Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 37



Đỗ Tiểu Nhiễm không nhớ rõ là mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại thân thể vô cùng khó chịu. l*quý đôn

Cô mở trừng hai mắt, rèm cửa sổ đã kéo lại bên trong phòng rất tối, nhưng trong lòng mơ hồ biết thời gian không còn sớm.

Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, bên kia đã trống không, người đàn ông nổi hứng làm mưa làm gió đêm qua cũng không biết đã đi đâu rồi.

Cô khó khăn bò dậy, thân thể có cảm giác rất chậm chạp.

Muốn tìm quần áo ngày hôm qua lại phát hiện nó nằm rải rác khắp nơi, nhưng bị vò nhăn nhúm hoàn toàn không thể nào mặc được.

Cuối cùng cô không thể không tới phòng để quần áo, ở đây treo một ít quần áo phụ nữ, số đo đều là số đo của cô, cô chọn một bộ không quá chói mắt nhanh chóng thay vào.

Cô hít sâu một hơi rồi đi ra bên ngoài.

Đến bên ngoài không nghe động tĩnh gì, ngược lại người giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng động cô đi xuống lầu vội ngay ngắn đứng trước cầu thang, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào cô Đỗ, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, cô có muốn uống café không?”

“Tôi muốn đi về, cô có thể gọi giúp tôi một chiếc xe không?”

Ngoại trừ quần áo không thể mặc, điện thoại di động và túi xách của mình cũng đều không thấy.

Người giúp việc sửng sốt, nhanh chóng trả lời: “Vu tiên sinh đã dặn dò mời cô ăn sáng trước đã, còn nữa, trước khi đi Vu tiên sinh có dặn tôi chuyển lời với cô, nói chỗ của cậu ấy có chút chuyện cần phải xử lý, vài hôm nữa lại trở về tìm cô.”

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết là anh đi ra ngoài trốn tránh, hay là thật sự có chuyện gì đó.

Cô không cố chấp nữa, đi tới bàn dùng bữa sáng.

Rất nhanh tài xế chạy tới, chờ ở cửa.

Về phần túi xách và điện thoại cũng có người đứng chờ trước cửa đưa cho cô.

Đợi khi cô từ phòng ăn ra bên ngoài, thì nhìn thấy có một người đứng đó.

Người nọ thì cô có biết, là trợ lý Mạnh trước kia từng chào hỏi hai ba lần.

Trợ lý Mạnh cười đưa túi hoàn toàn mới cho cô: “Cô Đỗ, túi của cô.”

Đỗ Tiểu Nhiễm liếc nhìn logo túi, cũng không để lộ biểu tình gì, nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy cầm trong tay.

Đến bên ngoài có người giúp mở cửa xe, vào trong xe Đỗ Tiểu Nhiễm mới lấy điện thoại di động ra xem. Truyện bên Lê*Quý*Đôn

Những dữ liệu ở máy điện thoại cũ đã được copy qua, ngay cả những tin nhắn Weibo cũng ở đây, chỉ là danh bạ nhiều hơn một Vu.

Cô buồn rầu nhìn chằm chằm vào chữ Vu mấy lần, cuối cùng cầm điện thoại cất lại vào trong túi xách.

Chờ lúc trở về trường học, không cần bạn cùng phòng trắng trợn khoa trương, chuyện hôm nay cô đã kết hôn cũng đủ ồn ào huyên náo, chỉ là phần lớn đều là hâm mộ ghen tỵ và căm ghét.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, nhưng cô có chút hiểu, con người Vu Kỳ rất kỳ quái.

Quan hệ của bọn họ giống như là người yêu, nhưng cũng không phải là người yêu.

Vì sẽ không có ai thích một người mà lại tính toán khắp mọi nơi như vậy.

Nhưng cô lại không tìm được lý do khác giải thích chuyện này, đó là nếu muốn đùa giỡn cô, đáng để Vu Kỳ bỏ ra nhiều tinh thần và sức lực để đùa giỡn cô vậy sao?

Giữa lúc này anh đã gọi điện thoại tới mấy lần, lúc đầu Đỗ Tiểu Nhiễm không muốn nghe, trong lòng cô như đang giận dỗi, ngược lại anh thấy cô không nghe máy liền bắt đầu gửi tin nhắn cho cô, và tặng quà.

Quà tặng cũng không phải quá quý trọng, nhưng cái nào cũng rất thiết thực, ví dụ như sắp tốt nghiệp nên cantin trường học ít người hơn, thức ăn cũng không bằng trước kia, bên anh liền phái người đưa đồ ăn tới đây cho cô.

Ngay cả bạn cùng phòng cũng có phần.

Qua lại như vậy, bạn cùng phòng khen anh không ít.

Ngày đó đang nói chuyện phiếm trong ký túc xá, điện thoại của Đỗ Tiểu Nhiễm chợt vang lên.

Cô vội lấy di động ra nhìn số gọi tới thì có thể cảm giác được mọi người trong phòng đang nhìn về phía cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt, vội từ trên giường đi xuống chạy ra bên ngoài thấp giọng nói: “Sao anh lại gọi tới? Em không muốn nhận điện thoại của anh!”

Giọng anh có chút nhàn nhạt ngả ngớn: “Nhớ em, đúng rồi, sân khấu hôn lễ đã chuẩn bị xong, em nói một tiếng với bạn của em, ba mẹ em thì anh báo hay là tự em báo?”

“Sân khấu gì, em không biết đâu! Hơn nữa anh đừng tự quyết định được không, chuyện như vậy mà….”

“Vậy anh báo.” Bên kia hoàn toàn chẳng để ý lời cô nói, chỉ cười khẽ rồi chuyển đề tài, “Lễ phục đã chuẩn bị xong, ngày nào đó em đi thử xem, hai ngày nữa anh sẽ trực tiếp bay qua đó, em với bạn bè của em và người trong nhà cũng cùng đi, chi tiết cụ thể chúng ta gặp rồi nói tiếp.”

Lúc Đỗ Tiểu Nhiễm còn muốn mắng, bên kia đã cúp máy trước.

“Cái gì vậy hả!” Cô nhỏ giọng nói một câu, chờ lúc quay trở về ký thúc xá thì thấy mọi người đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, mới vừa cầm điện thoại để xuống, đang chuẩn bị tìm sách để đọc thì nghe thấy lão đại trong phòng khẩn trương hỏi cô: “Tiểu Nhiễm, mình còn chưa ra khỏi nước đâu, thật có thể đi không, chỉ cần gửi mỗi số chứng minh thư qua mà không cần làm gì khác nữa?”

“Đúng vậy, không cần làm visa sao? Hơn nữa chỗ Maldives đó… Quả thực rất xa, ngồi máy bay cũng rất lâu đó!”

Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực hỏi: “Cái gì mà Maldives, cái gì mà bay ra khỏi nước, các cậu bị làm sao vậy?”

Trương Kỳ Kỳ từ điện thoại di động ngẩng đầu lên, phỉ nhổ cô: “Chắc không phải cậu chưa biết đấy chứ? Chồng cậu cũng đã gửi địa điểm tới, cậu xem đi!”

Nói xong quơ quơ điện thoại trước mặt Đỗ Tiểu Nhiễm.

Đó là một tin nhắn màu, hình ảnh vô cùng xinh đẹp, phía mặt trên còn có mấy chữ như tuyên truyền chú ý một số việc.

Không biết còn tưởng rằng đây là bức hình tuyên truyền gì đó, ngược lại đây chính là thiệp mời đám cưới điện tử.

Cả người Đỗ Tiểu Nhiễm ngây ngốc đứng đó.

Bạn cùng phòng bên cạnh vẫn còn bàn bạc sôi nổi: “Mình vẫn còn trong thời gian thực tập, không biết có xin nghỉ được hay không….”

“Bản thân mình thì nói với người trong nhà một tiếng là được, chỉ là ở nơi xa như vậy không biết trong nhà có đồng ý hay không, song thật sự rất muốn đi, đám cưới trên đảo rất đẹp, vừa nghĩ đã cảm thấy lãng mạn, khắp nơi đều là bong bóng!”

Cùng lúc đó, điện thoại của Đỗ Tiểu Nhiễm cũng vang lên như đòi mạng.

Cô nhìn dãy số, sắc mặt càng thêm khó coi tới cực điểm, bất đắc dĩ nhận máy thì nghe mẹ cô trong điện thoại kích động kêu lên: “Con thật đúng là kết hôn lấy chồng, con phải nắm chặt lấy biết không….”

Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận trả lời: “Mẹ biết anh ta là người tốt hay là tên lường gạt mà bảo con nắm chặt lấy!”

Cô tức giận chính là chỗ này, chắc chắn Vu Kỳ đã nói chuyện với nhà cô trước, nếu không cô đi trong núi lâu như vậy, tin tức hoàn toàn không có, người nhà cô lại còn bênh vực Vu Kỳ.

Hiện giờ ngược lại biết gọi điện thoại, không phải là xem như không có đứa con gái là cô đây sao?

“Con mới nói gì đó, con là con ruột của mẹ, từ trong bụng mẹ bò ra! Làm mẹ không thương con thì ai thương con!” Nói xong dường như nhớ tới gì đó: “Bên kia bảo mẹ lên danh sách đấy, nói mời thân thích trong nhà cũng nhiều, mẹ nghĩ xong rồi chuẩn bị mời….”

“Mẹ không cần phải nói, mẹ xem mà mời là được.” Nói xong Đỗ Tiểu Nhiễm liền cúp máy.

Chờ lúc đối mặt với đám bạn ký túc xá, ánh mắt những người đó đều đang lập lòe sáng rực.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không tiện nói gì, chỉ ậm ờ trả lời: “Mình cũng không rõ lắm, nếu không thì tý nữa mình hỏi cho các cậu.”

Đám người kia vội nói: “Đừng, đừng quấy rầy anh ấy, nhất định anh ấy rất bận! Hơn nữa cũng đã viết vô cùng chi tiết, cũng không cần bọn mình làm gì cả, chỉ báo số chứng minh để làm thủ tục xuất cảnh, nhưng bọn mình rất xin lỗi….” 

Suy cho cùng hôn lễ ở nước ngoài cũng đã mời các cô đi, vậy tiền mừng cũng không thể nào tệ được, hơn nữa chồng Đỗ Tiểu Nhiễm ở tầng lớp như vậy, có thể chọn quà tặng, nhưng mà… Thật sự người không cùng tầng lớp… Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy dường như tặng quà gì đều không cùng đẳng cấp.

Đỗ Tiểu Nhiễm hiểu ngay: “Các cậu có thể đi được là mình rất vui vẻ, hơn nữa đến đó còn phải nhờ các cậu làm dâu phụ đấy, các cậu thật sự đừng quá khách khí với mình.”

Nói thì nói như thế, những người bạn cùng phòng cũng không nói gì thêm, nhưng sau đó Đỗ Tiểu Nhiễm vẫn có thể cảm giác được đám bạn cùng phòng nhiều lần lén lút đi ra ngoài dạo phố, nói thì thầm giấu diếm cô, có lẽ đang bàn bạc xem nên tặng gì, hơn nữa dáng vẻ nhìn còn rất khó xử.

Trong thời gian này tất cả mọi người đều bận rộn, bất kể là đang xin nghỉ hay chuẩn bị lên đường, ngược lại chỉ có Đỗ Tiểu Nhiễm rảnh rỗi, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong thư viện.

Thật ra thì trong lòng cô rất gấp gáp rất thấp thỏm, chỉ là không biểu lộ ra ngoài.

Cô đã mất ngủ hai ba ngày, lúc không ngủ được thì nhìn chằm chằm gấu bông nằm bên cạnh giường.

Gấu bông nhỏ nhắn trong đêm đen vẫn đáng yêu như vậy, cô không nhịn được ôm nó vào trong ngực, trong đầu suy nghĩ tới bộ dạng Vu Kỳ.

Anh dường như rất thích cười, lúc nào ở bên cạnh cô cũng có thể bật cười.

Vậy anh tức giận thì sẽ như thế nào, mất hứng sẽ có dáng vẻ ra sao?

Cô hình như không biết…

Hơn nữa tại sao lại là cô?

Cũng bởi vì những chuyện khi còn bé kia mà Vu Kỳ đối xử tốt với cô như vậy, tình sâu mãi mãi yêu cô?

Nhưng rõ ràng khi còn bé mình thích Vu Lân hơn!

Hơn nữa mình không chỉ nói với anh một lần, người mình thích chính là Vu Lân, người mình muốn trốn nhà bỏ đi theo cũng là Vu Lân!

Cô cầm tay gấu bông không yên lòng lật người, trong lòng hiểu, lo được lo mất hẳn là mình có chút thích Vu Kỳ rồi…

Không, nhiều hơn so với một chút…

Ngược lại thời gian trôi qua rất nhanh, đám bạn cùng phòng đã xin nghỉ phép, cũng nói với người trong nhà xong cả rồi.

Mọi người lục tục chuẩn bị xong hành lý, hơn nữa lúc này cũng đã dọn dẹp ký túc xá trường học, phần lớn mọi người mang đồ từ ký túc đi, chỉ có Đỗ Tiểu Nhiễm chỉ có một rương đồ. Truyện chính chủ bên diễn đàn Lee^Quy&Đôn!

Trước kia cô muốn tìm việc nên thuê người chuyển đồ, hiện giờ muốn kết hôn, những thứ này cô không biết có nên mang theo đi hay không.

Nhưng nếu ném đi, dù sao cũng là kỷ niệm bốn năm trong đó.

Cuối cùng vẫn là Trương Kỳ Kỳ nhận ra cô lưu luyến, nói: “Cậu cũng đừng nên nhớ lại thứ đồ cũ, nếu không như vậy đi, phòng mình rộng cậu để vào đó trước đã, hôm nào cậu không còn lưu luyến nữa mình sẽ ném đi giúp cậu, được không?”  

Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới cười đồng ý, mấy bạn cùng phòng cũng giúp đỡ dọn dẹp một lúc.

Mọi người cười hì hì nhốn nháo, rất nhanh đến ngày khởi hành.

Nhưng cô hoàn toàn không có khái niệm kết hôn, ngược lại lúc lên máy bay cô muốn ăn kem bị Trương Kỳ Kỳ cầm kem đi, khuyên cô: “Năng lượng quá cao, mấy ngày này cậu nhất định phải kiểm soát hình thể.”

Mấy người kia cũng cười nghiêng đầu nói với cô: “Sắp làm cô dâu, sao không vui?”

Đỗ Tiểu Nhiễm hé miệng cười, trải qua thời gian dài như vậy rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật, phòng bị trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng xuống: “Vui chứ, mình sẽ có ngôi nhà riêng của mình.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.