Gió thu thổi lên, dây tóc căng thẳng đột nhiên đứt gãy, mái tóc dài mềm mại của thiếu nữ mềm mại tản xuống, đến vị trí thắt lưng, sợi tóc che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cô, lộ ra phần thanh nhã
Màn đêm sắp đến, đèn hoa vừa lên, thành phố này được đèn neon bảy màu thắp sáng, không giống ban ngày, lại càng thêm thướt tha đa dạng, phong hoa tuyệt đại.
Sưởng Húc lật giá sách trong góc quán cà phê một lần, rốt cục tìm được quyển tạp chí trong trí nhớ kia, khóe môi đột nhiên nhếch lên. Nương theo ánh sáng mờ mịt, cẩn thận nhìn rõ tên người đàn ông kia ——
Tịch Đan.
“Chị Húc chị làm cái gì vậy?” Đinh Triệu đột nhiên từ sau lưng dựa vào hỏi.
Sưởng Húc chỉ vào bức ảnh trên tạp chí, như để chứng thực: “Người đàn ông này, có phải là Tịch Đan không? ”
Đinh Triệu gật đầu: “Đúng vậy. ”
“Bất quá…” Đinh Triệu hỏi, “Sao đột nhiên chú ý đến anh ta? ”
Không có gì..
Vốn tưởng rằng mình tâm bình, tâm như nước lặng, không gợn sóng, nhưng đêm khuya yên tĩnh, Sưởng Húc một mình trở lại ký túc xá, nhìn chằm chằm phòng khách rực rỡ muôn màu, nhìn bưu phẩm chuyển phát nhanh bị đè ở dưới cùng, trên phiếu chuyển phát nhanh, là tên của cô. Mở ra, là một tấm thiệp từ trại trẻ mồ côi Triều Dương.
Không bao giờ tin rằng trên thế giới cũng có trại mồ côi.
Bởi vì cô luôn luôn nghĩ rằng những người thân yêu không thể tìm thấy cô.
Và bây giờ, khẳng định này đã trở thành hiện thực, tại sao trái tim vẫn còn trống rỗng?
Có phải là bởi vì câu nói kia của Tịch Đan sao?
Anh nói rằng ông ngoại của cô đã rời khỏi thế gian vào tháng Năm.
Vì vậy người thân duy nhất của cô đã qua đời.
Nghe thấy những lời này, cô không có cảm giác thương tâm khổ sở, cũng không cảm thán thế sự vô thường, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Tịch Đan, hỏi anh: “Sau đó thì sao? ”
Có quá lạnh lùng không?
Sau đêm đó, cuộc sống của Sưởng Húc khôi phục như thường, mà người bất ngờ xuất hiện trong thế giới của cô, lại bất tri bất giác biến mất, không lưu lại bất kỳ tin tức gì, người đó là Tịch Đan
Không bao giờ nghĩ rằng, vượt qua một vòng Trung Quốc, sẽ gặp lại anh, giống như số phận.
–
Đó là mùa đông, một mùa của thời gian, được phủ bởi tuyết đầy, yên tĩnh cổ điển.
Đêm tuyết rơi dày đặc, vừa mới từ sân bay ra, Sưởng Húc không bắt được xe, máy bay trễ không thể đến khách sạn đúng giờ cho nên cuộc hẹn của cô bị buộc phải hủy bỏ, thời gian này lại là ngày tuyết rơi căn bản không đặt được khách sạn.
Ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dày vô tình phủ lên đỉnh đầu cô, đột nhiên nhớ tới trước khi đi Bùi Hằng một câu nhắc nhở “Mùa đông ở Trường Hoài rất lạnh, nhớ mang theo thêm mấy bộ quần áo ấm. ”
Trở tay sờ sờ hành lý duy nhất của mình chỉ có một cái ba lô.
Có chút hối hận, sao không nghe lời anh bảo thế..
Tuyết rơi dày hơn một chút, chỉ chốc lát sau, ủng giày martin màu đen của cô được phủ một lớp tuyết dày.
Nhìn chằm chằm từng mảnh bông tuyết rơi xuống, phủ lên Trường Hoài xa lạ.
Có chút khó khăn.
Chiếc Audi màu đen, biển số xe Trường Hoài, dừng trước mặt cô, cửa sổ ghế sau chậm rãi hạ xuống, gương mặt như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng của Tịch Đan in vào thị giác.
“Sưởng Húc tiểu thư.”
Giọng nói của anh, trước sau như một trầm thấp, không lạnh không nhạt.
Sưởng Húc có chút kinh ngạc: “Tịch Đơn tiên sinh? ”
“Tịch Đan.” Anh sửa lại.
Anh đẩy cửa xe: “Lên xe đi” ”
Gió đêm đông rất lạnh, cũng thấu xương.
Thổi vào mặt cô, giống như một con dao tiến vào
Sưởng Húc không chút do dự, lập tức chui lên xe.
Bên trong xe bật hệ thống sưởi ấm, lập tức hòa tan bông tuyết trên áo khoác của cô, khí lạnh cũng bị xua tan, chỉ có anh lạnh như băng
“Đi đâu?” Anh hỏi.
Sưởng Húc hai tay chà xát nhau để sưởi ấm, nghe thấy anh hỏi, nghiêng đầu nhìn ánh mắt thâm sâu của anh, lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi không biết. ”
Anh liếc nhìn chiếc ba lô bị cô ném một góc hỏi: “Cô muốn đi đâu?” ”
“Quán cà phê?” Nhưng cô không chắc chắn lắm.
“Đi cà phê làm gì?”
“Uống chút nước ấm.”
“Lạnh?”
Đâu chỉ là lạnh, Sưởng Húc khịt mũi: “Có chút. ”
Trụ sở khách sạn của anh có một quán bar, có lẽ là bởi vì trời tuyết, khách du lịch đều bị nhốt ở khách sạn, cho nên lúc này việc làm ăn của quán bar đặc biệt phát triển.
Hai người ngồi xuống, Tịch Đan nhìn về phía nhân viên pha rượu búng tay, anh muốn một ly tequila, sau đó hỏi Sưởng Húc: “Uống rượu hay cà phê? ”
Rượu vang hay cà phê.
Sưởng Húc sửng sốt nửa giây.
Câu hỏi này, đổi thành Bùi Hằng, anh vĩnh viễn sẽ không hỏi, sẽ nói: “Rượu làm tổn thương thân thể, muộn như vậy đừng uống cà phê, cho em một ly nước trái cây, thế nào?” ”
“Tại sao không chọn nước trái cây?” cô hỏi.
Nhân viên đưa ly tequila lên, Tịch Đan ném khối băng vào bên trong, giọng nói thuần hậu: “Không phải muốn sưởi ấm sao? ”
“Rượu làm tổn thương thân thể, cà phê tổn hại tinh thần.”
Nghe cô nói xong, Tịch Đan lại nở nụ cười.
Một vầng sáng chợt loé giữa đêm đông vắng lặng và lạnh lẽo, khẽ rắc vào lòng cô
Nhiệt độ xuyên qua da thịt, xuyên thấu vào tim, trong giây lát đã truyền ra khắp cơ thể.
Có vẻ ấm áp.
Sưởng Húc sững người.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tịch Đan cười.
Nụ cười của anh khiến cô ngạc nhiên.
Thật ngạc nhiên là anh có thể cười ấm áp đến vậy.
So với Bùi Hằng 37 độ, nụ cười của Tịch Đan không đẹp bằng nhưng cũng rất hiếm.
Hiếm khi, người đàn ông bị đóng băng ở Vòng Bắc Cực này thực sự cười.
Cô luôn tự hỏi liệu nụ cười như tảng băng của anh có thường xuyên không?
Nhưng sau này, cô nhận ra rằng nụ cười của anh chỉ là nở với cô.
“Tôi muốn uống rượu whisky.”
Tịch Đan ngoắc ngoắc ngón tay, nhân viên pha chế lập tức tiến lên.
“Whisky, cho quý cô này.”
Nếu phong thái lịch lãm của Bùi Hằng từ nhân cách, thì Tịch Đan bộc phát từ xương cốt.
Không bao giờ cố tình quan tâm, chỉ tôn trọng sự lựa chọn của cô
Bất luận là lần này hay lần trước.
Cô nhớ lại lời anh nói trên xe hôm đó: “Có lẽ mọi thứ đến quá đột ngột, chắc cô cần thời gian để sắp xếp lại, đừng lo, tôi sẽ đợi cuộc gọi của cô.”
Cứ như vậy, anh để lại danh thiếp và rời đi.
Sưởng Húc xoay ly rượu pha lê trong suốt, để đá đập vào thành ly, nhìn chằm chằm màu sáng dần dần bên trong, sau đó đưa tay lên nhấp một ngụm, vị cay lan khắp cổ họng rồi tan vào máu, ấm nóng ngay lập tức tràn ngập cơ thể.
“Rất ít cô gái thích uống rượu whisky.”
“Tôi thích nó đấy, uống một lần là đủ rồi.”
Số lượng không bao giờ là nhu cầu của cô, mà là chất lượng.
Hay tình yêu cũng vậy, hơn vài lần tình cảm chưa chắc đã tốt nhưng nếu động tâm thì không thể lơ là.
Giống như cô yêu Bùi Hằng dùng hết tuổi thanh xuân.
Sau khi hai ly rượu whisky đặt xuống, Sưởng Húc vẫn bình thường, mắt vẫn đen, da vẫn trắng, chỉ khác là độ ấm lòng bàn tay.
Thấy cô không muốn uống cốc thứ ba, Tịch Đan đề nghị: “Tôi đưa cô về.”
“Trở về?” Cô chói mắt nhìn những bông tuyết rơi không ngừng bên ngoài cửa sổ, giọng nói nhạt nhẽo, “Tôi còn không biết mình sẽ đi về đâu nữa”
“Cô sống ở đâu?”
Sưởng Húc lắc đầu: “Tôi không đặt khách sạn.”
Hàng mi chóp chóp hỏi anh, “Có phòng nào trong khách sạn này không?”
Tuy đắt nhưng chẳng có nơi nào để đi, còn hơn là lang thang ngoài đường.
“Khách sạn này,” Tịch Đan nói, “là của cô.”
“Của tôi?” Sưởng Húc không chắc là mình say hay là mình nghe nhầm.
Anh gật đầu: “Đúng vậy là của côi.”
Thật đúng là… vô lý.
Như trận bão tuyết đột ngột này, thật nực cười.