnh à.
Người nào không biết còn tưởng bọn họ đang đóng phim truyền hình.
Thẩm Tư Ngạn tự động bỏ qua vấn đề của Mạnh Thời, ấn ấn cái trán của mình phàn nàn, “Lẽ ra tôi không nên quan tâm cô ấy.”
“Vậy cậu giúp người ta cầm túi xách làm gì? Còn nhất định bảo cô ấy tự mình đến phòng tìm cậu để lấy túi.”
Thẩm Tư Ngạn hừ một tiếng, “Tôi giúp cô ấy cất đồ vật quan trọng, không phải cô ấy nên đến tìm tôi nói một tiếng cảm ơn à?”
“Không thể nói qua Wechat?”
“Wechat không có thành ý.”
Mạnh Thời mặc kệ anh.
“Lái xe đi,” Một lúc lâu sau, Thẩm Tư Ngạn nói, “Về khách sạn.”
“Không đợi cô ấy nữa à?”
“Cậu không nhìn thấy tên chồng to xác đứng đờ người ở cổng khách sạn sao?” Thẩm Tư Ngạn bực bội nói, “Tôi về khách sạn đợi cô ấy.”
Tên tiểu tam này vẫn còn biết thức thời, biết tránh chồng của người ta, lúc đầu Mạnh Thời còn cho rằng với tính tình này của thái tử gia, có khi cậu ta sẽ xuống xe trực tiếp đối mặt với tên chồng kia rồi cho người ta một nắm đấm, kề dao lên cổ hai vợ chồng này bắt họ ly hôn.
Không ngờ tên này lại hèn mọn, khiến anh ta có hơi bất ngờ, thật sự khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
“.
.
.
Cậu từng nghe một câu nói chưa?”
“Câu gì?”
“Liếm chó phải liếm đến cùng, nếu không sẽ không có gì cả.”
*舔狗 Liếm chó: từ ngữ mạng á, kiểu giống như nịnh nọt, xu nịnh, cho dù người đó không thích mình như vẫn phải hết mình chạy đến lấy lòng người ta á, kiểu không cần mặt mũi luôn á.
“.
.
.” Thẩm Tư Ngạn “A” hai tiếng, “Cũng đúng, cũng đúng.”
“.
.
.”
——oOo——
Thư Thanh Nhân đi một chuyến không công rồi lại xuống dưới lầu, Tống Tuấn Hành vẫn còn đang đợi cô.
Không có túi xách, không có điện thoại, không có tiền, đừng nói là gọi tài xế đến đón, ngay cả gọi một cái taxi cô cũng không có tiền để trả.
Mặc dù tính cách của cô có hơi tùy hứng một chút, nhưng rất thức thời, trong tiết trời se lạnh cuối năm này cô tuyệt đối sẽ không từ chối ngồi trên một chiếc xe có điều xe sửa ấm mà đi kéo lê chiếc váy dài chấm đất, giẫm gót cao bảy tám phân, một mình cô đơn đứng bên đường bắt xe.
Thư Thanh Nhân lên xe, cô thấy Tống Tuấn hành cũng dự định ngồi phía sau với mình, vội vàng ra hiệu cho anh lăn lên ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Tuấn Tuấn Hành: “Anh ngồi ở phía sau với em.”
“Không cần,” Thư Thanh Nhân nói với anh ta bằng thái độ cương quyết, “Tôi muốn ngồi một mình.”
“Thanh Nhân,” Anh ta nhìn cô, ánh mắt khẽ nhìn cô, “Ngồi ở trên tay lái phụ không an toàn.”
“. . .”
Khóe miệng của lái xe đang ngồi ở vị trí tay lái khẽ cong lên một biên độ cực kỳ nhỏ.
Tống Tuấn Hành ngồi lên xe, Thư Thanh Nhân không muốn ở gần anh ta, cô cố gắng co người lại về phía cửa xe.
Váy của cô dài, cô thấy váy của mình sắp chạm đến đùi của Tống Tuấn Hành, cô lập tức ghét bỏ ôm váy cách xa anh ta.
Tống Tuấn Hành thở dài, không nói gì.
Lái xe: “Ngài Tống, bây giờ về phủ Thủy Hòe Hoa sao?”
Thư Thanh Nhân không đợi Tống Tuấn Hành nói chuyện, cô đã nhanh chóng nói địa chỉ khách sạn mình đang ở, “Trước tiên đưa tôi về khách sạn đã.”
Lái xe mờ mịt, nhìn Tống Tuấn hành qua kính chiếu hậu.
Tống Tuấn Hành gật đầu, ngầm đồng ý.
Thư Thanh Nhân làm mặt lạnh hừ một tiếng, coi như Tống Tuấn Hành vẫn còn chút thông minh.
Chiếc xe lướt êm ru trên đường, lâu lâu tài xế liếc nhìn đôi vợ chồng ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
Phu nhân từ đầu đến cuối không nói câu gì chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngài Tống thì nghiêng đầu nhìn phu nhân, ánh mắt phức tạp, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói gì.
Đền neon ở bên ngoài hắt vào trong xe ô tô, chiếu lên gương mặt của hai người ngồi phía sau, mỗi người đều đang mang một biểu cảm khác nhau, lúc chợt sáng rồi lại tắt, chìm trong sự im lặng lờ mờ.
Xe chạy đến ngã ba bên phải đường, Thư Thanh Nhân theo quán tính nghiêng về phía ngược lại, cô vội vàng vươn tay bám vào thành xe, phòng ngừa đụng vào Tống Tuấn Hành đang ngồi bên phải cô.
“Em thắt dây an toàn vào đi.” Người đàn ông ở bên cạnh khẽ nói.
Lúc này Thư Thanh Nhân mới nhớ nãy giờ bản thân cứ để ý Tống Tuấn Hành ngồi bên cạnh cô mà quên mất không cài dây an toàn.
Sau khi xe tiếp tục băng băng trên đường thẳng, Thư Thanh Nhân vội vàng tìm dây an toàn định cài vào.
Váy của cô vừa dài vừa dày, bên ngoài miếng lót còn may mấy lớp vải voan trắng, trong xe thiếu ánh sáng, ánh đèn bên ngoài hắt vào lúc sáng lúc tối, ánh mắt cô nhìn cô rõ, một tay nâng váy lên một tay tìm cổng cài chốt dây an toàn.
Một hơi thở mát lạnh bỗng ập tới gần cô, cô gần như theo phản xạ tránh qua một bên, tay cầm không chắc dây an toàn, dây an toàn rút về chỗ cũ.
Tống Tuấn Hành có chút bất đắc dĩ nhìn cô, “Anh giúp em cài vào.”
Thư Thanh Nhân đang định từ chối, mặt của anh lại xích lại gần hơn một chút, cô không còn cách nào khác, đành phải dựa sát vào ghế ngồi, tránh tiếp xúc với anh.
Anh vươn tay giúp cô kéo dây an toàn xuống, lạch cạnh một tiếng đã giúp cô cài xong.
Sau khi cài dây an toàn xong, nhưng anh không rời đi.
Thư Thanh Nhân nhíu mày, “Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn, bây giờ tôi có thể lên án anh đang quấy rối tôi đó.”
Tống Tuấn Hành cười khổ, “Thanh Nhân, nếu anh thật sự định làm gì với em, em cảm thấy một năm nay giữa chúng ta sẽ bình yên không có chuyện gì ra ư?”
Cô bỗng mở to mắt, sao cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh ta tràn đầy sự châm biếm.
Anh ta muốn nói bản thân là chính nhân quân tử, hay đang nói cô không hề có chút hấp dẫn nào?
“Nếu như anh sớm biết em sẽ kháng cự đến gần anh như vậy, có lẽ ngay từ ban đầu chúng ta không nên chia phòng ngủ.” Tống Tuấn Hành nói thêm.
Thư Thanh Nhân hoảng hốt nhìn tài xế đang lái xe ở hàng ghế đầu.
Chuyện bọn họ một năm nay chia phòng ngủ, anh ta vậy mà có thể dửng dưng nói thẳng ra như vậy.
Người lái xe đúng lúc cũng rất phối hợp, “Phu nhân yên tâm, những gì không nên nghe tôi đều không nghe thấy.”
Tống Tuấn Hành giải thích, “Chú Lý là người của anh, em yên tâm.”
“Ly hôn cũng ly hôn xong rồi, bây giờ anh nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa,” Thư Thanh Nhân khẽ thở phào một hơi, giọng điệu không mấy vui vẻ, “Muốn mượn chuyện này để thể hiện sự phong độ đàn ông của anh à?”
“Thanh Nhân, anh là một người đàn ông bình thường, khi đó em vẫn là vợ của anh, nếu như không chia phòng ngủ với em, anh không có tự tin bản thân sẽ chịu đựng được.”
Tống Tuấn Hành lui về chỗ ngồi của mình, lịch sự khôi phục lại khoảng cách an toàn với cô.
Thư Thanh Nhan tức giận, “Thì sao? Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Em rất xinh đẹp.” Anh ta khẽ nói.
Anh ta vẫn còn nhớ lần đó anh ta về nhà sớm, cô choàng áo choàng tắm đỏ mặt đứng ở phòng khách, ngây người nhìn anh ta.
Tống Tuấn Hành cũng không phải thật sự không có dục vọng với cô, chỉ là trong đêm tân hôn anh ta nhìn cô co người lại chiếm một góc giường nhỏ, lúc ấy anh ta thở dài, muốn cho cô cảm giác an tâm.
Cũng không biết là cho cô thời gian thích ứng, hay là cảnh cáo chính mình.
Thư Thanh Nhân bị lời khen không đầu không đuôi này của anh ta khiến cho có chút không hiểu.
Nếu lời này nói trước khi ly hôn, Tống Tuấn Hành tuyệt đối sẽ không nói được.
Xe chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn, Thư Thanh Nhân cuối cùng cũng được giải phóng.
“Anh đưa em lên phòng.”
Thư Thanh Nhân muốn từ chối, nhưng lại thấy anh ta đã theo cô xuống xe, cô cũng đoán được cho dù cô có từ chối, người đàn ông này vẫn sẽ theo cô đi lên lầu.
Người đàn ông này nhìn vẻ ngoài của anh ta thì không giống một người mặt dày, nhưng sao hôm nay lại vô lại thế này chú.
Thư Thanh Nhân không biết phải từ chối anh ta thế nào mới có thể khiến anh ta triệt để hết hy vọng.
Trong thang máy, màn hình điện tử không ngừng nhảy số, lúc này cô đột nhiên nhớ ra thẻ phòng của cô đang ở trong túi xách.
Nói cách khác, nếu như cô không đi tìm Thẩm Tư Ngạn, ngay cả vào phòng cô cũng không thể vào được.
Hôm nay cô toàn gặp chuyện gì không đâu thế này.
Thư Thanh Nhân không biết Tống Tuấn Hành và Thẩm Tư Ngạn có quen biết không, trong ấn tượng của cô, hai người này hình như mới chỉ gặp nhau vài lần, nhưng cũng không thể loại trừ tình huống bọn họ dấu cô bí mật trao đổi.
Nói tóm lại mặc kệ bọn họ có quen biết nhau không, hôm nay kiểu gì hai người này cũng sẽ phải gặp mặt.
Sắc mặt Thư Thanh Nhân lạnh lùng, cho dù hai người đàn ông này có ngứa mắt nhau thì cũng không liên quan đến cô, ai bảo hai người này một người thì nhất định phải đưa cô về khách sạn, một người thì nhất định cô phải tự mình tìm anh để lấy túi xách.
Số trời sắp đặt rồi.
Cô đứng trước cửa phòng Thẩm Tư Ngạn.
“Em ở phòng này sao?”
Thư Thanh Nhân đáp: “Không phải.” Sau đó gõ cửa.
Anh ta lại hỏi: “Vậy em ở chỗ nào?”
Thư Thanh Nhân chỉ chỉ vào cánh cửa đối diện.
Trong chốc lát Tống Tuấn Hành chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, “Vậy ai ở phòng này?”
Cửa mở ra, không đợi Thư Thanh Nhân trả lời, anh ta đã biết đáp án.
Người đàn ông đứng sau cánh cửa còn chưa kịp thay quần áo, người này vẫn mặc bộ vest sẫm màu sang trọng và cao cấp mà anh đã mặc để tham dự buổi tiệc thường niên hôm nay.
Tống Tuấn Hành nhìn bộ vest này rất thất rất quen, người đàn ông này nhìn cũng rất quen.
Thẩm Tư Ngạn dáng vẻ lười biếng ra mở cửa, trong nháy mắt cửa được mở ra, nụ cười như có như không trên môi vụt tắt, dường như chỉ trong chớp mắt, đôi mắt màu hổ phách nhạt của anh tối sầm lại, lập tức cả khuôn mặt nhanh chóng biến sắc, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt u ám nhìn hai người đứng ngoài cửa.
Tống Tuấn Hành nhíu mày, dường như đang xác định có phải bản thân nhận nhầm người hay không: “Thẩm Tư Ngạn?”
Thẩm Tư Ngạn không để ý đến anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Thư Thanh Nhân, “Cô qua lấy túi xách còn muốn dẫn theo vệ sĩ?”
Giọng nói của Thư Thanh Nhân không chút gợn sóng, “Túi xách của tôi đâu? Đưa tôi.”
Tống Tuấn Hành nhíu mày càng chặt, “Túi của em sao lại ở chỗ của anh ta?”
Đầu lưỡi Thẩm Tư Ngạn chọc chọc má, sầm mặt, dường như bị chọc tức bật cười, “Sợ tôi như vậy sao cô không trực tiếp gọi cảnh sát luôn đi?”
Thư Thanh Nhân không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi của ai, chỉ hỏi lại: “Túi của tôi đâu?”
Tống Tuấn Hành thấy cô không để ý đến mình, trực tiếp hỏi Thẩm Tư Ngạn, “Giám đốc Thẩm, anh cũng ở khách sạn này?”
“Tôi không thể ở à?” Thẩm Tư Ngạn liếc anh ta, giọng điệu thờ ơ.
Tống Tuấn Hành giật giật khóe môi, “Thật sự đúng là trùng hợp.”
Thẩm Tư Ngạn cười hắt một tiếng, “Duyên đến cản không nổi, anh nói có đúng không, giám đốc Tống?”
Đôi mắt dưới mắt kính của Tống Tuấn Hành trở nên nặng nề, trong giọng nói không có chút nhiệt độ nào, “Duyên phận gì thế, duyên cô cháu à?”
Khóe miệng Thẩm Tư Ngạn lập tức hạ xuống, quai hàm căng cứng, giễu cợt nói: “Không thì sao? Duyên vợ chồng à? Giám đốc Tống không có tự tin với bản thân mình thế sao?”
Tống Tuấn Hành nhìn thẳng vào Thẩm Tư Ngạn, giọng nói còn thấp hơn cả vừa rồi, “Chen ngang một chân vào là truyền thống của Thẩm thị các anh à?”
“Vậy có lòng nhưng không có khả năng chắc chắn là truyền thống của Tống thị các anh rồi?” Thẩm Tư Ngạn cười cười, hỏi lại anh ta.
Hai người đàn ông này còn đang muốn tiếp tục giải thi đấu biện luận của mình, Thư Thanh Nhân trực tiếp mở miệng cắt ngang, “Hai người im đi! Thẩm Tư Ngạn túi xách của tôi đâu!”
Thẩm Tư Ngạn liếc cô, “Ai mà thèm túi xách của cô.”
“Vậy anh đưa tôi đi.” Cô lại đưa tay ra.
Tống Tuấn Hành cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, “Thanh Nhân, anh ta sau khi em vào ở với đến đây ở?”
Thẩm Tư Ngạn lạnh giọng, “Giám đốc Tống, phỉ báng người khác là phải chịu tội đó.”
Hai người đồng loạt nhìn về phía Thư Thanh Nhân, hy vọng cô có thể đứng về phía mình.
Thư Thanh Nhan chỉ một lòng muốn lấy túi xách của cô, không kiên nhẫn khoát tay, “Hai người cãi nhau cái gì mà cãi nhau, muốn cãi thì dứt khoát xuống dưới lầu đánh một trận, người nào thắng thì người đó nói đúng.”
Cô nhìn vào bên trong, trực tiếp lướt qua Thẩm Tư Ngạn xông vào phòng của anh.
Bước vào trong phòng khách cô thấy túi xách của cô đang nằm trên ghế sô pha, cô lấy túi xách, xoay người rời đi.
Thư Thanh Nhân tìm được thẻ phòng, cô nhanh chóng quẹt thẻ rồi đi vào trong phòng, “Rầm” một tiếng cửa phòng đóng sầm lại.
Thẩm Tư Ngạn: “Cô nhỏ.”
Tống Tuấn Hành: “Thanh Nhân.”
Vài giây sau, đèn thông báo “Xin đừng quấy rầy” trên cửa phòng đối diện sáng lên.
“. . .”
“. . .”
Phiên dịch một chút.
Xin đừng quấy rầy = Bà đây độc thân xinh đẹp.
——oOo——