Duy dừng xe ở trước cửa quán cà phê. Kiên – cậu bạn đồng nghiệp mới – hôm nay xin nghỉ, tức là công việc hôm nay của cậu sẽ khá bận rộn đấy.
– Đến rồi hả? Vào nướng giúp anh mẻ bánh với. Anh đi lau dọn quán đã. – Lâm gọi
– Vâng. Mà anh này, quán mình ấy, một tháng lời được bao nhiêu ạ? Sao anh không tìm thêm nhân viên?
– Tìm thêm cũng được, nhưng lúc đó sợ không đủ ngân sách. Một tháng anh lời có 1, 2 triệu à. Ngoài trả lương cho tụi em còn nhiều khoản chi khác nữa mà, tiền điện nước này, tiền nguyên liệu xịn này, tiền tu sửa quán này, tiền thuê mặt bằng này,….
– Thật á? Nhiêu đó sao anh đủ sống?
– À thực ra thì nhà anh cũng không đến nỗi thiếu thốn gì. Em biết chi nhánh công ty điện tử AL ở gần công viên không? Ba anh làm giám đốc ở đó. Anh mở quán vì sở thích thôi, chứ chơi cổ phiếu cũng đủ xài mà.
– Thật á? – Duy mở to mắt nhìn Lâm. Cậu không thể tin anh chàng khờ khờ suốt ngày rúc trong xó bếp này lại có gia thế lớn như vậy. – Thế thì anh tăng lương đi.
– Dẹp đi. – Lâm cười lớn – Lo làm đi, sắp tới giờ thiêng rồi.
Buổi tựu trường diễn ra trong hạnh phúc với sự đoàn tụ của các lớp học sinh. Có vẻ chỉ riêng mình Như là cô đơn, bởi suốt năm học lớp 10, nó chưa có ai để thực sự gọi là “bạn” cả.
– Như, lâu rồi không gặp.
Hương vỗ vai bạn, tự nhiên ngồi xuống ghế trống gần đó.
– Ừ, lâu rồi không gặp.
– Thấy Như ngồi một mình buồn quá. Tớ ngồi chung nhé.
Như nhún vai. “Tớ không cho thì cậu cũng đã ngồi rồi.” – Như thầm nghĩ.
– Sáng nay tớ không thấy anh An chở Như đi học. Hai người có chuyện gì hả?
– Anh An với tớ.. chia tay rồi.
Như cười buồn, thấy rõ sự gượng gạo trên khuôn mặt. Hương ra vẻ bất ngờ:
– Sao vậy? Anh An là người tốt mà. Sao lại chia tay?
– Hương nói ảnh là người xấu mà. Sao giờ lại nói vậy?
– Ơ.. – Hương cứng lưỡi – Ý tớ là hai người có chuyện gì?
– Nói ra Hương cũng không hiểu đâu.
Nó nói rồi quay mặt đi chỗ khác.
– Thực ra chuyện lần trước, tớ biết tớ sai rồi. Có lẽ tớ đã hơi ích kỉ với cậu. Nhưng từ hôm nay sẽ khác, tớ sẽ trở thành một người bạn của cậu.
Như nhìn Hương. Cô bạn đang cười, một nụ cười thật đẹp. Khóe miệng nó bất giác nhếch lên.
Trưa..
– Như về chung không tớ chở?
Hương dắt xe đạp điện ra trước mặt Như hỏi. Nó từ chối:
– Không cần. Anh Duy đến chở tớ rồi.
Như vừa dứt lời, tiếng gọi của Duy đã í ới đằng xa. Như lạch bạch chạy đến bên xe, cười tươi chào anh. Duy cũng cười đáp lại, nhéo má nó rồi bảo nó lên xe. Chiếc xe cà tàng nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc.
Hương nhìn theo, trầm ngâm.
Về đến nhà, bữa cơm đã được bà Ý chuẩn bị sẵn sàng. Bà kéo hai con vào bàn, xởi lởi:
– Hai đứa vào ăn đi. Hôm nay ba có việc không ăn trưa ở nhà. Sao rồi Như? Bữa học đầu tiên thế nào?
– Cũng được mẹ. Vẫn y chang năm ngoái à.
– Có ngắm được anh nào đẹp trai không? – Bà Ý hí hửng
– Mẹ. – mặt Duy đen lại – Nó còn nhỏ mà. Mẹ để im cho nó học đi.
– Ơ hay. Học riết rồi bị điên đấy. Yêu thích cái đẹp thì có gì sai, Như nhỉ?
Như vừa ăn vừa tủm tỉm cười nhìn mẹ. Ăn cơm xong xuôi, Như mang chén bát vào bồn rửa. Duy kéo mẹ ra sofa, trang trọng thông báo:
– Mẹ. Con nói cái này mẹ đừng sốc nhé. Con thích Như.
– Ừ.
Bà Ý thản nhiên trả lời, mắt giương lên chờ đợi câu nói tiếp theo. Duy bất ngờ tột độ. Mẹ cậu thực biết chuyện này sao?
– Thì sao? – Bà Ý mở miệng, có vẻ mất kiên nhẫn – Có gì nói mau lên nào.
– Ơ… Hết rồi ạ.
– Giời. Thế thì có gì mà sốc?
– Mẹ biết con thích Như hả?
– Gà tui nuôi sao tui không biết. – Bà cười cười – Dù sao nó cũng chia tay An rồi. Quen con thì ba mẹ yên tâm hơn. Có điều, Như nó cổ hủ lắm, sợ nó không chấp nhận chuyện này ngay được.
– Cái đó mẹ yên tâm! Con sẽ làm được!
– Hai người nói chuyện gì á?
Như bưng đĩa trái cây ra, ngồi xuống kế bên mẹ. Bà Ý tủm tỉm cười, cắm một miếng dưa hấu bỏ vào miệng. Duy ngó lơ, cười cười:
– Như, chiều nay nhóc nghỉ. Mình đi chơi nha.
2h chiều…
Như kéo kéo miếng đệm giày, thành công mang đôi Converse đỏ vào chân. Nó đứng dậy phủi quần, đội chiếc mũ lưõi trai rồi quay sang Duy:
– Anh hai, đi thôi!
– Ừ, ra liền đây. Làm gì mà gấp thế không biết.
Duy bước xuống, lôi chiếc xe đạp vừa được lau bóng loáng ra. Như mỉm cười ngồi lên yên sau. Lúc này nó mới để ý style của Duy hôm nay thật quen mắt. Converse đỏ, áo thun trắng cùng quần jeans rách. Ai nhìn cũng nghĩ họ là một cặp. Nó thắc mắc định hỏi, nhưng rồi quyết định im lặng. Nó không muốn lần đi chơi này diễn ra trong khó xử.
Duy ngồi đằng trước cười thầm. Giày thì khỏi nói, toàn giày cậu mua cho nó không thì giống nhau phải rồi. Cậu cũng vốn biết nó thích màu trắng nên đã sớm sắm vài cái áo trắng phòng hờ rồi. Mặc như vậy đi chơi thì coi như đánh dấu chủ quyền nhé.
Trời về chiều nắng gắt. Duy chở nó đến một rạp phim gần nhà. Trước hêt là xem phim đã, đi chơi gì đó tính sau.
– Ngồi đây đợi, anh đi mua vé. Ăn bắp không?
– Ăn. Đi nhanh nhanh nhá.
Duy gật gật đầu rồi nhún nhảy bước đi. Như nhìn theo cười. Đã lâu lắm rồi hai anh em nó chưa đi xem phim. Chợt điện thoại rung. Hương gọi đến.
– Alo Như à? Chiều nay Như rảnh không? Tớ đến nhà Như chơi nhé?
– À, chiều nay tớ bận rồi. Xin lỗi.
– Bận? Như bận gì thế? Trường mình chiều nay nghỉ mà.
– Tớ đi ra ngoài chơi thôi.
– Chơi hả? Với người yêu phải hông? Ghê nha~
– Không, tớ đi với anh Duy.
– Nhóc, tới giờ chiếu phim rồi đi thôi. Xem xong lát qua kia chơi luôn nhá. Mau. – Duy cầm hai ly bắp rang bơ bước đến gọi.
– Vâng, em vào đây. – Như nói với Hương – Tớ tắt máy đây. Bye cậu.
Nói rồi Như đóng điện thoại, bỏ vào túi, theo chân Duy vào phòng chiếu.