Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 48



Buổi tối Đỗ Tiểu Nhiễm ngủ rất yên ổn, sáng hôm sau vừa sáng sớm đã nghe tiếng động bên ngoài.

Cô lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng rửa mặt phải đi qua phòng khách.

Mà trong phòng khách lúc này có một người đang nghênh ngang đứng sắp bữa ăn sáng.

Cô nhìn từ trên người mình nhìn xuống, dép lông đi ở nhà, áo ngủ gấu Poor… Do dự một lát cô vội thay quần áo bình thường đi ra ngoài, ăn mặc gọn gàng mới cúi đầu mở cửa, đi chầm chậm vào phòng rửa mặt.

Vu Kỳ sớm nhận ra cô, lúc cô vừa mở khe hở nhìn ra ngoài cũng biết, lúc này thấy cô chạy tới, ăn mặc rất chỉnh tề thì anh cảm thấy buồn cười.

Đỗ Tiểu Nhiễm vừa vào phòng rửa mặt, đang muốn dùng đồ rửa mặt của mình thì Vu Kỳ đi tới, dựa lưng vào cánh cửa mỉm cười nhìn cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm không biết vì sao đỏ mặt, giả vờ không vui nói: “Anh tới đây làm gì hả!”

“Em ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy làm gì?” Vu Kỳ cười trêu chọc cô.

Mặt Đỗ Tiểu Nhiễm càng đỏ hơn, mạnh miệng trả lời, “Bình thường em đều như vậy mà.”

Đang muốn tìm bàn chải đánh răng lại phát hiện không những bàn chải của mình đã chuẩn bị đầy đủ mà phía trên còn có người quét kem giúp cô rồi.

Cô cúi đầu cầm lên, hướng về bồn rửa mặt bắt đầu đánh răng.

Lúc cúi đầu đánh răng vẫn có thể cảm giác được anh đang đứng bên cạnh cửa.

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt, đánh răng hoàn toàn dựa vào quán tính.

Thật may là anh chỉ trêu cô một tý rồi quay lại dọn dẹp bữa sáng, chờ lúc Đỗ Tiểu Nhiễm xử lý ổn thỏa đi ra ngoài đã thấy Vu Kỳ bày biện xong hết cả, ngay cả ghế ăn cơm cũng đã chuẩn bị sẵn trước cho cô.

Chỉ là lúc ăn cơm Vu Kỳ lại nhắc tới chuyện hẹn hò.

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm hồi hộp, thật ra thì cũng không muốn từ chối, song chần chừ nói: “Sáng sớm thứ hai đã hẹn hò? Hình như yêu nhau bình thường cũng không phải như vậy mà?”

Rõ ràng là thời gian này mọi người bận rộn đi làm hoặc đi học.

Vu Kỳ ăn rất nhanh, hiện giờ anh đang chờ Đỗ Tiểu Nhiễm.

Nghe lời này chỉ nhướng mày lên: “Từ chỗ nào em nhìn thấy chúng ta là tình nhân bình thường.”

Nói xong anh từ trên ghế đứng lên, Đỗ Tiểu Nhiễm có chút buồn bực nhìn anh.

Chợt thấy anh không chút kiêng kỵ đi vào phòng ngủ của cô, Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn vội vàng đuổi theo.

Lúc đi vào thấy anh mở tủ treo đồ tìm quần áo.

Đỗ Tiểu Nhiễm không hiểu hỏi anh: “Này, anh muốn làm gì vậy? Lục lọi tủ quần áo của em làm gì?”

“Em mặc như vậy mà đi hẹn hò?” Anh lần nữa quay đầu quan sát cô, “Cũng không phải đi nộp đơn.”

Nói xong cuối cùng cũng tìm được bộ quần áo đưa cho cô: “Ăn xong bữa sáng nhớ thay bộ này.”

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không thật sự tức giận, mặc dù sớm biết anh có phong cách gia trưởng, cũng không nghĩ tới ăn, mặc, ở, đi lại đều do anh sắp xếp.

Chờ tới lúc dùng xong bữa sáng Đỗ Tiểu Nhiễm thay quần áo đi ra ngoài, không ngờ tới anh cũng đổi quần áo thoải mái, mặc dù không phải là đồ tình nhân nhưng hai người đứng chung một chỗ, quả thực cũng rất hài hòa.

Trong tay cô có cái túi nhỏ, bên trong đựng ví tiền và điện thoại di động.

Ngược lại hai tay anh trống trơn, thấy cô ra ngoài mới nói: “Có muốn đi chỗ nào không, nếu không có thì nghe theo sự sắp xếp của anh.”

“Sắp xếp của anh, anh sắp xếp gì?” Vẻ mặt Đỗ Tiểu Nhiễm cảnh giác, người này chưa từng nói chuyện yêu đương, hơn nữa vừa nghĩ tới quá trình trưởng thành của anh, trái tim cô liền cảm thấy run rẩy.

Quả nhiên!

“Xem phim, ăn cơm trưa, ăn đồ ăn ngọt, dẫn em đi mua quần áo, hoặc là em thích đi hát hơn?”

“Sáng sớm xem phim hả?” Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng lắc đầu, “Hơn nữa quần áo của em đã nhiều lắm rồi, cũng không cần thiết phải đi ra ngoài để anh mua quần áo cho em đâu.”

Im lặng một lúc, trong lúc nhất thời cũng có chút khó khăn, suy cho cùng nam nữ hẹn hò trong thành phố không phải đều làm như thế sao.

“Đúng rồi!” Cô chợt nghĩ tới gì đó, vẻ mặt có chút hớn hở: “Em vừa nghĩ tới một chỗ hay, trước kia sớm muốn đi, giờ đoán chừng chắc đã mở cửa, anh đi theo em.”

Thấy cô hăng hái như vậy, dĩ nhiên Vu Kỳ cưng chiều theo ý cô.

Bảo tài xế dưới lầu đưa bọn họ đi, mới đầu Đỗ Tiểu Nhiễm chỉ nói địa danh, cũng không nói cụ thể muốn đi đâu.

Nhưng chờ khi tới Vu Kỳ liền biết.

Nơi này là phố buôn bán thú cưng, vừa đúng thời gian, các cửa hàng đã lục tục mở cửa.

Thức ăn thú cưng, các món đồ chơi, còn có một ít chó mèo chuột đồng rắn mối….

Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy hứng thú đi vào trong cửa hàng, trước kia cô không đi học thì là đi thực tập, làm gì có thời gian chăm sóc thú cưng.

Hiện giờ mới nhớ tới mình rất có thời gian rảnh, tại sao không tự thỏa mãn thú vui của mình.

Nhưng cụ thể là nuôi mèo hay nuôi chó, trong lúc nhất thời cô chưa có chủ ý.

Chủ cửa hàng thấy sáng sớm đã có khách vào vội nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô, đã có ý định gì chưa, hay là xem đã ạ?”

“Tùy tiện xem đã.” Đỗ Tiểu Nhiễm đi vào trong, chủ cửa hàng đi theo phía sau, thấy người đàn ông đi theo sau lưng khách nữ rất có phong độ.

Cũng biết vị khách này nhất định không thiếu tiền.

Vừa thấy Đỗ Tiểu Nhiễm dừng trước lồng nhốt mèo, ông ta vội giới thiệu: “Đây là mèo lai, gần đây rất thịnh hành, vô cùng xinh đẹp, đây là mèo tai cụp, vô cùng ngoan, làm thú cưng vô cùng thích hợp.”

Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thoáng qua, mặc dù rất đáng yêu nhưng cũng không phải kiểu yêu vừa nhìn thấy đã thích.

Cô chần chừ nghiêng đầu nhìn lồng bên cạnh, ở đó có một chú thỏ.

“Đây là là cụp tai, thỏ Angola lông mềm….”

Đỗ Tiểu Nhiễm gật đầu nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng.

Ngược lại Vu Kỳ rất có kiên nhẫn chờ cô, cô cười áy náy, lúc này mưới nhớ tới Vu Kỳ rất mong chờ cuộc hẹn này, còn mình lại muốn mua thú cưng cho mình trước.

Cô chợt có chút ngại ngùng vội đi tới nhỏ giọng nói: “Nếu không thì chúng ta đi xem phim đi.”

Nếu không thật sự thích thú cưng nào, đến lúc nuôi nó cũng không mấy thú vị.

Vu Kỳ nhéo gương mặt cô: “Chọn việc em thích nhất mà làm, anh nói rồi ở cùng với anh em không cần nghĩ cho anh, chỉ cần em vui vẻ, tất nhiên anh cũng sẽ vui vẻ.”

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt không nói gì, ngược lại chủ cửa hàng nhiệt tình nói xen vào: “Thưa cô, bạn trai cô đối xử với cô rất tốt, ở đây chúng tôi có giống chó quân đội đắt đỏ, vô cùng thích hợp cho những người yêu nhau nuôi, nếu không cô tới xem một chút, đến lúc đó anh đây cũng có thể theo cô cùng nuôi.”

Đỗ Tiểu Nhiễm khẽ cười, vì không có gì thích hợp nên kéo Vu Kỳ đi ra khỏi tiệm.

Mấy cửa hàng bên cạnh gần như cũng na ná như nhau, ngoại trừ có bán thằn lằn rắn mối, phần lớn đều là bán thú cưng.

Đỗ Tiểu Nhiễm có chút mờ mịt, không nhịn được nói: “Em vẫn rất muốn mua một con vật đáng yêu làm bạn, cũng chẳng biết tại sao mới vừa nhìn nhiều loại như vậy lại cảm thấy không biết chọn con nào, cũng không có cảm giác nóng vội như trước kia.”

Còn nhớ rõ lúc đi học, nằm mơ cũng muốn nuôi một con thú cưng.

Thậm chí có một lần còn nghĩ chờ công việc rảnh rỗi một chút nhất định phải nuôi một con.

“Có lẽ em đã có người tốt nhất ở bên cạnh.” Vu Kỳ dắt tay cô, buổi sáng thứ hai phố buôn bán thú cưng có chút vắng vẻ, khách khứa rất ít ỏi.

Đỗ Tiểu Nhiễm đi theo anh trong chốc lát mới cười khẽ, cố ý trêu chọc anh: “Cũng đúng, so với những con mèo con chó đó, có ai ngoan hơn anh đâu.”

Nói xong vốn muốn đùa nghịch sờ tóc anh, ai ngờ anh thế mà rất phối hợp cúi đầu, trong nháy mắt ngón tay cô chạm vào đầu anh, anh hơi híp mắt mang theo nụ cười nhìn cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.