Vì có chút sai sót nên Chap 43 tớ có up nhầm. Các cậu ai chưa đọc được quay lại đọc giùm tớ nhé. Thành thật xin lỗi!
Sáng hôm sau…
An mặc bộ vest của bạn, toàn cơ thể toát ra vẻ trưởng thành quyến rũ. Duy lại trông trẻ trung nhưng không kém phần nam tính. Cả hai cùng sánh bước vào công ty trước sự ngưỡng mộ của hàng trăm nhân viên nam nữ.
– Nhìn kìa nhìn kìa, anh chàng đi chung với tổng giám đốc thật soái quá đi.
– Nghe nói là bạn thân của tổng tài đấy. Chà, một cặp trời sinh đó nha.
– Tôi mù mất. Các chị, mau nói với tôi hai người đàn ông kia là tiên giáng thế đi.
-…
An nghe rõ mồn một những lời bàn tán xung quanh mình. Cậu nhếch khóe môi:
– Chà, Tổng giám đốc Hoàng Anh Duy của chúng ta thật nổi tiếng nha.
– Cậu cũng không kém đâu, Chris Trần.
– Này.. – An khựng lại vài giây – Sao tụi mình nói chuyện sến thế? Tao nổi cả da gà rồi.
Duy nghe vậy bật cười, khoác vai bạn vào phòng làm việc chính. An ngồi xuống chiếc sofa to oạch, mở chiếc MacBook ra.
– Được rồi, tao có ý kiến này. Mày rút hết cổ phần của công ty tao đi, rồi kêu gọi các nhà đầu tư chuyển về dự án lần này của mày. Công trình lần này tính khả thi cao, lại có nhiều lợi nhuận, tao nghĩ họ sẽ đồng ý thôi.
– Nếu vậy thì công ty bác Minh sẽ phá sản mất. Giá cổ phiếu đang tụt đến mức thấp nhất rồi.
– Tao cần điều đó mà. Tao biết tao đang làm gì chứ! Hồi ở Mỹ, tao đã lén thành lập một vài công ty ma. Qua đó, tao rút vốn từ công ty ba tao, tức Hoàng An. Hoàng An bị tiêu hụt ngân sách bao năm qua nhưng vẫn chưa biết lý do đấy thôi.
Duy gật gù. Nền giáo dục của Mỹ quả là đáng khâm phục. Trong vòng 7 năm đã đào tạo một thằng con trai chỉ biết đánh đàn trở thành một CEO tài ba thế này.
– Được rồi. Tao sẽ bảo anh Lâm phụ mình một tay. Anh ấy cũng có một ít cổ phần ở Hoàng An.
– Lâm..? – An lục trí nhớ mình – Này, chẳng lẽ?
– Ừ, là anh Lâm ở quán cà phê. Không tin được đúng không? Chuyện dài lắm, kể sau. Mày thử đột nhập hệ thống IT của công ty ba mày đi, ráng xóa sạch hết dữ liệu càng tốt. Mày có pass mà phải không?
– Nope. – An tỉnh bơ đáp – Ngoài ba tao và trợ lý của ổng, chẳng ai biết cả. Có điều, hồi ở nhà tao đã thành công phá tường lửa rồi. Cũng vừa điều tra được vài thông tin, để thử đã.
– Ừ, lo làm đi.
Duy nói rồi lấy điện thoại ra. Cậu quay nhanh số Lâm, bàn bạc một hồi lâu. Quán cà phê vẫn mở, chỉ có điều anh đã chịu dành thêm thời gian tiếp quản cơ ngơi của gia đình. “Love story of…” hiện là một trong những quán cà phê cổ đắt khách ở nơi này.
Ở Hoàng An…
– Tổng giám đốc, hệ thống máy tính của công ty chúng ta đồng loạt bị sập nguồn rồi.
Một vài nhân viên phụ trách phần máy tính vội vàng cấp báo. Ông Minh nắm chặt tay, nhíu mày. Là ai? Là ai mà muốn triệt để đưa ông vào con đường chết như thế này?
– Mau tìm cách khắc phục cho tôi, ngay lập tức.
Ông đập bàn, quát lớn. Đã 1 tháng rồi. Suốt một tháng bị hoành hành bởi tên tin tặc vô danh kia, ông đã mất hết kiên nhẫn. Hai đứa quý tử của ông, hy vọng chúng làm nên việc.
– Gọi tân phó tổng giám đốc Hoàng đến đây cho tôi.
Ông Minh nói qua điện thoại. Nghe tiếng vâng dạ rối rít ở đầu dây bên kia, hẳn là họ đang sợ lắm. Vài phút sau, con trai trưởng của ông – Minh Hoàng tiến vào.
– Con chào ba.
– Con biết việc dữ liệu của chúng ta bị đánh cắp gần đây rồi chứ? – Ông nhướn mày – Con đã từng rất giỏi môn tin học mà, thử điều tra gì đó xem sao.
– Con thử rồi, nhưng vô ích. Kỹ thuật của đối phương hẳn là rất cao.
– Vô dụng! Ra ngoài hết đi.
Ông Minh hét lên to tướng. Minh Hoàng cúi đầu, nhanh chóng lui ra. Anh là con trai tưởng, là người mà ba tin tưởng nhất. Có lẽ cũng vì thế nên áp lực gia đình đè nặng trên vai anh quá lớn. Từ nhỏ đến giờ, anh luôn phải sống trong khuôn khổ được lập ra sẵn. Huỳnh Minh Hoàng, anh đã quá mệt mỏi rồi.
– Cuộc họp lần này mở ra, tôi có ý định mong quý vị, những nhà đầu tư sáng suốt, hãy xem qua kế hoạch sắp đến của tôi. Đối với công ty Hoàng An, hẳn các vị đã nghe qua những công trình gần đây đang sụt giảm nghiêm trọng. Khách hàng đã lần lượt phản ứng trên các mặt báo, cũng như phương tiện truyền thông đại chúng. Mặt khác, công ty tôi vừa nhận được phản hồi tốt từ các khách hàng ở Việt Nam cũng như quốc tế, đang trở nên là một công ty tiềm năng. Kế hoạc hlaanf này, chúng tôi chọn ra những nhà thiết kế giỏi từ khắp cả nước, qua coing cuộc rèn luyện khắt khe, kết hợp với các doanh nhân nổi tiếng ở các nước phát triển, chắc chắn sẽ trở nên thành công hơn bao giờ hết. Vậy, những nhà đầu tư của tôi, các vị suy nghĩ thế nào?
Người thanh niên trẻ tuổi với bộ vest đen chững chạc nở nụ cười tự tin. Các cổ đông nhìn nhau, bắt đầu rộ lên tiếng xì xầm bàn tán. Duy nhếch mép, nhìn An đang đứng sau lớp cửa kính, thấy bạn cũng đang mỉm cười nhìn mình.
Ở quán cà phê nọ..
Hai bàn tay rắn rỏi nắm chặt vào nhau, trông chờ cho cuộc hợp tác thành công sắp đến.
– Cảm ơn anh. – Duy chắc nịch – Hẹn gặp anh vào ngày được vinh quang.
– Tốt lắm, chàng trai trẻ!
Người khách dành tặng lời khen cho doanh nhân trước mặt, hài lòng gật đầu, quay lưng bước ra cửa. Chợt một cuộc gọi báo đến.
– Ông Danh, tại sao ông lại làm thế? – Đầu dây bên kia hốt hoảng
– Xin lỗi, nhưng tôi chỉ đang làm những gì tôi cho là đúng.
Một tuần sau…
“ Theo thông tin mới nhất mà chúng tôi vừa cập nhật, công ty trách nhiệm hữu hạn Hoàng An đã chính thức phá sản. Nguồn tin đáng tin cậy cho biết, các cổ đông lớn đã đồng loạt rút tất cả cổ phần mà mình có trong tay…”
– Mệt quá ~
Duy vươn vai, nằm dài trên giường. An vừa từ công ty ba cậu về, trên người vẫn còn mặc bộ đồ công sở gò bó. Ông đã rất sốc và tức giận. Mẹ cậu đã khóc rất nhiều. Số tiền mà bà xoay xở lo cho chồng bao lâu nay giờ đã đổ sông đổ biển, số nợ thì cao như núi. Riêng anh Hoàng thì vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh. Anh bảo cậu ở nhà Duy, anh sẽ tìm chỗ ở riêng cho ba mẹ.
– Nhà mày ổn chứ? – Duy quan tâm
– Chưa chết. Mà sao trông mày thiếu sức sống vậy?
– Tao vừa đi chụp ảnh cưới về xong. Tao vậy là còn khỏe đấy. Như nó lăn ra ngủ từ tám đời rồi.
– Thế hử? Có ảnh chưa? Tao xem với.
– Đợi chỉnh sửa đã chứ. Khi nào có tao cho mày xem đầu tiên, được chưa?
– Rồi rồi. Mà, trước mắt, tao sẽ đưa gia đình một số tiền nhỏ để xoay xở, bảo là mày cho mượn. Đợi đến lúc, tao sẽ vực dậy. Mày thấy vậy được không?
– Tốt. – Duy đưa ngón cái lên – Mày đỉnh lắm. Tao phục sát đất.
An nhìn Duy cười. Tuy cậu cảm thấy hơi có lỗi, nhưng khiến ba nhận ra sai sót của mình, đó chẳng phải tốt hơn sao? Tuổi trẻ của anh Hoàng, và cả cậu nữa, hai anh em đã phải hy sinh tất chỉ để ba cậu có ngày hôm nay. Nhớ cảnh mẹ cậu mắt đỏ hoe sưng húp nắm chặt lấy tay ba không rời, cảnh ba cậu giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn hai cậu quý tử, tim An nhói lại. Cậu làm vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?