An đứng trước cửa phòng cấp cứu, hai tay không ngừng xoa vào nhau. Rất may vì trời mưa nên bữa tiệc ở quán bị hủy, cậu và Duy có thể nghỉ. Tùng và Hưng bị thương ngoài da, sơ cứu xong là ổn. An khuyên họ về nhà nghỉ, mọi chuyện cậu lo là được.
– Mày lo được không?
– Được mà. Hai anh về nghỉ trước đi.
– Ừ. Có gì gọi tụi này. Tiền viện phí…
– Không sao, em trả được. Hai anh về đi kẻo mưa lớn.
An cười động viên. Tuy rằng giờ phút này cậu rất lo, nhưng không thể làm gì hơn được. Đám người lúc nãy trông thật đáng sợ. Liệu có phải do tên dâm tặc mà Duy kể? Có phải trùng hợp không khi buổi sáng vừa cứu Lan khỏi tay hắn rồi bị đánh ngay vào buổi tối? Cậu không muốn cho qua chuyện này!
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Vị bác sĩ già bước ra. Thấy cậu, ông hắng giọng:
– Cậu là người nhà của bệnh nhân Lan?
– À, vâng ạ. Chị ấy có sao không ạ?
– Chấn thương tạm thời thôi, nhưng mất nhiều máu quá. Chúng tôi đang tiến hành truyền thêm máu cho nạn nhân. Trước mắt không có gì nguy hiểm. Mời cậu đi làm thủ tục viện phí.
– Dạ. Còn hai người nữa thì sao ạ?
– Vẫn đang kiểm tra. Phiền cậu đợi một chút.
An thở phào, ngồi bệt xuống hàng ghế màu xanh. Lan không sao, cậu có thể yên tâm được phần nào.
Trở về từ phòng thu ngân, cánh cửa kia lại mở ra. Một chị y tá nhìn ngó xung quanh, An liền chạy đến.
– Cậu là người nhà của bệnh nhân?
– Vâng. Sao rồi hả chị?
– Bệnh nhân bị tổn thương nhiều chỗ. Một phần do kiệt sức, nay lại mất máu nhiều và bị đánh nên tạm thời bất tỉnh. Cổ tay trái bị trật khớp, các bộ phận còn lại bị ảnh hưởng nhẹ. Chúng tôi sẽ mau chóng đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức. Yêu cầu người nhà cho bệnh nhân ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ.
– Chị cho em hỏi bệnh nhân tên gì ạ?
– Huh? – Y tá nhìn An vẻ kì lạ – Cậu không phải người nhà bệnh nhân sao?
– Dạ phải. Nhưng trong đó có 2 người đều là người nhà của em cả. Em không biết chị đang nói ai…
An ngượng ngùng nói, một tay vo vo mái tóc nâu hạt dẻ kia. Chị y tá nhìn dáng vẻ bối rối của cậu, không khỏi bật cười.
– Cao khoảng 1m75, tóc hun khói, mặc áo sơ mi xanh quần jeans. Lúc nãy vội quá tôi chưa xem thủ tục nhập viện, xin lỗi cậu.
– Dạ không sao ạ. Em cảm ơn.
– À còn nữa, người bệnh nhân còn lại trông có vẻ không ổn lắm. Các cậu nên cẩn thận hơn. – Cô gái nấn ná lại hỏi chuyện An – Trông cậu trẻ con quá. Cậu lớp mấy rồi?
– Dạ? À đại học năm nhất ạ.
– Năm nhất mà trẻ thật đấy. Cậu học trường nào?
An đang lo lắng cho bạn, nay lại bị làm phiền không thôi đâm ra khó chịu. Tính mạng bạn cậu còn chưa biết ra sao, thời gian đâu đi trả lời mấy câu hỏi tầm phào này chứ?
– Đại học Kinh Tế.
– Ừ. Trường đó em trai tôi cũng học. Hay là vầy, cậu cho tôi số điện thoại đi, khi nào có việc gì hỏi thì gọi tôi. Không thì đi uống cà phê cũng được.
– Dạ cũng được. Nhưng mà giờ điện thoại em vợ em giữ rồi, để khi nào về em gọi chị sau nhé.
– Sinh viên năm nhất mà có vợ rồi? Cậu đùa tôi à?
– Mới đính hôn thôi chị. Vợ em năm nay mới 12. Sang năm đủ tuổi tụi em cưới luôn.
– À ừ.. Vậy cậu ở đây đợi tin tức của bác sĩ đi nhé. Tôi đi trước.
Không để An trả lời, chị ý tá đi thẳng. An nhún vai, nhìn qua lớp cửa kính trắng xóa kia. Họ đang ở trong đó, chắc lạnh lắm. Mà cũng vui thật! Đang yên đang lành lại vướng vào chuyện này.
Từng giây từng phút tích tắc trôi qua. Các bác sĩ hoạt động liên tục trong phòng cấp cứu…
Mắt Lan từ từ mở ra. Ánh nắng xuyên qua lớp màn mỏng, nhảy lăn tăn trên khuôn mặt trắng bệch của cô. Lan chồm dậy, đám dây rợ trên tay cũng vì vậy mà thêm rối ren. An đóng cuốn sách, lên tiếng:
– Chị dậy rồi à? Có đau chỗ nào không?
Lan nhè nhẹ lắc đầu. Cổ họng cô giờ đây cứng đờ, đôi môi khô nứt đến đau rát. Nhớ ra chuyện gì, Lan ngó nghiêng xung quanh, thều thào hỏi:
– Duy?
– Duy tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bị thương rất nặng. Chân bị trật khớp, nội tạng bị tổn thương, mất máu nhiều và đang hôn mê sâu. Anh Minh cũng chưa tỉnh, đang nằm phòng bên cạnh.
Thấy Lan nhíu mày, An ngừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt quyến rũ kia.
– Người đàn ông đó, là ai?
-… – Lan cố né tránh, nhưng rồi cũng từ tốn trả lời – Chí Công, trưởng phòng maketing công ty Quảng Cáo Y Phong. Nhà số 3 đường XX.
– Để em đi mua cháo cho chị ăn. Chắc chị đói rồi.
Lan không đáp. Mắt cô nhắm nghiền, cố ngăn không cho giọi nước nào lăn ra. Cầu xin trời, đừng để Duy và Minh làm sao. Cô đã hại họ quá nhiều rồi!
– Chị đừng lo nữa. Em sẽ giúp chị. Em sẽ không để yên cho hắn ta đâu. Em có thể làm được nhiều thứ hay ho lắm.
Lan nhìn An. Giọng điệu tự tin đó khiến cô vài phần tin tưởng. Thế nhưng, chỉ là một tên nhóc 18 tuổi thì có thể làm được trò trống gì?
Lan cười nhẹ. Cô lựa chọn tin tưởng cậu nhóc này một lần.
– Hy vọng vậy.